Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thức tỉnh

Phiên bản Dịch · 1652 chữ

Giọng nữ không ngừng vang lên bên tai Chu Bạch: "Thế nào rồi? Được chưa vậy? Nguyên thần lực có thể lấy đồ từ xa, đánh người mà người ta không thấy, ngươi muốn dùng như thế nào, thì hắn có thể dùng như thế..."

'Cái này không phải chính là niệm động lực sao?' Chu Bạch suy nghĩ một chút,hắn  đã cảm giác được một cỗ lực lượng vô hình từ bên trong ý thức tràn ra ngoài, lan ra đến thế giới hiện thực.

Oanh!

Cửa sắt lớn rốt cục cũng bị mạnh mẽ phá vỡ, một con quái vật toàn thân thối rữa, giống như do vô số tay chân còn sót lại ghép lại đi đến, con ngươi tái nhợt nhìn chằm chằm về phía Chu Bạch.

Chu Bạch vô thức phát động nguyên thần lực, hắn thấy không khí vặn vẹo một chút, một cỗ lực lượng vô hình đã mang theo gió nhẹ, quét ngang trên thân quái vật, trói chặt con quái vật ở trước mắt.

Trên mặt Chu Bạch hiện tia vui mừng: "Được rồi hả?"

Nhưng chỉ thấy sau một khắc, thân thể con quái vật chỉ hơi dừng lại một chút, sau đó chịu đựng nguyên thần lực vọt đến Chu Bạch, động tác tuy hơi chậm, nhưng vẫn như cũ từng bước một tới gần Chu Bạch.

Chu Bạch biến sắc, lập tức phản ứng lại, nhìn cái bảng trong đầu, lấy hết chín điểm Lại khí còn lại cộng vào điểm nguyên thần.

Ngay lập tức liền thấy số điểm nguyên thần tăng lên vùn vụt, trong nháy mắt tăng một mạch từ 1 lên đến 10.

Oanh!

Nguyên thần lực đột nhiên tăng vọt, lực lượng đè ép không khí lại tác động trên con quái, phịch một cái, thanh âm vang dội trong không khí, trực tiếp hất bay quái vật ra ngoài như món đồ chơi.

Chu Bạch hưng phấn nhìn một màn này, nhưng không đợi hắn suy nghĩ nhiều, mắt tối sầm lại, cả người đã lâm vào hôn mê.

...

Chu Bạch mơ mơ màng màng mở to mắt, đại não truyền đến từng trận co rút đau đớn.

Trước mắt là trần nhà xa lạ, chóp mũi ngửi thấy mùi thuốc sát trùng.

Tiếng nhai xoạt xoạt vang lên, Chu Bạch vô thức ngẩng đầu nhìn lên, thì thấy một cô gái nhỏ tóc vàng mang váy trắng.

Cô gái nhỏ cầm bánh bích quy ở bên giường, ăn đến mức quanh miệng đều là vụn bánh, giờ phút này đôi mắt màu ngọc bích bỗng nhiên trừng lớn, che miệng nhỏ của mình, sau đó mang bộ mặt kinh hoảng nhìn Chu Bạch.

"Em không có ăn vụng bánh bích quy của anh đâu!"

Nhìn người cùng hoàn cảnh xa lạ trước mắt, Chu Bạch ngẩn người, hỏi theo bản năng: "Em là ai? Anh đang ở đâu?"

Cô gái nhỏ lại có dáng vẻ như hoàn toàn không nghe thấy lời hắn nói, bối rối chạy ra khỏi gian phòng, la to nói: "Tỉnh rồi! Người nhặt được tỉnh rồi!! Anh ấy ăn hết bánh bích quy rồi!"

Chu Bạch nhếch miệng, chậm rãi bò lên từ trên giường, cũng cảm thấy thân thể của chính mình có biến hóa.

"Thân thể của mình..."

Hắn đột nhiên xốc áo màu trắng đang mặc trên người lên, một thân thể có chút xa lạ xuất hiện trước mắt hắn, nhìn qua gầy gò yếu ớt, hắn quay đầu nhìn về phía tấm gương ở một bên, liền nhìn thấy một gương mặt trẻ tuổi, thấy chính mình chỉ có mười bảy mười tám tuổi.

"Cái quái gì vậy... Mình sao lại trẻ như vậy?" Chu Bạch vô ý thức sờ lên mặt mình, có chút khiếp sợ: "Có điều nói thật thì ta lúc còn trẻ cũng đẹp trai thật đấy."

Đúng lúc này, cửa phòng lần nữa được mở ra, cô gái nhỏ lôi kéo một người đàn ông trung niên tóc đen mắt đen đi đến, người đàn ông trung niên có dáng người thon dài, sắc mặt u ám.

Hắn lạnh lùng nhìn Chu Bạch nói: "Tỉnh chưa? Đi đăng kí một lát đi..."

"Chờ một chút..." Chu Bạch từ trên giường bò lên, luôn miệng nói ra: "Đây là đâu? Sao tôi lại biến thành cái dạng này rồi? Có điện thoại không cho tôi mượn dùng một chút, tôi muốn gọi điện thoại..."

Người đàn ông sắc mặt u ám nhíu nhíu mày: "Trước tiên ghi danh kiểm tra rồi lại nói..." Nói xong, hắn quay người rời đi, trong miệng lẩm bẩm nói: "Lại là một tên điên nữa..."

Chu Bạch bất đắc dĩ chỉ có thể đi theo, cô gái nhỏ tóc vàng đi theo bên cạnh hắn, một bên tò mò nhìn hắn, vòng tới vòng lui xung quanh Chu Bạch: "Đại ca ca, anh là người từ bên ngoài đi vào sao?"

"Đại ca ca, anh còn bánh bích quy không?"

"Đại ca ca, sao anh không nói gì vậy?"

Chu Bạch căn bản không có tâm tình trả lời cô gái nhỏ, trong đầu hắn bây giờ rất loạn, đột nhiên tới một nơi lạ lẫm, gặp toàn người lạ, còn có thân thể xa lạ của mình bây giờ, còn có sự việc xảy ra trước khi té xỉu trong trí nhớ nữa.

Tất cả đều làm cho hắn có cảm giác không có chút manh mối nào.

Đột nhiên, hắn ngẩng đầu lên, hai mắt đảo qua hai bên hành lang, liền thấy từng cánh cửa từ từ mở ra, từng cái đầu của những đứa bé nhô ra, nhìn về phía Chu Bạch đi qua ở giữa, bọn hắn cẩn thận từng li từng tí đánh giá Chu Bạch, trong mắt tất cả đều là hiếu kì cùng đề phòng.

'Nhỏ nhất cũng là bảy tám tuổi, lớn nhất nhìn qua cũng chỉ mười lăm mười sáu tuổi.' Trong lòng Chu Bạch âm thầm lục đục: 'Vả lại các loại người người da vàng, người da trắng, người da đen đều có, đây rốt cuộc là nơi nào.'

'Nói đến chuyện, trước lúc mình ngất đi đó...' Chu Bạch trong đầu nhớ lại sự việc trước lúc té xỉu, tập trung lực chú ý trong đầu, quả nhiên là lại hiện lên hệ thống phụ trợ tu luyện Thiên Nhân Cửu Tai.

Đạo hóa độ: 0%.

Điểm nguyên thần: 10.

Thần đồ: Thiên Nhân Cửu Tai.

Lại khí: 0.

'Cái này... Hình như cái này tạo ra chuyên dùng để phụ trợ tu luyện cái gọi là Thiên Nhân Cửu Tai, nhìn từ điểm Lại khí của cái đồ chơi này mà nói thì thứ này nói không chừng là một cái phần mềm hack siêu cấp ấy nhỉ.'

Nhưng lúc Chu Bạch nhìn thấy giá trị Lại khí bằng 0 ở trong đầu, thì trong lòng hơi sững sờ.

'Không đúng, mình nằm trên giường bệnh lâu như thế? Vì sao vẫn là 0 vậy?'

Chưa kịp suy nghĩ gì nhiều, Chu Bạch đã cùng với người đàn ông sắc mặt u ám đi đến trước một cái cửa phòng màu trắng, người đàn ông xoay đầu lại, nhìn cô gái nhỏ tóc vàng nói: "Ngải Toa, con chờ chúng ta ở chỗ này." Nói xong, hắn quay đầu nhìn về phía Chu Bạch: "Cậu đi vào cùng tôi."

Cô gái nhỏ tóc vàng được xưng là Ngải Toa hơi gật đầu, nhưng lại nói: "Lão sư, con đói."

Người đàn ông sắc mặt u ám liền có biểu cảm như sụp đổ nói: "Không phải con mới ăn cơm trưa xong à?"

Ngải Toa ngẩn ngơ, trong mắt lóe lên một tia nghi ngờ mãnh liệt: "Nhưng con vẫn còn đói mà!"

Bất đắc dĩ thở ra một hơi, người đàn ông sắc mặt u ám bất đắc dĩ nói: "Con chờ ở chỗ này đi, lát nữa thầy chuẩn bị đồ cho con ăn."

Chu Bạch đi theo người đàn ông sắc mặt u ám vào trong gian phòng, phát hiện bên trong là một cái phòng làm việc, người đàn ông sắc mặt u ám ngồi sau bàn làm việc, chỉ chỉ cái ghế ở trước bàn bảo Chu Bạch ngồi xuống.

Chỉ thấy hắn lấy ra một chồng văn kiện, hỏi Chu Bạch: "Tên gì?"

"Chu Bạch."

"Tuổi?"

Chu Bạch nhìn thân thể trẻ lại rất nhiều của mình một chút: "... Không biết."

"Người ở đâu?"

"Người Trung Quốc."

Người đàn ông sắc mặt u ám ngẩng đầu lên, nhíu nhíu mày: "Trung Quốc? Trung Quốc là ở đâu?"

Chu Bạch ngẩn người, cười nói: "Ngài không biết Trung Quốc ở đâu sao?"

Nhưng sau một khắc hắn đột nhiên ngây ngẩn cả người, bởi vì hắn đột nhiên phát hiện giờ phút này, toàn bộ lời nói xuất phát từ trong miệng hắn cũng không phải là tiếng Trung, mà là một loại ngôn ngữ mà hắn dựa trên lý luận thì căn bản là không có học qua, hắn lại quỷ dị biết được các loại từ ngữ và ngữ pháp, thuần thục giống như tiếng Trung vậy.

Vừa mới tỉnh lại hắn còn chưa phát hiện, giờ phút này chú ý một chút, lại đột nhiên giật mình về vấn đề của ngôn ngữ này.

'Đây là... Ngôn ngữ gì vậy? Bên trong trí nhớ trước kia hoàn toàn không có...'

'Người này ngay cả Trung Quốc cũng không biết, là vấn đề về phiên dịch? Hay là...'

Mặc dù trong lòng có ngàn vạn nghi vấn, nhưng giờ phút này Chu Bạch nhìn ánh mắt nghi ngờ của người đàn ông xa lạ này, vẫn cố gắng đè xuống nghi ngờ ở trong lòng, mỉm cười nói: "Là một nơi nhỏ mà thôi, có thể là ngài không biết đâu."

Bạn đang đọc Minh Nhật Chi Kiếp (Dịch) của Hùng Lang Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi AkimotoNanami
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật Tình_nhạt_như_nước
Lượt thích 11
Lượt đọc 390

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.