Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khởi đầu

Tiểu thuyết gốc · 1301 chữ

- Cái tên ông anh trời đánh kia có chịu dậy không hay hả !

Từ trong bếp một bóng dáng nhỏ nhắn của một cô gái đang cực lực làm những món ăn sáng thì trên tầng hai trong một căn phòng, những tia nắng ấm chiếu gọi lên một khuôn mặt nam nhi có chút phần mỹ lệ, lông mi thanh mảnh đen hơi mỏng tựa như những chiếc lá động sương vào ban mai vậy, đôi môi có chút mềm mại khiến cho những người mà nhìn thấy được nó chỉ muốn cắn một miếng để nếm thử vị ngọt của đôi môi kia , làn da trắng nõn không thề có một vết xước hay sẹo gì cả. Khỏi phải bàn cãi người trên chiếc giường kia đúng là một kiệt tác, lông mi khẽ run, đôi lông mày cau lại cậu dần dần mở mắt đôi tay thon thả trắng nõn đưa lên mặt che đi những tia nắng kia.

- Chịu dậy rồi đó hả !

Câu vẫn còn mê ngủ cho nên mắt nhắm mắt mở nhìn theo hướng phát ra âm thanh mà không biết hướng đó đúng hay sai, theo như hướng âm thanh thì dừng lại ở phía cửa phòng cậu, đó chẳng phải là cô gái ở trong bếp hồi nãy sau nhìn kỹ mới thấy cô gái này chẳng thua kém cậu trai đang nằm trên giường kia chỉ có điều là cô ấy bị lép.

- Ối giời ơi tiểu mỹ thụ nhà mình nhìn cưng quá!

Tại sao lại nói như thế vì mỏi lần cậu thức dậy hai chiếc má bánh bao sẽ phình lên trong rất giống như một đứa trẻ, ai mà không chịu được sẽ lau thẳng tới mà cắn cho đã.

- Tiểu mỹ thụ bà cha mày, tao trai thẳng nha con em mất nết!

- Em nói đúng chứ bộ, ai bảo anh giống quá chi!

Thiệt tình tối ngày xem toàn ba gì không đâu rồi còn gán ghép cho cậu cái biệt danh nghe là cũng biết là nằm dưới thân người ta, có lúc cậu ước là mình không có đứa em như nó trên đời.

- Thôi em không giỡn nữa, mau vscn đi rồi còn ăn sáng nữa không thôi đồ ăn nguội đó!

- Biết rồi xuống trước đi!

Cô gật đầu rồi quay đi xuống dưới lầu cậu cũng đã xuống giường bước vào phòng tắm để vscn, khoản 5 phút sau cậu đi xuống và ngồi vào bàn ăn. Sau khi ăn xong cậu và cô em gái chuẩn bị đi học, mặc dù đã 22 tuổi nhưng cậu vẫn chưa dừng học cậu thì đang theo học ngành y còn cô em vẫn đang hoàn thiện năm học cấp 3 rồi mới chọn ước mơ mà mình muốn thực hiện. Nhắc mới nhớ thì mình vẫn chưa kể về gia cảnh của cậu, thực chất cậu và em gái của mình không phải anh em ruột, ba me đã nhặt cậu cạnh một con sông.

Lúc đó trời cũng gần xế chiều những người đi làm ruộng cũng dần dần trở về nhà, khi đi ngang qua một con sông thì người ta có nghe tiếng trẻ con khóc nhưng không ai dám lại gần cả, đơn giản là vì ở vùng quê ngày đó người ta rất nghèo nếu như mà đem em bé về nhà chẳng phải nghèo hơn sau nếu mà lỡ có đem về nuôi thì lấy gì để cho ăn người lớn có thể nhịn ăn nhưng em bé thì không thể, cũng xót lắm chứ nhưng không thể làm gì được cả đằng để mặc nó khóc la.

May thay cặp vợ chồng đi ngang nghe tiếng trẻ con khóc họ lật đật chạy tới chỗ tiếng của trẻ con thì trời ơi một đứa bé trai kháo khỉnh đang nằm trong một cái nôi bên cạnh là một bức thư, đại khái trong bức thư nói rằng người mẹ đó có thai ngoài ý muốn thì định đi phá nhưng mà cái thai đã được 20 tuần tuổi nên không phá được vì thế ngây sau khi bà mẹ đó sinh bé trai xong liền vứt bỏ không , cặp vợ chồng kia thấy thế thì rất vui mừng vì họ đã cưới nhau khá lâu mà vẫn chưa có đứa con nào nay đứa bé trai này xuất hiện cũng là duyên với hai vợ chồng nghĩ thế họ liền đem đứa trẻ về nhà mà nuôi.

Đứa bé được đôi vợ chồng đặt tên là Dương Minh Khải ( tức là cậu hiện giờ) từ khi mà có đứa bé kia xuất hiện ngôi nhà sáng thẳng ra không còn lạnh lẽo như trước nữa mà thay vào đó là tiếng cười của trẻ con, sau khoản vài năm cậu bé đó từ từ lớn lên lúc cậu 9 tuổi thì gia đình đón nhận một tin vui là người mẹ nuôi đã mang thai khi nghe được tin này người cha nuôi vui lắm cậu cũng vậy nhưng trong lòng có chút hơi buồn, cậu biết cậu chỉ là con nuôi được ba mẹ nhặt về thì làm gì mà đòi hỏi tình cảm từ hai người họ chứ, thấy cậu có chút buồn bã người mẹ liền tiến tới chỗ cậu xoa xoa đầu cậu rồi bà nhỏ nhẹ cất giọng.

- Con có chuyện gì buồn à, nói cho mẹ nghe nào?

- Dạ không có chuyện gì đâu ạ!

Cậu cố gắng gượng cười nhưng làm sao có thể qua mắt được bà, chính bà là hiểu cậu không hết nữa là.

- Có phải là mẹ có em bé nên con không vui?

- K…không phải con rất vui!

- Con thật là mẹ biết rõ con nhất và con không bao giờ nói dối bởi con là một cậu bé trung thực,nào giờ nói cho mẹ nghe có phải mẹ có em bé nên con mới buồn phải không?

- Dạ đúng ạ!

- Tại sao?

- Tại con sợ sau khi mẹ sinh em ra thì sẽ không thương con nữa bởi con chỉ là con…

Chưa kịp để câu nói hết bà đã lấy tay che miệng cậu lại bà còn ra dấu im lặng không phải là vì không muốn nghe nhưng thực chất bà rất sợ cậu nói ra hai từ CON NUÔi.

- Minh Khải ngốc mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi con là ai không quan trọng nhưng con hãy nhớ con là con của mẹ mặc dù không phải mẹ đứt ruột đẻ ra nhưng mẹ đã xem con là con ruột của mẹ cho nên đừng mặc cảm còn nữa con và em mẹ đều thương như nhau bởi vì hai đứa chính là cuộc sống của mẹ nếu hiếu cả hai thì mẹ sẽ không sống nổi!

- Mẹ con nói đúng đấy ba cũng thương con, khi có con xuất hiện cha mẹ vui lắm cho nên con không được phép xem mình là con nuôi nghe chưa!

Cậu cảm giác khóe mắt mình cay cay, ba mẹ nuôi thật tốt với cậu nuôi cậu từ nhỏ và còn rất thương yêu cậu nữa nghĩ đến đấy nước từ không ngừng tuôn ra mặc dù dù ba mẹ có dỗ dành đến đâu vẫn không chịu ngừng khóc.

Trở về với hiện tại cậu bé ngày nào giờ đã lớn khôn và không ngừng nghỉ nhớ đến ba mẹ nuôi của mình à mà không phải nuôi mà là Ba Mẹ ruột ^.^

Tác giả: đây là lần đầu mình viết tiểu thuyế cho nên sẽ không tránh khỏi những sai sót như, lập từ, sai chính tả, cho nên mong các bạn bỏ qua và đừng ném đá mình

Xin cảm ơn!

Bạn đang đọc Minh hôn với Đại ác ma sáng tác bởi Zinrlươnlẹo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Zinrlươnlẹo
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.