Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoàng Liên Sơn

Tiểu thuyết gốc · 1678 chữ

Mặc dù từ nãy đến giờ mọi chuyện đều do hắn suy đoán, tu ma giả cùng tu tiên giả chưa chắc sẽ phát sinh một cuộc chiến tranh.

Nhưng Lê Hạo vẫn cảm thấy suy đoán của mình cũng không phải sai. Chỉ có điều nếu thật là như vậy, mình nên ứng phó như thế nào với tình huống này bây giờ ?

Đi qua một hồi lâu, Lê Hạo từ từ bình phục tâm tình trở lại. Sau đó lâm vào trầm tư.

" Mục đích ban đầu ta tiến nhập Thất Sơn Tông cũng chỉ vì tìm kiếm Trúc Cơ Đan, để đột phá cảnh giới mà thôi. Hôm nay cũng đã Trúc Cơ thành công, ta với môn phái này cũng chẳng có bao nhiêu tình cảm, lại thêm tam đại tiên tông bọn hắn làm ra cái bẫy này, thì cũng không còn cái gì gọi là tình cảm."

" Nhưng lỡ rơi vào cái vòng xoáy này, mà ta thì tu kiếm đạo, Ngũ Hành Chân Quân đã từng nói người tu kiếm nội tâm phải luôn tiến tới thà gãy không cong, nếu gặp chuyện cứ mãi tránh né thì cũng chẳng thể đi được bao xa trên con đường kiếm tu, vậy thì còn nói cái gì truy tìm kiếm đạo chung cực!"

" Đã không thể thoát ra, tại sao ta không mượn cơ hội này cùng tu ma giả chiến đấu mội hồi, thuận tiện mài thanh kiếm của ta."

Trãi qua một hồi suy tư, Lê Hạo nội tâm đã triệt để bình tĩnh.Nội tâm một mảnh sáng sủa, tâm ý nhất kiếm định càn khôn.

" đã như vậy từ giờ trở đi mặc kệ phía trước có bao nhiêu gian nan hiểm trờ, tiên ngăn tru tiên, ma cản diệt ma!"

Đã có chủ ý, Lê Hạo đối với trận chiến sắp tới, chẳng còn lo lắng thêm gì, mà tràn đầy chờ mong!

Giờ phút này hắn nhớ đến Hi Tuyết, vẫn còn đang ở trong Ngũ Hành Tiên Phủ không biết chuyện gì đang diễn ra, nhưng sau một hồi cân nhắc hắn cũng không tiến vào tiên phủ, nói cho nàng biết chuyện này.

Dù sao nói ra chỉ sợ sẽ khiến nàng lo lắng thêm mà thôi, cho nên tốt nhất không nói, đợi đến khi qua khỏi ải này rồi tính cũng không muộn.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Hai ngàn tên đệ tử Luyện Khí kỳ , hai trăm tên đệ tử Trúc Cơ kỳ lúc này đều đã tập hợp ở trên quảng trường.

Có một chuyện khiến Lê Hạo khá bất ngờ đó chính là Mạc Phàm Đạo Nhân hôm nay cũng đến đây, lúc này hắn đang tuôn một đống lớn lời động viên chúng đệ tử.

Tiếp đó hạ lệnh phân phát cho nhóm đệ tử lần này xuống núi, mỗi người ba ngàn khối hạ phẩm linh thạch, cùng với các loại đan dược .

Những đan dược này, đều có công dụng khác nhau, có phụ trợ tu luyện, khôi phục linh lực, hoặc là trị thương đan dược.

Lê Hạo nhìn trên tay túi linh thạch, đan dược, Nội tâm không khỏi tự giểu:

" Ba ngàn khối linh thạch mua một mạng người, tính mạng con người quả thật quá rẻ mạt rồi."

Một lát sau, Dưới sự phân phó của Tông chủ Mạc Phàm Đạo Nhân cùng các vị phong chủ, hai ngàn tên đệ tử Luyện Khí Kỳ được chia làm một trăm tiểu đội, mỗi đội hai mươi người, do hai tên đệ tử Trúc Cơ Kỳ dẫn đội.

Lúc này trên quảng trường những tên tu sĩ Trúc Cơ Kỳ bắt đầu lấy ra phi chu, chúng đệ tử cũng vô cùng tự giác lục tục tiến lên.

Một lát sau, dưới sự tiễn biệt của Mạc Phàm Đạo Nhân, phi chu bắt đầu chậm rãi bay lên không trung, còn ba vị phong chủ Kim Đan Kỳ cũng lập tức ngự kiếm bay lên dẫn đường.

Lê Hạo quay đầu nhìn thoáng qua, Thất Sơn Tông kiến trúc cũng dần dần nhỏ đi, phi chu càng lúc càng bay lên cao, chớp mắt liền bay khỏi hộ sơn đại trận.

Phi chu bay thẳng một mạch về hướng bắc, lúc này chúng đệ tử cũng chưa hay biết chuyện gì đang diễn ra, vẫn vô cùng vui vẻ ngắm cảnh sắc trò chuyện với nhau.

Trên Bầu trời bao la rộng lớn, Lê Hạo đứng ở mép phi chu quần áo bị gió thổi qua bay phất phới, mà từng cơn gió nhẹ lướt qua cũng khiến tâm tình của hắn tốt hơn một chút.

Tốc độ của phi chu cũng không tính là nhanh, nếu so với ngự kiếm phi hành thì kém xa. nhưng một ngày đi hai ba ngàn dặm cũng không thành vấn đề.

Hơn Nửa ngày sau, nhóm người đã ra khỏi phạm vi của Thất Sơn Tông, lúc này trời đã tối đen ba vị phong chủ quan sát phía trước những dãy núi, sau một hồi cân nhắc bọn hắn liền mệnh lệnh chúng đệ tử hạ xuống ở một toà núi khá là bằng phẳng, chọn nơi này để qua đêm.

Mười ngày sau, phi chu bay tới một chổ bình nguyên rộng lớn, phóng nhãn về phía xa chính là một dãy núi vô cùng cao lớn, ở trên cao nhìn xuống thì tựa như một giao long kéo dài mấy trăm dặm.

Dưới mệnh lệnh của ba vị phong chủ, hai trăm chiếc phi chu bắt đầu hạ xuống một toà cao nhất của dãy núi.

Thời gian dần qua cách toà núi này càng lúc càng gần, từ trên phi chu nhìn xuống thì thấy đang có không ít bóng người đã đứng ở đó, trong đám người lúc này có một tên tu sĩ ngự kiếm hướng về phía phi chu bay đến.

" Ba vị đạo huynh một đường cực khổ rồi!"

Người đến là Quách An, trưởng lão của Thiên Kiếm Tông, khi thấy đội ngũ của Thất Sơn Tông đến hắn liền tiến lên chào hỏi.

" Ha ha, Quách đạo huynh, đã lâu không gặp rồi."

Ngũ Hành Phong Chủ gật đầu cười lớn nói.

" Đúng là đã lâu không gặp, thôi mau xuống dưới rồi nói, ta đã chuẩn bị chổ ở cho ba vị rồi!"

Quách An cũng mĩm cười gật đầu, sau đó giơ tay làm ra một cái tư thế xin mời rồi nói.

" Quách huynh thật chu đáo a, đi thôi chúng ta xuống dưới."

Ngũ Hành Phong Chủ cười gật đầu, rồi quay sang nói với hai vị Phong Chủ còn lại.

Sau lưng bọn hắn, chúng đệ tử Thất Sơn Tông cũng đi theo lập tức điều khiển phi chu đáp xuống.

Trung tâm đỉnh núi này có một chổ đất trống bằng phẳng vô cùng rộng lớn, xung quanh có rất nhiều lều trại, giống như là một cái quân doanh.

" Nơi này chính là Hoàng Liên Sơn, chúng ta sẽ ở đây cùng chư vị đạo hữu của hai tông chống lại tu ma giả, các ngươi cứ ở đây chờ, ta với Quách Trưởng Lão có việc cần thương nghị,....!"

Lúc này Ngũ Hành Phong Chủ nhìn về phía đám đệ tử Thất Sơn Tông rồi nói.

Quách An đứng ở một bên mĩm cười chờ hắn nói xong, thì quay đầu nhìn về phía một tên tu sĩ phân phó :

" Lý Phàm, ngươi lập tức dẫn chư vị đạo hữu Thất Sơn Tông tìm một chổ dàn xếp cho bọn họ ở lại!"

" Đệ tử tuân mệnh!"

Người này nghe vậy liền nói.

Quách An dứt lời, dẫn theo ba vị phong chủ rời đi.

Sau khi ba vị phong chủ rời đi, chúng đệ tử Thất Sơn Tông lập tức rơi vào rối loạn, trên mặt mỗi người đều mang theo vẻ mờ mịt cùng kinh ngạc.

Trước khi xuất phát bọn hắn chỉ biết biết lần này là đi trừ ma vệ đạo, nhưng khi đến đây chỉ thấy khắp nơi liều trại cùng với vô số tu sĩ, thì nội tâm bọn hắn không khỏi nghi hoặc, cảm giác bất thưởng cũng tự động sinh ra, chỉ sợ chuyến đi này cũng không phải chỉ là trừ ma vệ đạo đơn giản như Ngũ Hành Phong Chủ từng nói.

Lúc này Lý Phàm bước về chúng đệ tử Thất Sơn Tông rồi nói:

" Chư vị đạo hữu, chúng ta đã chuẩn bị sẵn nơi ở giành cho Thất Sơn Tông, mời mọi người đi theo ta."

Dứt lời hắn liền dẫn đầu đi trước, chúng đệ tử cũng lục tục đi theo ở phía sau.

Qua một hồi đi đường, Lý Phàm dẫn theo chúng đệ tử đi đến phía tây đỉnh núi, nơi này có rất nhiều liều trại, sau một hồi bàn giao hắn liền rời đi.

Chúng đệ tử mỗi người mang một tâm tư, bầu không khí cũng vô cùng yên tĩnh, sau khi Lý Phàm rời đi, bọn hắn cũng đi vào liều trại của mình.

Lê Hạo lúc này cũng đã bước vào nơi ở mới, bắt đầu đánh giá, trong lều diện tích cũng không quá chật hẹp ngang dọc tầm hai trượng, có một cái giường được đặt ở một góc, chính giữa thì có một cái bàn rất thấp cùng với mấy cái bồ đoàn dùng để ngồi uống trà.

Đi đến cái giường hắn liền ngồi lên đó tu luyện, khi đến đây hắn liền minh bạch chuyến này chính là một trận chiến với tu ma giả, mọi chuyện đã rõ rõ ràng ràng.

Lê Hạo cũng đã có chủ ý, cứ tu luyện rồi tính bước kế tiếp cũng không muộn, dù sao hắn cũng không biết sắp tới sẽ có những chuyện gì phát sinh. Suy nghĩ nhiều thêm nữa cũng chẳng giải quyết được gì.

Bạn đang đọc Mịch Tiên Kiếm Đạo sáng tác bởi None
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Lehoangquan1999
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.