Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu … Thanh …!!!

Tiểu thuyết gốc · 1393 chữ

- Muốn chạy! Nằm mơ! Ta không tin ngươi còn may mắn thêm một lần nữa!

Bình An Vệ nỏ thủ đã chuẩn bị xong. Bình An Vệ thống lĩnh nhếch miệng mỉm cười, giơ cánh tay phải lên, sau đó vung mạnh xuống, hô lớn.

- Bắn!

“Víu! Vía!”

Những mũi tên dày đặc tựa như một cơn mưa đảo qua cả khu vực này. Tuy rằng Nam triều binh sĩ đã nằm xuống rất nhanh, nhưng vẫn rất nhiều người trúng tiễn, mất mạng ngay đương trường.

Tống Phước Thanh lúc này hai mắt vẫn lo lắng nhìn như đóng đinh vào Nguyễn Phúc Thuần vẫn còn đang ngơ ngẩn thất thần, trong lòng nàng căn bản không hề quan tâm đến nguy hiểm quay quanh mình mà chỉ quan tâm đến an nguy của hắn.

Mưa tên dày đặc trong chớp mắt đã bay đến phía trước nàng và Nguyễn Phúc Thuần. Không kịp suy nghĩ, Tống Phước Thanh vội vàng đẩy Nguyễn Phúc Thuần ngã về phía sau, huy động trường kiếm liên hồi, hy vọng có thể dùng trường kiếm và thân thể mình bảo hộ cho Nguyễn Phúc Thuần.

“Phốc! Phốc!”

Một mũi tên xuyên qua bắn thủng ngực Tống Phước Thanh. Mũi tên ẩn chứa lực công kích cường đại này thậm chí còn làm Tống Phước Thanh cả người bị đẩy tung lên cao, va vào thân thể một tên Nam triều binh sĩ khác đang ngã xuống.

“Phốc!”

Trong nháy mắt, máu tươi nhiễm đỏ ngực nàng.

- Ta?

Tống Phước Thanh cúi đầu nhìn lại, mũi tên đã cắm dính vào trước ngực, máu tươi dọc theo thân mũi tên từ từ tràn ra, Tống Phước Thanh cố gắng ngẩng đầu tìm kiếm.

- Nhị ca đâu?

Tống Phước Thanh cảm thấy trước mắt tối sầm, nhưng nàng vẫn cố gắng nhìn, nàng muốn nhìn thấy... bóng người trong mộng lần nữa xuất hiện trước mặt nàng.

- Tiểu Thanh…!!!

Ở phía đằng xa, Lê Hoài Dương, Trần Ngọc Lâm bi phẫn kêu lên.

Cả người Nguyễn Phúc Thuần run lên một cái, sau đó lại tiếp tục run rẩy kịch liệt. Hắn không cảm giác được gì nữa, dường như cả bầu trời đều đổ sụp xuống.

Giữa đất trời, đột nhiên toàn bộ chiến trường như yên tĩnh trở lại, chỉ có một thanh âm, một tiếng gầm to điên cuồng xé ruột xé gan vang lên:

- Không………!!! Tiểu … Thanh …!!!

Gạt đi mọi người chung quanh, ánh mắt Nguyễn Phúc Thuần như si ngốc, trong nháy mắt tập trung cả vào thân ảnh mặc nhuyễn giáp xanh nhạt, nhu nhược yếu đuối, đang từ từ ngã xuống đất, nhưng vẫn đang cố gắng ngẩng đầu nhìn về phương xa.

Trong nháy mắt, hai người đã đối diện nhau.

Hắn nhìn thấy mũi tên trước ngực nàng, thấy rõ màu đỏ tươi diễm lệ thê lương...

Nguyễn Phúc Thuần lúc này quỳ bên cạnh Tống Phước Thanh, ôm chặt nàng vào ngực. Thời khắc này, căn bản hắn không để ý gì đến chiến trường chung quanh.

- Thuần … Thuần ca ca...!!!

Tống Phước Thanh nhìn thấy Nguyễn Phúc Thuần, gương mặt tái nhợt hiện lên nụ cười làm cho người ta phải tan nát cõi lòng.

Lúc này, trái tim Nguyễn Phúc Thuần như bị dao cắt!

Chính vì hắn nên Tiểu Thanh mới đến nông nỗi này, cũng vì hắn nên nàng mới lọt vào làn mưa tên dày đặc... Tất cả cũng vì hắn! Vừa thấy thương thế Tiểu Thanh, Nguyễn Phúc Thuần đã biết... Tiểu Thanh không thể cứu trị được nữa. Nếu rút mũi tên ra, chắc chắn Tiểu Thanh sẽ chết.

Vì mũi tên còn cắm trong cơ thể, nên Tiểu Thanh mới có thể kiên trì được trong chốc lát.

- Tiểu Thanh, xin lỗi!

Nguyễn Phúc Thuần gục đầu xuống, sự áy náy làm hắn đau đớn như có hàng vạn, hàng nghìn con kiến đang cắn xé trái tim.

- Không, không cần phải nói!

Tống Phước Thanh vẫn cười, thanh âm rất yếu ớt:

- Thuần ca ca, muội luôn luôn mong muốn mình trở thành thê tử của huynh, nhưng muội biết, Thuần ca ca chuyên tâm học tập quốc gia đại sự, không muốn cưới muội...!!!

- Không … Ta luôn muốn thành hôn với muội thật mà!

Nguyễn Phúc Thuần liền đáp.

Đích xác, hắn đã có kế hoạch, lần này sau khi giải quyết xong chiến trận, ban sư hồi kinh sẽ mời Phụ Vương cùng Mẫu phi bàn tính việc hôn nhân cùng nàng.

- Không cần an ủi muội, muội biết…

Tống Phước Thanh cười khẽ:

- Cha muội đã giúp muội đề cập về việc này với huynh, kết quả muội đã biết... Nhưng muội không trách huynh, thật mà. Vì muội biết thành hôn, là việc của hai người. Kỳ thật muội luôn luôn mơ mộng được Thuần ca ca ôm muội... Bây giờ, muội rất thoải mái.

Nguyễn Phúc Thuần cảm thấy đau đớn muốn gầm thét, muốn rú lên...

- Thuần ca ca, huynh phải ôm muội, đừng buông ra, chờ cho muội ngủ, được chứ?

Tống Phước Thanh nhẹ giọng nói.

- Được, được!

Nguyễn Phúc Thuần chỉ biết gật đầu, mắt nhòa lệ.

- Đừng khóc!

Tống Phước Thanh nhẹ giọng nói, nàng muốn lau nước mắt cho Nguyễn Phúc Thuần, nhưng nàng không cử động được.

- Thuần…Thuần ca ca, muội không thấy rõ nữa rồi.

Nghe thế Nguyễn Phúc Thuần chợt run lên.

- Thuần...

“Phốc!”

Vừa mở miệng, máu tươi từ khóe miệng Tống Phước Thanh lại tràn ra.

- Thuần ca ca.

Thanh âm Tống Phước Thanh càng yếu ớt hơn:

- Huynh có thể, hôn… hôn … muội một cái. Như … trượng phu …hôn … thê … tử!

Thanh âm cuối cùng, mỏng manh cơ hồ không nghe được.

- Ừm! Ừm!

Nguyễn Phúc Thuần cúi đầu, hôn lên đôi môi còn nhiễm máu của Tiểu Thanh.

Hai linh hồn hòa hợp!

“Tí tách!”

Nguyễn Phúc Thuần rốt cuộc không thể kìm được nước mắt, từng giọt rơi xuống, đọng lại trên khuôn mặt Tiểu Thanh, rồi chảy xuống, lưu rõ hai vệt nước mắt trên mặt nàng. Lệ nam nhi không dễ dàng rơi xuống, chẳng qua vì chưa chạm đến mức thương tâm mà thôi.

Trên gương mặt tái nhợt của Tiểu Thanh chợt như nở một nụ cười sâu kín, cả gương mặt tinh khiết trở nên nhẹ nhàng thoải mái, thư giãn …

Nàng tựa như đang ngủ.

Nguyễn Phúc Thuần hôn nàng, thật lâu sau mới tách ra.

Nhìn Tống Phước Thanh cứ như đang ngủ.

- Thuần ca ca, huynh phải ôm muội, đừng buông ra, chờ cho muội ngủ, được chứ?

Thanh âm nhẹ nhàng ẩn hiện bên tai, từng cảnh một diễn ra một lần nữa. Trước kia, khi gặp mặt lần đầu tiên, thiếu nữ như một nàng tiên nữ tinh khiết, làm rất nhiều nam tử ở Kim Long phủ động tâm theo đuổi, còn Nguyễn Phúc Thuần lúc đó chỉ cười bỏ qua, căn bản không để ý.

Một người con gái khi may bộ y phục cho hắn, còn đâm thủng ngón tay chảy máu.

Người con gái lạnh đến run lẩy bẩy trên con kênh đào, cũng muốn đi cùng hắn trong chuyến đi thuyền đêm.

Người con gái có thể trước mặt công chúng, dám nói to "muội đợi huynh".

Người con gái quật cường đến cả phụ mẫu cũng không thuyết phục thay đổi được quyết định trong tình cảm của mình.

Người con gái coi tử vong chỉ là "ngủ".

Tất cả hình ảnh đều như lặp lại!

Nàng vẫn như trước, như lần đầu tiên gặp mặt, như một nàng tiên.

Chỉ là lần này, thiếu nữ như nàng tiên lại đang ngủ, mang theo nụ cười hạnh phúc, ngủ rất an tường.

- Tiểu Thanh! Không phải ta an ủi muội, thật mà...! Ta đã nghĩ tới việc cưới muội, có hài tử với muội... Thật mà!

Nguyễn Phúc Thuần cúi đầu, nhè nhẹ đặt thân thể của Tiểu Thanh xuống, gạt nước mắt, quay phắt đầu lại, hai mắt đầy những vằn đỏ nhìn chằm chằm vào thân ảnh Bình An Vệ thống lĩnh đang đứng xa xa.

Hắn nhớ rõ, một tiếng "bắn" đó đã cướp đi sinh mạng của Tiểu Thanh.

Bạn đang đọc Mệnh Số sáng tác bởi Phidao8800
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Phidao8800
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.