Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phương Đông ghen (2)

Phiên bản Dịch · 1458 chữ

"Thật thế sao? Không thể nào! Mẹ cần nhiều tiền như thế để làm gì?"

Sau khi điện thọai được kết nối, Phương Đông Dạ kể rõ mọi chuyện cho Nhạc Diễm nghe. Anh còn chưa kịp hỏi cậu bé câu nào, thế nhưng cậu bé đã hỏi một đống rồi. Phương Đông Dạ buồn bực nói:

"Con cũng không biết? Vậy rút cuộc là đã xảy ra chuyện gì hả?" Trong đầu Phương Đông Dạ xuất hiện một dấu chấm hỏi to đùng.

Nhạc Diễm nói bóng gió:

"Mẹ thật không nói với cha lấy tiền để làm gì sao? Cha cũng không hỏi mẹ?"

Phương Đông Dạ suy nghĩ kỹ lại, sau đó nói:

"Hình như mẹ con có nói, bảo để xử lý việc cho cha! Nhưng cha đâu có nợ tiền người ta!"

Nhạc Diễm nghe thấy giọng nói rối mù của Phương Đông Dạ, nhàn nhạt nói:

"Có thể là vô tình mắc nợ."

"Có ý gì? Bé Diễm, có phải con đã biết chuyện gì không?"

Chỉ một câu nói của tên nhóc, ngay lập tức làm cho Phương Đông Dạ nổi lên nghi ngờ. Nhạc Diễm nói:

"Con buột miệng nói thế thôi. Được rồi, nếu không có chuyện gì nữa, con cúp máy đây. Con sẽ giúp cha gọi điện cho mẹ, hỏi xem mẹ đang ở đâu, sau đó sẽ gọi điện báo cho cha biết."

Nhạc Diễm nói xong, cúp điện thoại, còn Phương Đông Dạ lại suy nghĩ cẩn thận. . .

Vô tình mắc nợ? Phương Đông Dạ anh giàu nứt đố đổ vách, sao có thể thiếu nợ tiền bạc người khác được!!

Không hiểu! Không hiểu!

……….

"Học trưởng!"

Vô Ưu và Đường Tiếu vừa bước vào quán “Cà phê Thượng Đảo” liền nhìn thấy ngay hình ảnh ưu nhã của Hoắc Lãng đang ngồi chỗ cửa sổ. Trên khuôn mặt anh tuấn, nho nhã của anh, phủ lên một lớp sầu muộn, nhìn qua có một vẻ đẹp buồn.

Hoắc Lãng nghe thấy giọng nói liến thoáng của Vô Ưu, khuôn mặt đang nhìn ra ngoài cửa sổ hiện lên một nụ cười yếu ớt, anh đứng dậy dịu dàng nói với Vô Ưu:

"Tiểu Ưu, em đến rồi hả?"

Nói xong, anh nhìn Đường Tiếu gật đầu chào hỏi, sau đó tự giới thiệu:

"Xin chào, tôi là Hoắc Lãng, học trưởng của Tiểu Ưu."

Đường Tiếu thấy thái độ rất tao nhã của Hoắc Lãng, cũng hào phóng gật đầu lại, nói:

"Tôi là Đường Tiếu, là bạn mới quen của chị ấy."

"Em trai, là em trai có được không!"

Vô Ưu nói xong, vẫn như trước nhìn Hoắc Lãng vui vẻ nói:

"Là em trai, em vừa mới quen - cậu em này rất nhát gan nha."

Vô Ưu nói xong, có cảm giác rất thắng lợi cười. Đường Tiếu ấm ức, vẻ mặt lơ đễnh, đưa tay vò vò chiếc mũi của mình nhưng cũng không lên tiếng phản bác lại.

Trước sự thoải mái của hai người, Hoắc Lãng cũng không có phản ứng gì, chỉ lịch sự nói:

"Hai người ngồi xuống trước đã."

"Chị, mời ngồi!"

Đường Tiếu đặt chiếc hộp xuống đất, lịch lãm kéo ghế ra cho Vô Ưu, sau đó làm một tư thế mời thật khoa trương. Vô Ưu không khách khí chút nào, ngồi luôn xuống, sau đó hùng hồn nói:

"Uhm, bây giờ mới giống cậu em trai nhỏ."

Được lợi lại vẫn còn ra vẻ!

Lúc này Vô Ưu chính là có cái đức tính đó. Hoắc Lãng quá hiểu Vô Ưu, cho nên nhìn vẻ mặt bực bội của Đường Tiếu mỉm cười nói:

"Tiểu Ưu là như thế, sau này cậu sẽ quen thôi."

Đường Tiếu thấy Hoắc Lãng chủ động giải thích với mình, nhanh chóng hiểu ra nói:

"Bởi thế nha, bà chị ngốc nghếch này đi rút tiền lại có thể bị người ta cho là đi cướp ngân hàng, tôi cũng không thèm so đó với cô ấy đâu."

Cướp ngân hàng?

Hoắc Lãng rất hiểu Vô Ưu, trong lúc vô ý gây ra họa là chuyện thường tình, nhưng chuyện “cướp ngân hàng” thì có vẻ quá nghiêm trọng đi? Tưởng tượng ra tình cảnh lúc ấy, khuôn mặt đang có phần sầu muộn của Hoắc Lãng đột nhiên giãn ra, trên mặt xuất hiện nụ cười hứng thú.

Vô Ưu thấy Đường Tiếu bóc mẽ mình để làm trò cười cho học trưởng, không cam lòng đuối lý nói:

"Đúng vậy, trang phục của em có phần hơi “quá”, nhưng cũng không thể trách em được nha. Lúc vừa nghe thấy tiếng chuông báo động, cậu bảo vệ này cũng sợ hãi mà ngồi chồm hỗm luôn xuống đất, em lo lắng cho sự an toàn của bản thân, cũng có gì là đáng trách chứ!"

Ách!

Đường Tiếu bị Vô Ưu nhắc tới chuyện mất mặt này, khuôn mặt tuấn tú rạng rỡ như ánh mặt trời thoáng cái đã xuất hiện một mảng hồng. Đường Tiếu liếc mắt nhìn vẻ mặt đắc ý của Vô Ưu, sau đó quay ngoắt đầu sang hướng khác.

"Hai vị dùng gì ạ?"

Lúc này nhân viên phục vụ đi tới, xem như đã hóa giải cho sự lúng túng của Đường Tiếu.

"Cà phê!"

"Cà phê!"

Hai người đồng thời nói ra yêu cầu của mình. Hoắc Lãng nghe thấy âm thanh ăn khớp của bọn họ, cười nói:

"Xem ra tình cảm của hai người cũng không tệ nha. Có thể thấy Vô Ưu kết giao được với một người bạn như cậu, thật là tốt. Như vậy tôi cũng yên tâm rồi."

Hoắc Lãng nói xong, trong mắt xuất hiện vẻ nhẹ nhõm.

Có ý gì? Anh ta phải đi sao?

Đường Tiếu nghe ra ẩn ý trong lời Hoắc Lãng, cho nên không nhịn được nhìn anh. Hoắc Lãng cũng không hề tránh né nhìn hắn cười. Nụ cười này đã biểu thị cho sự thừa nhận. Mà bà chị Vô Ưu ngốc nghếch này, lại chỉ nghe được một nửa câu, cho nên nói:

"Cái gì mà tình cảm không tệ chứ! Cậu ta chẳng qua chỉ là cậu nhỏ nhát gan!"

Cô nói xong, quay sang nhìn khuôn mặt tuấn tú của Đường Tiếu, hào phóng nói:

"Nhưng mà cũng không sao nha. Sau này có người chị này rồi, lúc cậu gặp nguy hiểm, tôi sẽ bảo vệ cậu."

Không tức giận! Không tức giận! Không tức giận!. . .

Đường Tiếu tự trấn an chính mình bình tĩnh lại, chờ Vô Ưu nói xong, trên mặt mang theo nụ cười giả dối, cười vô cùng khoa trương nói:

"Vậy ở chỗ này em trai phải cảm ơn bà chị trước rồi."

Vô Ưu khoát tay, không chút khách khí nói:

"Không cần khách sáo, chị bảo vệ em là điều nên làm!"

Xí!

Đường Tiếu không thèm để ý đến vẻ mặt tươi cười đắc ý của Vô Ưu, quay ra nhận ly cà phê phục vụ mang đến, sau đó cẩn thận đặt tới trước mặt Vô Ưu, nói:

"Cẩn thận nóng."

Hắn nói xong, cũng bưng ly cà phê của mình lên, không nói gì từ từ khuấy đều, rồi lẳng lặng nhấm nháp.

Hắn biết Vô Ưu mang nhiều tiền như vậy đến gặp học trưởng, nhất định là có chuyện quan trọng muốn nói, cho nên hắn rất lịch sự tự tách mình qua một bên.

...

Dụng ý của Đường Tiếu Hoắc Lãng rất hiểu rõ, nhưng anh lại càng hiểu Vô Ưu hơn. Với tính cách của Vô Ưu, nếu người ta không chủ động hỏi cô, mà chỉ dùng cách ám chỉ khéo léo thì cô sẽ không thể hiểu được. Vì vậy Hoắc Lãng nhìn Vô Ưu hỏi:

"Tiểu Ưu, em vội vã tìm anh không phải là để giới thiệu người bạn mới đó chứ?"

"Ah! Học trưởng, anh không nói suýt nữa em đã quên!"

Quả nhiên, đúng như dự liệu của Hoắc Lãng, Vô Ưu đã thật sự quên mất. Đường Tiếu nghe Vô Ưu nói xong, vì sự trì trệ của cô mà lộ ra vẻ mặt không thể tin được. Nhưng khi hắn nhìn sang Hoắc Lãng, thấy anh vẫn cười thản nhiên trong lòng không khỏi run lên.

Nụ cười của Hoắc Lãng, bên trong chứa quá nhiều sự bao dung, quá nhiều sự yêu chiều. Ngoài ra, nhận thức cùng cảm giác tự nhiên này khiến hắn kinh hãi. Tình cảm của bọn họ hẳn là tốt lắm, rất, rất tốt đi? Hắn không hiểu tại sao, nhận thức bất chợt này, lại có thể làm cho trong lòng hắn có chút không thoải mái!

Bạn đang đọc Mẹ Ngốc Nghếch, Con Thiên Tài của Bạch Giới
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.