Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vô Ưu thông minh (3)

Phiên bản Dịch · 1692 chữ

"Tiểu Hạ, xin lỗi."

"Vô Ưu, xin lỗi."

Sau khi điện thoại được nối máy, hai người đều nói câu xin lỗi rất ăn ý. Vô Ưu sửng sốt, lập tức hỏi lại:

"Sao vậy? Tại sao lại xin lỗi tôi?"

Tiểu Hạ cũng định hỏi như thế, nhưng thấy Vô Ưu hỏi vậy liền mỉm cười nói:

"Vì tôi đi Las Vegas, không nhận được điện thọai của cô, nên tôi xin lỗi cô. Cô thì sao hả? Tại sao lại xin lỗi tôi?"

Người ta chẳng qua chỉ không điện thọai của cô thôi, mà đã vội vàng xin lỗi cô rồi. Chuyện kia quan trọng như thế, xem ra một câu xin lỗi sẽ chẳng giải quyết được gì.

"Vô Ưu, cô sao vậy? Đừng làm tôi sợ, mau nói cho tôi biết, đã có chuyện gì xảy ra hả?"

Tiểu Hạ thấy Vô Ưu không nói gì, không nhịn được lo lắng hỏi. Trước sự quan tâm của Tiểu Hạ, Vô Ưu càng áy náy không thôi. Cô thành thật nói:

"Tiểu Hạ, xin lỗi, tôi đã thích người cô thầm thích rồi. Xin lỗi, thật sự xin lỗi cô! Cô đừng giận tôi có được không? Tôi biết tôi đã sai, nhưng tôi thật sự thích anh ấy. Bây giờ tôi cũng không biết phải làm như thế nào nữa, không biết phải đối mặt với cô như thế nào cả. Hiện tại tôi không biết phải giải quyết mớ hỗn độn này như thế nào. Xin lỗi! Thật xin lỗi, cô tha thứ cho tôi có được không? ..."

Vô Ưu mở miệng ra đã nói xin lỗi, hơn nữa càng nói càng xin lỗi, giống như sẽ không có ý dừng lại vậy. Tiểu Hạ cau mày, bất giác nhìn về phía Thạch Thiên Kình trong phòng khách.

Thích người cô thầm thích?

Tiểu Hạ theo bản năng liền nghĩ ngay đến Thạch Thiên Kình. Điều này khiến cho cô thấy rất lạ lùng, chẳng lẽ cô đã thích Thạch Thiên Kình rồi sao? Cô bối rối lắc lắc đầu, làm cho chính mình tỉnh táo lại. Sau khi đã bình tĩnh, cô hỏi lại Vô Ưu:

"Vô Ưu, cô nói là Phương Đông Dạ sao?"

"Uh."

Mặc dù Tiểu Hạ đã khẳng định người Vô Ưu thích nhất định là Phương Đông Dạ. Nhưng cũng không hiểu tại sao, khi nghe Vô Ưu nói xong, chẳng những cô không thấy đau khổ, mà ngược lại còn cảm thấy có chút may mắn - may mắn vì người đó không phải là Thạch Thiên Kình. Cô thích Thạch Thiên Kình!

Tiểu Hạ giật mình khi phát hiện ra điểm này, nhưng, bây giờ cô cũng chẳng muốn suy nghĩ nhiều, cho nên cười nói với Vô Ưu:

"Vô Ưu, cô hiểu lầm rồi. Trước kia đúng là tôi thích tổng giám đốc, nhưng bây giờ tôi đã không còn thích anh ấy nữa rồi. Không phải, mà tôi đã không thích anh ấy từ lâu rồi."

"Hả? Thật thế sao?"

Vô Ưu không dám tin, hai mắt và miệng mở to. Tiểu Hạ vui vẻ cười nói:

"Vô Ưu, thật đó. Lần trước lúc gặp nhau ở trên thuyền, không phải tôi đã nói tổng giám đốc phải chăm sóc cho cô sao? Lúc đó tôi đã định nói lời chúc phúc với cô rồi, nhưng tôi vẫn chưa nói ra. Cô còn nhớ không?"

Không nhớ được rồi!

Cụ thể thì Vô Ưu thật không nhớ rõ, nhưng hình như cô ấy có nói như vậy. Ngay lập tức Vô Ưu liền cười híp mắt, nói:

"Ha ha, Tiểu Hạ. Vậy tôi yên tâm rồi. Cô không biết đâu, tôi nghĩ tôi có lỗi với cô, tôi ăn không vào, buổi tối đi ngủ cũng không ngon giấc, trong lòng tôi cực kỳ áy náy. Bây giờ nghe cô nói như thế, rút cuộc tôi cũng có thể yên tâm rồi. Ha ha..."

Tiểu Hạ nghe thấy tiếng cười của Vô Ưu, chúc phúc:

"Vô Ưu, cô là người tốt, là người rất rất rất tốt. Cho nên, nhất định cô với tổng giám đốc phải mãi mãi hạnh phúc bên nhau nha. Anh ấy rất yêu cô, nhất định sẽ đối xử tốt với cô, sẽ mang đến cho cô cuộc sống hạnh phúc nhất!"

Nhất định sẽ đối xử tốt với cô!!

Vô Ưu vừa nghe thấy lời này, tâm trạng vui sướng thoáng cái đã tan tành. Cô tố khổ với Tiểu Hạ:

"Tiểu Hạ, tôi nói cho cô biết nha. Hình như Phương Đông Dạ gạt tôi rất nhiều chuyện! Hơn nữa, anh ta có thể còn là cha của Bé Diễm."

"Vô Ưu, cô thật sự không biết cha Bé Diễm là ai sao?"

Mặc dù Tiểu Hạ cũng từng nghi ngờ. Thật sự rất khó có thể tin được, trên đời này lại còn có chuyện không tưởng như thế thế. Không ngờ Vô Ưu lại nói:

"Uh, hình như lúc ấy tôi uống rượu, nên không rõ được. Tôi chỉ biết là lúc đó tôi đang ở “Diễm”, còn chuyện khác đều không nhớ rõ."

Tiểu Hạ nói không chút do dự:

"Cho nên, cô mới đặt tên cho con mình là “Diễm” sao?"

Vô Ưu trả lời bằng cách gật đầu, cũng không nghĩ tới nói chuyện qua điện thọai thì Tiểu Hạ sẽ không thể nhìn thấy được. Nhưng Tiểu Hạ cũng hiểu cô đã thừa nhận rồi. Đối với người bạn ngốc nghếch này, Tiểu Hạ cũng không biết phải nói gì mới được, mặc dù cô cũng nghi ngờ Bé Diễm là con của Phương Đông Dạ, nhưng loại chuyện như thế này, làm sao có thể nói bừa được, cho nên, sau một hồi suy nghĩ cẩn thận, cô nói:

"Vô Ưu, cô nghe tôi, để bọn họ đi kiểm tra ADN đi. Chuyện như thế này, vẫn nên nhờ sự giúp đỡ của y học cho đảm bảo."

"Được."

Vô Ưu cũng đã nghĩ như vậy, bây giờ Tiểu Hạ lại nói thế, đúng là không hẹn mà nên, nhưng ngay sau đó cô lại hỏi:

"Tiểu Hạ, nếu thật như thế thì phải làm sao bây giờ? Tôi phải làm sao hả?"

Tiểu Hạ bị vấn đề này làm cho sững sờ, cô nói:

"Đến lúc đó hãy nói nha. Nếu như cô thích anh ấy, anh ấy cũng yêu cô, Bé Diễm lại là con của anh ấy, không phải là quá tốt sao? Cô còn lo lắng gì nữa hả?" Mời các bạn sang web . đọc nhé

Tiểu Hạ nói như vậy, Vô Ưu cũng đồng ý, nhưng trong lòng cứ thấy không thoải mái. Có thể nói, khi bị lừa trong lòng sẽ cảm thấy rất bứt rứt, khó chịu. Loại cảm giác này cô chỉ có thể tâm sự được với Tiểu Hạ - người bạn thân thiết của cô mà thôi.

"Tiểu Hạ, anh ta đã lừa gạt tôi như một con ngốc, chẳng lẽ tôi lại xem như không có chuyện gì xảy ra sao? Cô biết không, anh ta lạ còn định lừa gạt tôi cả đời cơ. Nếu như tôi không giáo huấn cho anh ta một trận, chẳng phải sau này anh ta sẽ càng không coi tôi ra gì sao? Cô thấy đúng không?"

Vô Ưu nói, mặc dù có chút tranh hơn thua ở đây, nhưng Tiểu Hạ nghe cũng thấy cô nói có lý, cho nên sau khi suy nghĩ một lúc, Tiểu Hạ nói:

"Cũng đúng! Nếu như cô cảm thấy không thoải mái, vậy hãy giáo huấn cho anh ấy một trận đi. Ví dụ như: cho anh ấy ăn một trận dấm chua này; hơi cám dỗ anh ấy một chút, nhưng không cho anh ấy chạm vào này; hoặc là lúc nóng lúc lạnh, vân vân… trêu chọc anh ấy một chút là được rồi. Nhớ kỹ, nếu như cô thích anh ấy, thì cũng chỉ nên trêu chọc anh ấy một chút thôi, đừng làm quá, nếu không sẽ làm hỏng bét, rồi ảnh hưởng đến tình cảm của hai người đó, cô hiểu chưa?"

"Uh, uh, đã hiểu, đã hiểu. Tôi biết phải làm như thế nào rồi. Tiểu Hạ, cô thật tốt nha. Haha. Tôi yêu cô chết mất."

Tiểu Hạ nói rất đơn giản, trong lòng Vô Ưu vốn đang buồn bực nghe xong liền thông suốt, hơn nữa còn cảm thấy thời tiết hôm nay thật đẹp, tâm trạng cô vô cùng tốt, giống như đứa trẻ bị lạc đường đã lâu, trong lúc tuyệt vọng đột nhiên tìm thấy đường ra vậy. d☢đ☢l☢q☢đ Tiểu Hạ cảm nhận được tâm trạng Vô Ưu đã tốt lên, liền cười nói:

"Phải thật cẩn thận nha. Tổng giám đốc và Bé Diễm đều là những người cực kỳ thông minh đó."

Vô Ưu nói:

"Đúng vậy, trong mắt bọn họ tôi chỉ là tên ngốc. Lần này nhất định tôi sẽ cho bọn họ biết, đắc tội với tôi sẽ có kết cục như thế nào!"

"Ha ha, được, chúc cô may mắn!"

"Uh, được, cứ thế đi. Tôi kết hôn sẽ mời cô làm phù dâu!"

Hiện tại Vô Ưu đã quyết định gả cho Phương Đông Dạ rồi, nhưng sau khi nghe Tiểu Hạ mách bảo, cô biết trước đó phải nên giáo huấn anh một trận nho nhỏ đã.

Để cho anh ấy ăn dấm chua này; hơi cám dỗ anh ấy một chút, nhưng không cho anh ấy chạm vào; hoặc là lúc nóng lúc lạnh.

Những sáng kiến này của Tiểu Hạ đều không sai nha. Nhưng mà, điều đầu tiên bây giờ cô cần phải làm là thay quần áo đi ra ngoài đã. Sau đó rốt cuộc sẽ áp dụng theo cách nào thì phải tùy vào tình huống cụ thể vậy. Nghĩ vậy, trên mặt Vô Ưu xuất hiện nụ cười thật to. Cô thật không thể chờ đợi được, muốn nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc đó của Phương Đông Dạ! Lừa gạt cô hả, để xem sau này anh còn dám hay không!

Bạn đang đọc Mẹ Ngốc Nghếch, Con Thiên Tài của Bạch Giới
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.