Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người đàn ông thật dễ nuôi

Phiên bản Dịch · 2291 chữ

Cương 6: Người đàn ông dễ nuôi.

Editor: Jelita

Buổi chiều kết thúc công việc rất sớm.

Sau khi tẩy trang xong, Du Lệ hướng vị vệ sĩ đang vô cùng cố gắng làm việc đứng bên cạnh nói: “Đói bụng không, chúng ta đi ăn cơm.”

Nghe được câu nói của cô, gương mặt tuấn tú của vị vệ sĩ tiên sinh nào đó mắt thướng có thể thấy được nhanh chóng trở nên rực rỡ, sáng chói mắt, một đám thợ trang điểm cùng trợ lý trong nháy mắt có cảm giác mắt mình sắp mù rồi.

Du Lệ cười híp mắt thưởng thức vẻ mặt biến hóa phong phú của vệ sĩ tiên sinh, trong lòng khẳng định vị này đối với ăn rất cố chấp, tuyệt dối là một kẻ ăn hàng.

Ăn hàng cũng được a, cô không có khả năng nào khác ngoài có thể kiếm được tiền, có thể nuôi nổi một người ăn hàng.

Nếu là hết tiền thì cùng lắm sau này nhận nhiều bộ phim hoặc là tìm Giang đại tiểu thư mượn tiền, tóm lại là có thể nuôi nổi.

Hùng tâm tráng khí mà ở trong lòng quyết định mục tiêu sau này, Du đại minh tinh mang theo nhóm vệ sĩ và trợ lý rời khỏi đoàn phim, ngồi trên xe bảo mẫu rời đi.

Trong tủ lạnh trên xe bảo mẫu có ít đồ ăn vặt, còn có bánh kem mà Du Lệ kêu trợ lý Trịnh lén mang tới.

Là một nữ minh tinh có hàng triệu người hâm mộ trên Weibo, việc duy trì vóc dáng hết sức quan trọng, người đại diện An Như nghiêm khắc khống chế khẩu phần ăn của nghệ sĩ, tăng 0.1 cân cũng là một tội lỗi, vì vậy không có gì nhiều để ăn, càng không phải nói đến bánh kem là loại đồ ăn có chứa nhiều năng lượng.

Nhưng không ngăn được cơn thèm ăn của Du cô nương, thỉnh thoảng cũng muốn ăn đồ ăn vặt, đặc biệt là yêu tha thiết đồ ngọt.

Trợ lý Trịnh mỗi khi nhìn thấy gương mặt xinh đẹp kia lộ vẻ khổ sở, liền đau lòng đến không chịu được, trốn người đại diện mang ít đồ ăn vặt cho cô, hơn nữa cũng thuyết phục vệ sĩ chung quanh cùng trợ lý khác cùng nhau gạt người đại diện.

Đối với thể trọng vượt qua mức bình thường gì đó, sau khi ăn xong lại giảm mà.

Bây giờ những đồ ăn vặt này lại tiện nghi cho vị hộ vệ tiên sinh nào đó.

Trợ lý Trịnh vừa nhìn hộ vệ tiên sinh một ngụm lại một ngụm ăn cái bánh ngọt nhỏ ăn đến ngon lành, một bên hỏi Du Lệ: “Chị Du, hai người tính toán đi chỗ nào ăn cơm?”

Mang theo cái thùng cơm, muốn ăn ngon, còn muốn cho hắn ăn no nhưng không dễ dàng.

Du Lệ ánh mắt xoay chuyển, “Đi đến một con phố ăn vặt đi, đồ ăn vặt trờ nam đất bắc đều có, đảm bảo đủ.”

Trợ lý Trịnh: “.....”

Trợ lý Trịnh vô cùng đau đớn nhìn cô, rõ ràng là chính mình muốn ăn, lại không có lý do đi. Bây giờ chẳng qua là mượn hộ vệ thùng cơm bên người, có thể quang minh chính đại đi ăn uống thỏa thích cho đỡ cơn nghiện đồ ăn.

Cứ như vậy sảng khoái quyết định.

Tiếp đến Du cô nương vô cùng có kinh nghiệm bắt đầu hóa trang mình, đội bộ tóc giả đã chuẩn bị sẵn, trang điểm một chút, thay bộ quàn áo hàng vỉa hè, tiếp đến nhìn về gương điều chỉnh khí chất và biểu cảm, rất nhanh hình tượng đại biến, không phải người rất quen thuộc đều không nhận ra.

Từ sau khi thành danh, Du cô nương cũng học một chút kỹ thuật ngụy trang, dựa vào tay nghề ngụy trang này mà ở trước mặt công chúng quang minh chính đi chơi thả lòng mà cực ít fans phát hiện.

Sửa sang lại bộ tóc giả trên đầu, Du Lệ đối với trợ lý nói: “Em không cần đi theo, tránh cho bị người phát hiện.”

Trợ lý Trịnh đau đớn ôm đầu, lại không mang theo cô cùng đi ăn, lương tâm sẽ không đau sao?

Để tài xé đỗ ở nơi ít người, Du Lệ liền mang theo vệ sĩ tiên sinh xuống xe, hướng một con phố ăn vặt mà đi.

Trên tay cô xách theo một cái túi xách nữ bình thường, một bên nhìn đông nhìn tây, phát hiện vệ sĩ nọ cách kính râm nhìn mình, cười một tiếng, nói: “Chúng ta đi quán ăn tư nhân ăn ít thứ lót bụng trước.”

Bảo tiêu tiên sinh không có ý kiến.

Nơi Du Lệ đi chính là khu vực gần đây có rất nhiều quán ăn tư nhân nổi tiếng, thức ăn bên trong rất đặc sắc, hết sức hợp khẩu vị cô, trước kia cô thường xuyên đến đây ăn.

Tìm một phòng bao ngồi, Du Lệ cầm thực đơn hỏi hộ vệ tiên sinh bên người: “Chử tiên sinh, anh có cái gì kiêng kị không?”

Chử Hiệt lắc đầu.

Vì vậy Du Lệ theo như sở thích của chính mình gọi mười món ăn, cô cũng là một cái thùng cơm a.

Phục vụ một bên ghi nhớ một bên lễ phép cười hỏi: “Không biết mấy vị đi mấy người?” Gọi nhiều món ăn như vậy ít nhất có ba đến bốn người đi.

“Chỉ có hai người chúng tôi, gọi trước những thứ này, không đủ lại gọi.” Du Lệ cười híp mắt nói.

Nhân viên phục vụ: “.....”

Thức ăn rất nhanh liền được bưng lên, Du Lệ uống canh mà ông chủ quán ăn hầm, nhìn nam nhân dùng động tác ưu nhã mà nhanh chóng tiêu diệt hết đồ ăn trên bàn. Rõ ràng là cảnh đẹp ý vui nhưng đồ ăn trên bàn biến mất quá nhanh, hình thành sự đối lập rõ ràng.

Không tới nửa giờ, Du Lệ liền chuẩn bị tính tiền.

Lúc nhân viên phục vụ tới tính tiền, phát hiện thức ăn trên bàn bị quét sạch sẽ, không nhịn được nhìn hai người một chút, quả thực không nhìn ra hai người trẻ này đem bàn đồ ăn ăn đi nơi nào.

Sau khi rời quán ăn riêng tư, Du Lệ bắt đầu mang hộ vệ tiên sinh đến một con đường ăn vặt, ăn từng nhà rồi đi.

Lúc này vừa mới lên đèn, phố chợ đêm chính thức là thời điểm náo nhiệt, trong không khí phiêu dạt mùi thơm của thức ăn.

Hai người vừa đi vừa ăn, cùng người chung quanh không khác lắm, không quá đặc biệt. Du Lệ cầm trong tay mấy túi thức ăn, nhưng mà cũng không phải của cô mà là cầm cho vệ sĩ tiên sinh, để hắn ăn dễ dàng hơn.

Cô thỉnh thoảng đem đồ ăn cầm trong tay đưa tới cho vệ sĩ tiên sinh, nhìn hắn dùng một loại bộ dạng lãnh đạm mất tự nhiên tiêu diệt thức ăn, cảm thấy khẩu vị càng lớn, cả người đều vui vẻ.

Du Lệ phát hiện vị vệ sĩ tiên sinh nhà cô là một người không kén ăn, chỉ cần có thể ăn đều ăn, cho thùng cơm trắng thì mặt vẫn như thường ăn tiếp.

Thật dễ nuôi.

Từ đầu đường đi đến cuối đường, Du Lệ mặc dù mỗi món chỉ nếm thử một chút nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy khó chịu.

Ngược lại là Chử Hiệt, thần sắc vẫn như thường.

Du Lệ hỏi hắn: “Ăn no chưa?”

Đem miếng thịt dê xâu nướng cuối cùng ăn xong, hộ vệ tiên sinh nhìn cô, lúc này hắn đã tháo kính râm xuống, lộ ra một khuôn mặt quá mức tuấn mỹ, ở ban đêm dưới ánh đèn lại càng tuấn tú chọc người có ý nghĩ phạm tội.

Cùng so sánh với hắn, Du cô ngương đang ngụy trang rất bình thướng, không bắt mắt. Cũng bở vì vẻ bình thường này khiến cho rất nhiều người phụ nữ bị nhan sắc của hộ vệ tiên sinh hấp dẫn đều nhịn đau không được mà ôm đầu.

Đầu năm nay, xấu nữ với anh đẹp trai, mỹ nữ với xấu nam kết hợp với nhau đã trở thành khuynh hướng sao?

Hộ vệ tiên sinh dùng khăn giấy lau tay, trả lời cô: “Không sai biệt lắm.”

Ý là, còn chưa có no.

Dù năng lực tiếp nhận của Du cô nương tương đối mạnh nhưng vẫn có chút sửng sốt, đối mặt với đôi mắt màu xanh của hộ vệ tiên sinh, Du Lệ lặng lẽ bỏ tiền đi mua mười cái bánh kẹp thịt.

Lúc này, một nhóm thanh niên ầm ĩ đi qua, không chút kiêng kỵ ở trên đường ngang ngược. Mặc dù những người bị đụng rất tức giận nhưng khi thấy những thanh niên này vẻ ngoài bất lương, chỉ có thể âm thầm nói đen đủi, rất nhanh liền rời đi.

Du Lệ đang lấy ví tiền ra để trả, sau lưng một lực va vào, nếu không phải Chử Hiệt lanh tay lẹ mắt đỡ cô thì thiếu chút nữa cô bị té rồi.

Nhưng mà ví tiền trong tay cô bị đụng rơi bay ra ngoài.

Một tên côn đồ nhuộm tóc đỏ thật nhanh mà nhặt ví tiền lên, cầm trên tay phe phẩy, không có ý tốt mà nhìn Du Lệ.

Du Lệ nhíu mày, hướng tên côn đồ nói: “Này, trả lại cho tôi.”

Tên côn đồ tóc đỏ cười hì hì nói: “Chị này, tuy rằng lớn lên bình thường coi như tạm chấp nhận được, có muốn hay không cùng người anh em đi vui vẻ một chút?”

Những tên côn đồ khác thấy vậy liền phát ra tiếng cười vang, không kiêng nể gì cả mà cười lên.

Du Lệ nhìn bọn họ một hồi, liền vén tay áo, ai ngờ một cánh tay đem cô lùi về sau. Tiếp đó liền thấy hộ vệ mới tuyển của mình chân dài đi tới, một tay đè lại bả vai của tên côn đồ tóc đỏ, một tay lấy tiền trong tay hắn, sau đó đi trở về.

Một loạt động tác tự nhiên vô cùng.

Mọi người: “.......”

Du Lệ: “......”

Đem ví tiền nhét lại trọng tay Du Lệ, sau khi trả tiền xong, vệ sĩ nào đó kéo cô rời đi, trong tay còn xách mười bánh kẹp thịt được gói kỹ, nhìn cũng không nhìn đám côn đồ kia một cái.

Cho đến khi hai người đi được mười mấy bước, những tên côn đồ kia mới phản ứng được, nhanh chóng xông tới, nổi giận đùng đùng bắt bọn họ bồi thường tổn thất tinh thần bởi vì mới vừa rồi họ nhặt được ví của Du cô nương mà Du cô nương không cho bọn họ mặt mũi lại đi cự tuyệt lời mời của anh em bọn họ, thật là không biết điều.

Du Lệ tức cười, lúc này quả thật vén tay áo lên, nói: “Thời điểm bà năm đó lăn lộn trên đường các ngươi vẫn còn quẫn tã đâu.”

Một cái tay lần nữa kéo Du Lệ nữ thần đang muốn cùng bọn thiếu niên chửi nhau trở lại, tiếp đến nhét túi bánh thịt vào trong ngực cô, chỉ thấy hộ vệ tiên sinh bình tĩnh tiến lên, hướng người gần nhất là tên côn đồ tóc xanh đẩy ngã.

Tên côn đồ kia ngã xuống đè sau lưng mấy tên đồng bọn, mấy tên côn đồ như không xương vậy, đều mềm oặt mà ngã trên đất.

Những người khác đều bị một màn này làm cho bối rối.

Dộ vệ tiên sinh bình tĩnh thu tay về, đối với Du đại minh tinh đang phát ngốc nói: “Đi thôi.”

Du Lệ: “......”

Cũng không biết những tên côn đồ đó có phải hay không bị vệ sĩ tiên sinh này đẩy dọa tới rồi mà lần này không ai đuổi theo, bọn họ thành công mà rời đi.

Du Lệ yên lặng mà kéo tay áo xuống.

Người đàn ông một tay xách theo túi bánh kẹp thịt, một tay chậm rãi cầm một cái lên ăn, vẻ mặt như thường, căn bản không đem chuyện mới vừa rồi để trong lòng.

Du Lệ thấy hắn ăn ngon, vì vậy cũng không có giục hắn đi nhanh một chút.

Chờ sau khi hắn ăn xong, thấy ven đường có bán khoai nướng, Du Lệ thấy ánh mắt người đàn ông nhìn sang liền tiếp tục bỏ tiền mua mười củ, sau đó đón xe về nhà.

Nửa giờ sau xe đến trước tiểu khu, Du Lệ thanh toán tiền xe, hai người xuống xe đi bộ vào.

Đã hơn mười giờ, trong tiểu khu không có người nào, ban ngày thanh tĩnh rất khác biệt với hoàn cảnh lúc này dưới ánh đèn đường tỏa ra ánh sáng mờ mờ lay động, đặc biệt đáng sợ.

Bóng tối trong góc, sương mù lan tràn.

Du Lệ cảm thấy tiểu khu đêm nay quá mức yên tĩnh, không khỏi liếc mắt nhìn chung quanh, vừa vặn thấy dưới đèn đường từng luồng sương mù màu đen đột nhiên tăng lên, từ bốn phía trào ra.

Cô theo bản năng nắm chặt tay người đàn ông bên cạnh, đôi mắt nhìn chằm chằm những thứ sương dày đặc kia.

Bạn đang đọc Vì Ngươi Mê Muội (Dịch) của Vụ Thỉ Dực
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Jelita1123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.