Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhảy Chương

Phiên bản Dịch · 1026 chữ

CHƯƠNG BỊ CHÙNG, MỜI CÁC ĐẠO HỮU ĐỌC CHƯƠNG TIẾP THEO

Cậu bật lên, làm một cú cá chép lộn ngược, bất ngờ xông thẳng đến rồi co chân bỏ chạy.

“Ớ???”

Thanh niên mặt tàn nhang và những người khác đều sửng sốt, ai nấy đều trợn tròn mắt nhìn Phương Tri Hành.

Sau khi thấy Phương Tri Hành chạy ra xa 10 mét thì chợt dừng bước, xoay người lại, đứng thẳng, nhấc cung tên lên.

Vút!

Vút!

Vút!

Phương Tri Hành kéo cung bắn tên, động tác nhanh gọn, tốc độ như súng máy, gần như trong một giây phóng ra hai mũi tên.

Puff puff puff~

Mũi tên bay vèo, vừa nhanh vừa chuẩn xác lại vừa hung hăng, xuyên qua từng thân thể.

Có người bị mũi tên xuyên tròng mắt, có người bị bắn trúng yết hầu, có người vừa mới hất cằm lên, một mũi tên chui ngay vào mồm hắn…

Năm giây qua đi, mười người trúng tên, ngã xuống đất với đủ kiểu tư thế.

Vẫn còn ba người nữa.

Một thanh niên mặt tàn nhang, một gã cường tráng đang tóm Tế Cẩu và một gã tráng hán cầm túi tiền.

Giờ khắc này, ba người đã lấy lại tinh thần nhưng vẫn trợn mắt há to miệng, đứng chết lặng.

Nhất là thanh niên mặt tàn nhang kia, cả người như ngây dại, chính tay hắn chọc tiết Phương Tri Hành, tại sao cậu lại không chết?

Tại sao cậu vẫn có thể đứng dậy, lại còn bắn tên được?

“Hahaha, Phương Tri Hành, cũng ra gì và này nọ phết!”

Tế Cẩu vui mừng như điên, vì sự nghịch chuyển kinh thiên này mà nhảy cẫng hoan hô.

Gần như cùng lúc, giao diện hệ thống của Tế Cẩu cũng lóe sáng lên.

[Giống loài: Chó]

[Thiên phú:Cẩu Cơ Bán (chó ràng buộc)]

[Huyết mạch: Liệp Lang]

[Kỹ năng huyết mạch bộc phát: Nanh Sói Kịch Độc (mỗi lần sử dụng sẽ tiêu hao một sinh mạng)]

[Số mạng còn lại: 4]

“Tạch tạch tạch!”

Trong cơ thể Tế Cẩu lập tức vang lên âm thanh xào hạt đậu kỳ dị, thân thể hơi lớn hơn, lông trên thân càng dài và cứng hơn.

Cái bóng của nó nhộn nhạo, đột nhiên lòi ra 3 con chó con giống nhau như đúc.

Ba con chó con chạy về phía ba người, há mồm cắn vào cổ chân bọn họ.

“Ui da!”

Ba người đồng loạt hét thảm thiết, cúi đầu nhìn thì thấy cổ chân bị khoét một lỗ, một miếng thịt rơi ra, máu me đầm đìa.

Ba người bọn họ lập tức ngồi bệt trên mặt đất, đau đến mức chết đi sống lại.

Thấy vậy, Phương Tri Hành lập tức thu cung tên, bước từng bước qua đó.

Cậu bước đến trước mặt thanh niên mặt tàn nhang, rút con dao găm mang theo bên người ra, cười gằn một cách đáng sợ và nói: “Tiểu tử, ngươi có biết nếu đâm vào cơ thể người thì đau nhất là ở đâu không?”

Thanh niên mặt tàn nhang co giật vì sợ hãi, trơ mắt nhìn Phương Trí Hành vung dao găm đâm vào cạnh ngoài đùi của hắn.

Chỉ một thoáng, nỗi đau kịch liệt không thể tưởng tượng nổi ập đến.

Thanh niên mặt tàn nhang như rơi vào địa ngục, sống không bằng chết, một giây trôi qua như thể một năm.

Tế Cẩu phân ra làm bốn, vây quanh ba người bọn họ, điên cuồng cắn xé, xé toạc từng mảng máu thịt trên người.

Một lát sau, ba người bọn họ không còn động đậy nữa, có thể thấy là không sống nổi.

Ngõ nhỏ yên lặng như tờ, mặt đất đầy máu.

Phương Tri Hành hít một hơi dài, nhìn mười ba thi thể, mặt không biểu cảm.

Sau đó, cậu từ từ chạm vào thi thể.

Tế Cẩu truyền âm: “Con mẹ nó, đầu sỏ đứng sau màn này là cái thằng gay lọ Trần gia kia.”

Phương Tri Hành bĩu môi nói: “Đợi lát nữa sẽ đi làm gỏi hắn luôn.”

“Đúng, xử hắn đi! Giết chết tên gay lọ đó đi!”

Tế Cẩu nghiến răng nghiến lợi, gừ gừ gầm rú: “Báo thù là chuyện bắt buộc, nhưng không biết thực lực của thằng gay lọ đó mạnh tới đâu? Lỡ như chúng ta đánh không lại hắn thì sao?”

Mặt Phương Tri Hành không chút thay đổi, hỏi lại: “Mày cảm thấy mấy tên côn đồ này mạnh hơn tao, đánh thắng được tao hả?”

Tế Cẩu suy nghĩ một cách cẩn thận, nó bỗng nhiên hiểu được.

Với thực lực của Phương Tri Hành, cậu đấu solo cũng có thể đánh thắng bất kỳ một thanh niên mặt tàn nhang nào.

Thậm chí, cho dù là đối mặt với quần ẩu, Phương Tri Hành cũng có thể đủ thong dong ứng đối, đánh thắng được. Ít nhất một đánh mười không nói chơi.

Cho dù không đánh lại, cũng có thể trốn thoát được.

Điều kiện tiên quyết là song phương đánh nhau bình thường, nói võ đức.

Nhưng mà, thế giới này cũng không có nhiều quy củ như vậy, toàn bộ đều không nói võ đức.

Má nó, nào là vôi phấn đánh lén, nào là dùng lưới trùm đầu, còn nhiều người đánh hội đồng một người...

Đcm!

Nói tóm lại, nếu ngươi muốn giết chết một người, thực lực của ngươi không nhất định phải mạnh hơn đối phương.

Bởi vì, con người có thể chơi ám chiêu.

Chỉ cần một người am hiểu chơi ám chiêu, nhiều lần ra mưu hiểm kế độc, thậm chí dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Như vậy lấy yếu thắng mạnh, thật ra không khó như trong tưởng tượng.

Phương Tri Hành nhanh chóng hoàn thành mò thi thể.

Phần lớn những tên côn đồ này rất nghèo, trên người không có bao nhiêu tiền tài.

Ít thì trong túi chỉ có mấy đồng tiền.

Nhiều thì cũng chỉ có hơn ba trăm đồng tiền mà thôi.

Bạn đang đọc Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch) của Phật Bất Độ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ngọc_Trúc_Anh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 399

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.