Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khúc xạ (2)

Phiên bản Dịch · 1027 chữ

Phương Tri Hành cười giễu: “Đương nhiên phải xử lý xong chúng ta mới đi, diệt cỏ phải trừ tận gốc mà!”

Tế Cẩu hiểu ngay tức khắc.

Bọn họ rời khỏi thôn nhỏ, xuyên qua rừng cây, đi đến bãi cát vàng.

Làm thịt 1 con gà mẹ, rắc muối lên, nướng nó, rồi dùng làm bữa trưa.

Tế Cẩu tham ăn, cứ đòi trứng gà nên Phương Tri Hành lại rán 2 quả trứng gà.

Ăn no quá đi!

Thỏa mãn trước giờ chưa từng có!

“Rắc muối lên món ngon, mùi vị đúng là khác bọt.” Tế Cẩu vô cùng xúc động.

“Ừm, muối rất quan trọng mà.” Phương Tri Hành gật đầu: “Nếu con người không ăn muối thời gian dài thì sẽ không thèm ăn, không có sức lực, cơ bắp dễ co rút.”

Lúc nói chuyện, một tia sáng mặt trời xuyên qua mây đen, chiếu xuống mặt đất.

Trời sáng lại rồi.

Lúc chạng vạng, trời vẫn chưa tối hẳn.

Đám người Triệu Đại Hổ bước ra khỏi núi sâu, ai nấy đều hớn hở, trò chuyện vui vẻ.

Hôm nay, vận may của bọn họ không tồi, tuy không săn giết được dã thú lớn nhưng lại phát hiện được ổ thỏ, bắn chết được 5 con.

Săn bắn cần kiên nhẫn và vận may, không phải ngày nào cũng săn được heo rừng và nai đực.

Đoàn người bước vào cổng thôn, chợt nghe thấy tiếng khóc.

Tiếng khóc rất chói tai, Triệu Đại Hổ loáng thoáng nghe thấy quen tai, dường như là tiếng của vợ hắn, không khỏi cau mày lại.

Bọn họ vội chạy vào nhà, xa xa, đã nhìn thấy rất nhiều thôn dân tụ tập trước cửa.

“Sao vậy?”

Triệu Đại Hổ gấp gáp kêu lên.

Đám thôn dân lập tức lùi lại.

Lập tức, đồng tử của Triệu Đại Hổ co rụt lại, nhìn thấy vợ của hắn ngồi trên mặt đất, khóc đến chết đi sống lại.

Mấy con dâu Triệu gia đều có mặt ở đây, ôm nhau khóc, có người đã khóc ngất.

Trên mặt đất có 1 thi thể đứt đầu, rõ ràng là con trai Triệu Tử Khôn của hắn.

3 thi thể khác là con trai của Triệu Nhị Hổ bọn họ.

“Hả?”

Triệu Đại Hổ cực kỳ khiếp sợ, đầu óc trống rỗng.

“Con trai của ta!” Đám người Triệu Nhị Hổ trợn mắt há mồm, bị dọa sợ.

Hình ảnh thê thảm đánh thẳng vào võng mạc khiến bọn họ điên cuồng.

“Ai làm đấy?”

“Ai đã giết con trai của ta vậy?”

Bọn họ giận dữ nhìn vào đám thôn dân, gào thét.

Nhưng không ai trả lời cả.

Đám thôn dân lùi hết về phía sau, ai nấy đều thờ ơ lạnh nhạt, có người cúi đầu cười giễu, nhìn có chút hả hê.

“Đại Hổ, ba và mẹ cũng…” Vợ của Triệu Đại Hổ chỉ về phía căn nhà chính.

Sắc mặt Triệu Đại Hổ thay đổi kịch liệt, hoảng hốt chạy vào nhà, liếc mắt nhìn thấy 2 thi thể dưới mái hiên.

Khoảnh khắc này, một luồng hàn ý cực lớn thuận theo lòng bàn chân xông thẳng lên đầu!

Triệu Đại Hổ cứng đờ tại chỗ, không biết ra sao.

Nhưng hắn tỉnh táo lại rất nhanh, chạy ra ngoài quát lớn với đám thôn dân: “Là ai làm vậy? Các người không nói đúng không, không nói thì ta sẽ giết hết các người!”

Đám thôn dân lập tức hoảng sợ, thím Vương vuốt tay nói: “Không biết, bọn ta cũng mới trở về từ bên ngoài, vừa về đến đã phát hiện trong nhà các người có chuyện.”

“Hôm nay không có mưa mấy, ai cũng ra khỏi thôn tìm kiếm lương thực, có người đào rau dại, có người săn bắn, chỉ có nhà ngươi rảnh rỗi ở nhà thôi.”

Trương Đại Thiết cười giễu: “Chẳng phải vợ ngươi ở nhà à, ngươi hỏi cô ta đi.”

Triệu Đại Hổ vội vàng nhìn về phía vợ, nhưng người đó lại lắc đầu: “Bọn ta đến bên bờ sông giặt đồ, buổi trưa về đến nhà thì thấy bọn họ chết hết rồi.”

Triệu Đại Hổ quả thật là phát điên, quay đầu lại nhìn, đám thôn dân giải tán ngay lập tức, không ai muốn dính vào thị phi cả.

Triệu Tam Hổ kiểm tra thi thể rồi mở miệng nói: “Anh cả, đều là một đao lấy mạng, hung thủ không phải là người thường, chắc chắn có luyện đao pháp.”

Triệu Nhị Hổ chạy qua, dậm chân nói: “ y da, lương thực và thịt khô trong nhà mất hết rồi!”

“Cái gì?”

Đầu óc Triệu Đại Hổ mơ màng, hô hấp ngưng trệ.

Có người nói: “Lẽ nào là cướp qua đường làm à?”

“Có khả năng đấy!”

“Cũng có thể là ai đó trong thôn ác ý báo thù chúng ta!”

Mọi người thảo luận.

Trong lòng Triệu Đại Hổ bực bội, không rõ manh mối.

Bọn họ ra ngoài săn bắn một ngày, vừa mệt vừa đói, đột nhiên gặp phải án thảm ly kỳ, dù là ai đều không cách nào làm rõ ngay được.

Triệu Đại Hổ trầm giọng nói: “Xử lý thi thể trước đã, sau đó làm đồ ăn dùng bữa. Cho dù hung thủ là ai thì chúng ta phải ăn no mới có thể báo thù!”

Mọi người đồng ý, có người xách thỏ đi vào phòng bếp lột da nấu.

Đám người Triệu Đại Hổ ngồi quanh trước bàn ăn, bắt đầu ăn.

Đàn ông ăn trước, phụ nữ ăn sau.

Mỗi bọn họ ít nhiều đều được chia chút thịt.

Màn đêm dần dày đặc, điểm xuyết nhiều ngôi sao.

Thôn Phục Ngưu lặng ngắt như tờ, là một mảng tĩnh mịch.

“Cạch cạch!”

Tiếng mở cửa nhức răng vang lên, cánh cửa lớn nhà lão thôn trưởng từ từ được mở ra.

Một người một chó xuất hiện ở ngoài cửa.

Bên trong đại viện tường đất yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Bạn đang đọc Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch) của Phật Bất Độ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ngọc_Trúc_Anh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.