Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

A Uyển Thay Đổi Rồi

Phiên bản Dịch · 1655 chữ

"A tỷ! A tỷ! Tỷ mang gà quay về rồi! Tỷ thật sự mang về? Sao tỷ lại lợi hại như vậy!" Tiểu Thiết Đản chán nản lại biến thành một tên tiểu thoại lắm lời.

Du Uyển bưng canh gà vào nhà bếp.

Tiểu Thiết Đản như cái đuôi nhỏ theo sát, vây quanh Du Uyển quẹo trái rồi lại quẹo phải.

Du Uyển bị hắn xoay đến cả đầu choáng váng, chỉ chỉ ghế nhỏ bên cạnh: "Ngồi xuống."

"Ò." Tiểu Thiết Đản ngoan ngoãn ngồi xuống.

Du Uyển mở nắp nồi sành ra, thịt gà vốn đã nấu xong rồi, sau khi bị hầm trong nồi sành một hồi, mùi thịt gà bị hãm trong đó hòa quyện với mùi măng, cứ như thể đã được lên men. Hai loại mùi vị hoàn mỹ hòa hợp lại với nhau, càng thơm hơn canh gà lúc trước.

Nước miếng của Tiểu Thiết Đản không kìm được mà chảy xuống.

Du Uyển chọn một miếng thịt gà vàng óng, thình lình nhét vào trong miệng Tiểu Thiết Đản.

Tiểu Thiết Đản đầu tiên là sững sờ, sau đó cảm thấy một mùi thịt nồng đậm tan ra trong cái miệng nhỏ của cậu...

"Có ngon không?" Du Uyển hỏi.

Tiểu Thiết Đản nước mắt lưng tròng gật đầu, ngon lắm! Ăn ngon đến mức cậu muốn phát khóc!

"Mặt còn đau không?" Du Uyển lại hỏi.

Tiểu Thiết Đản lắc đầu như trống bỏi, có thịt ăn, chỗ nào cũng không còn đau nữa!

Du Uyển thấy dấu đỏ trên mặt cậu xác thực đã nhạt đi chút, gật gật đầu, không truy hỏi nữa, bỗng nhiên nàng nghĩ đến cái gì, quay đầu nhìn về phía Tiểu Thiết Đản nói: "Hôm qua đệ nói, mấy ngày nay đệ ăn cơm ở nhà ai?"

"Nhà a nãi ạ." Tiểu Thiết Đản nói, sau đó cẩn thận nhìn về phía Du Uyển.

Du Uyển thầm nghĩ, mình lại không phải không cho phép nó sang nhà người khác ăn, sao lại tỏ ra bộ dạng sợ mình nổi đóa như vậy?

Nhưng mà a nãi trông như thế nào? Trong trí nhớ của nguyên chủ cũng không có nhân vật này.

"Đệ nói đệ chưa ăn no." Du Uyển lại nói.

Tiểu Thiết Đản nghẹn lời: "Đó... Đó là..."

"Ngày tháng ở nhà a nãi nhất định cũng không dễ chịu." Du Uyển nhẹ giọng nói.

"Ơ?" Tiểu Thiết Đản trợn to mắt.

Du Uyển mở tủ bát, tìm lấy một cái bát lớn, múc một nửa thịt gà hầm măng đông ra: "Đệ mang đưa cho a nãi, ta lại xào thức ăn."

"A, a nãi đã chết rồi, chỉ có mấy người đại bá." Tiểu Thiết Đản như gặp quỷ nói, cũng không biết là cậu kinh ngạc Du Uyển không nhớ chuyện a nãi qua đời, hay là kinh ngạc vì Du Uyển lại muốn đưa đồ ăn cho bên kia.

Du Uyển mặt không biến sắc nói: "Ta đương nhiên biết a nãi không còn nữa, ta nói là đưa qua cho nhà a nãi."

Du Uyển lấy thịt gà xong, úp một cái bát lên trên bát lớn lúc nãy, buộc chặt vải đưa cho Tiểu Thiết Đản: "Không nóng, bưng qua đi, không cần tiếc đâu, ta để lại cho đệ rất nhiều."

Tiểu Thiết Đản ưỡn ngực, tặng đồ cho nhà a nãi, cậu sẽ không tiếc đâu!

Tiểu Thiết Đản nhận lấy canh gà, cao hứng bừng bừng rời đi!

Mặc dù không biết tại sao a tỷ lại trở nên khác trước, nhưng cậu rất thích a tỷ như vậy!

...

Nhà đại bá ở ngay giữa đoạn đường A Uyển đến vườn rau, hoàn toàn ngược lại với phương hướng Triệu gia, A Uyển nếu đi làm vườn đều sẽ đi ngang qua nhà đại bá.

A nãi qua đời vào cuối xuân năm nay, tiểu Thiết Đản đã gọi quen như vậy mấy năm, nhất thời chưa sửa lại được, mỗi lần nhắc tới bên này vẫn nói một câu "Nhà a nãi".

Lúc Tiểu Thiết Đản ôm canh gà đến nhà này, đại bá đang ngồi phơi nắng ở cửa, ôm một cây gậy chống trước ngực.

Đại bá liếc nhìn Tiểu Thiết Đản, khuôn mặt u sầu nhanh chóng nở nụ cười hiền lành: "Tiểu Thiết Đản đến rồi, sao hôm nay muộn vậy? Đại bá mẫu của ngươi vừa ra ngoài, cháo trong nồi để ta đi đun cho con."

Nói xong, ông định chống gậy đứng lên.

Tiểu Thiết Đản lắc đầu, đưa bát lớn trong lòng về phía trước, giòn tan nói: "Đại bá, hôm nay con không phải tới ăn cơm, con tới đưa canh gà cho các người! Trong canh gà có rất nhiều thịt gà! Còn có rất nhiều rất nhiều măng đông! Là tỷ tỷ con làm! Tỷ ấy bảo ta đưa tới cho mọi người một ít!"

Nụ cười của đại bá lập tức cứng đờ lại.

...

Mùa đông, trời tối sớm, vừa mới chạng vạng tối bóng đêm đã trầm xuống, còn có tuyết rơi lác đác.

Đại bá mẫu mang theo ba hài tử trở về.

Hôm nay có một hộ bà con xa ở thôn bên cạnh bày tiệc, bọn họ đi sang hỗ trợ, không được tiền công gì, nhưng nhận năm cân bột ngô và hai cân gạo thô, cùng với nửa bát mỡ heo, mấy thứ này mặc dù không đủ qua mùa đông, nhưng cũng có thể chống đỡ được năm ba ngày.

Năm ba ngày nghe thì rất ít, nhưng ai bảo trong nhà nhiều người, ngoại trừ tiểu khuê nữ ba tuổi, người nào người nấy chẳng phải đều là những thùng cơm lớn sao?

"Mấy ngày nay Tiểu Thiết Đản chưa được ăn no, ta hấp mấy cái bánh bao bột ngô đưa tới cho hắn." Đại bá mẫu nói xong định đi vào bếp.

Đại bá gọi bà lại, kể lại chuyện A Uyển sai Tiểu Thiết Đản đưa canh gà tới cho mấy người.

Ánh mắt của mọi người rơi vào cái bát lớn đang đặt ngay ngắn trên bàn, cùng nhau lộ ra thần sắc khó có thể tin được.

"Nó lấy đâu ra gà?" Đại bá mẫu hỏi.

"Nó có gà sao phải đưa cho chúng ta?" Đại nhi tử trầm ngâm nói.

"Đừng nói chỉ có một cái phao câu gà nhá!" Nhị nhi tử cười lạnh nói.

"Phao câu." Tiểu khuê nữ học vẹt nói theo.

Đại bá mẫu ôm lấy con gái, hung hăng trừng mắt liếc nhìn đúa con thứ hai.

Nhị nhi tử phẫn nộ sờ mũi, hạ thấp âm lượng nói: "Tóm lại, ta mới không tin nàng ấy có lòng tốt như vậy, thật sự đem cho chúng ta..."

Nói được một nửa, hắn mở bát lớn úp ở trên ra, sau đó, toàn bộ cổ họng hắn đều nghẹn lại.

Quan hệ giữa A Uyển và nhà họ vốn không tốt.

Cha A Uyển không phải con ruột của Du lão gia tử, là do Du lão gia tử một lần uống quá nhiều rượu, nhặt được trong khe núi. Du lão gia tử và thê tử tổng cộng sinh được năm đứa con, nhưng chân chính nuôi sống chỉ có hai đứa, lão nhị còn là con gái.

Lão gia tử và thê tử bàn bạc, cảm thấy một nhi tử quá ít, không ngại nuôi nhiều hơn một đứa, tương lai cũng dễ dưỡng già.

Tuy cha A Uyển là con nhặt được, nhưng sau khi nuôi dưỡng lại có tình cảm, hai người cũng coi hắn như con ruột.

Đại bá và cô cô của A Uyển đều đối xử với đệ đệ này vô cùng tốt, bọn họ có một miếng ăn quyết không để đệ đệ bị đói, ai bắt nạt đệ đệ, hai người bọn họ có thể vác cuốc đuổi tới trong ruộng nhà người ta.

Lúc cô cô A Uyển xuất giá, cha A Uyển đuổi theo xe bò khóc đến nửa thôn, sau đó Tây Bắc đột phát chiến sự, quan sai đến Liên Hoa thôn bắt tráng đinh, vốn nên là trưởng nam đi, nhưng cha A Uyển chuốc say đại ca, qua nửa đêm liền thay thế đại ca lên đường.

Năm đó, A Uyển mới mười tuổi, Khương thị vừa mang thai Tiểu Thiết Đản.

Muốn đưa ra quyết định như vậy nhất định sẽ vô cùng gian nan, nhưng vì báo đáp ân dưỡng dục của Du gia, cha A Uyển không chút do dự mà ra đi.

Những chuyện này A Uyển vốn không biết, nhưng không biết ai đã khua môi múa mép trước mặt nàng, nói cha nàng là do người ta nhặt được. Lúc trước bắt trai tráng đi lính là bắt đại bá của nàng. Du gia không nỡ bỏ con trai ruột, cho nên mới đẩy cha nàng ra chịu chết.

Chiến trường khói lửa loạn lạc, để một người chưa từng luyện binh đi đánh trận, không phải là đến chịu chết sao?

A Uyển tin những lời nói thị phi này, từ đó quan hệ giữa nàng và đại phòng phai nhạt, sau đó lại phân nhà, càng giống như người xa lạ.

Đừng nói là một cái phao câu gà, sợ là ngay cả một sợi lông gà, nàng cũng sẽ không cam lòng cho bọn họ!

Canh gà được đưa tới vào buổi sáng, qua cả ngày, nước canh đã đông cứng từ lâu, dưới khối mỡ gà trắng sữa, là một khoảng măng đông và gà hầm, ít măng đông, nhiều thịt gà không nói, thậm chí còn có nguyên một cái đùi gà hoàn chỉnh.

Đây, đây là xảy ra chuyện gì?

Cả nhà đều ngơ ngác.

Uyển Uyển: "Đại cát đại lợi, tối nay ăn gà (^o^)/”

Bạn đang đọc Mẫu Thân Thần Y Và Bảo Bối Phúc Hắc của Phương Thuốc Dân Gian

Truyện Mẫu Thân Thần Y Và Bảo Bối Phúc Hắc tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieukyky
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.