Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Muốn kết hôn

Tiểu thuyết gốc · 2260 chữ

- Cha, con có chuyện cần nói nghiêm túc. - Manabu Hikari kéo ghế lại ngồi xuống bàn làm việc của cha cô, thẳng lưng, bày ra vẻ mặt nghiêm túc.

Manabu Akito thoáng ngạc nhiên, ông ngơ ngác đặt quyển tài liệu về dự án sắp tới của tập đoàn xuống, mỉm cười ôn nhu nhìn con gái.

Là người đứng đầu một tập đoàn, công việc ngập đầu ngập cổ, ông luôn bày ra bộ mặt nghiêm khắc với nhân viên và cấp dưới, có điều trong nhà có ba người phụ nữ, chính là những nữ hoàng của ông khiến ông không bao giờ nghiêm nghị.

Đặc biệt là đứa con gái thứ Manabu Hikari này. Đây là đứa con gái được trời phú cho vẻ đẹp vượt trội hơn người cùng sắc vóc mong manh như thuỷ tinh, khiến ông cũng đành thừa nhận mình có chút ưu ái Hikari hơn so với con gái lớn Kaori.

- Hika-chan của cha hôm nay lại nghiêm túc thế này, nhất định không thể không lắng nghe. Con nói đi. - Manabu Akito chống cằm, mặt hướng về phía con gái tỏ vẻ chú tâm nghe ngóng.

- Cha, con muốn kết hôn!

Rất nhanh, rất nguy hiểm...

Tiếng đồng hồ kêu tích tắc nhẹ nhàng, người đàn ông trung niên kia không có phản ứng gì.

- Cha, cha không nghe nhầm đâu! Con muốn kết hôn. - Việc cha mình bị đứng hình cũng là điều dễ hiểu, Hikari cẩn thận nhắc lại lời mình.

Người đàn ông cuối cùng cũng hiểu ra lời con gái, đưa tay lên che miệng ho khan hắng giọng một cái, cười nhạt:

- Con gái yêu, trước nay cha luôn cho con mọi thứ, ngay cả tình yêu của con cha cũng không ép uổng con. Tại sao đang yên đang lành mà mới tuổi mười sáu đã muốn gả đi chứ? - Ông im lặng một lúc, rồi gật gù. - Được rồi, con muốn kết hôn với ai? Nếu cha thấy người kia phù hợp với con, nhất định cha sẽ tác thành cho con.

- Không phải thế. - Hikari dứt khoát gạt tay. - Con ý là muốn cha tìm cho con một cuộc hôn nhân theo đúng ý cha, phục vụ cho việc làm ăn thương mại gì gì đó của tập đoàn ấy.

Akito càng chết đứng.

Hikari vuốt mặt thở dài, cha cô căn bản không hiểu ý định của cô. Cô chính là đang thất tình, rồi có một chút ghen tị với Kazumi và tình yêu tuyệt đẹp với Kirihito nên tự nhiên mới nảy ra cái suy nghĩ điên rồ này.

- Con gái, sao tự nhiên con lại thế chứ? - Bộ dạng của Akito bày ra vẻ hoang mang tột độ.

- Không phải cha nên thế sao, con đã mười sáu tuổi rồi vẫn không biết yêu đương là gì! - Hikari nâng giọng.

- Con vừa từ Mĩ trở về mà... Yêu đương gấp gáp gì chứ...

- Không được! Con nhất định phải kết hôn! - Cô gằn mạnh từng từ như đang nhấn mạnh. - Cha rõ ràng đã tác thành chị Kaori với anh Fushigi còn gì? Mùa xuân năm sau chị gái kết hôn rồi còn con vẫn còn ế đây này!

- Nhưng chị con và Fushigi yêu nhau bình thường rồi mới nhờ cha tác thành, còn con tự nhiên lại nói ta tự mình tìm chồng cho con...

- Không biết đâu! Con nhất định phải có bạn trai!!

Hikari bướng bỉnh hét lên, khiến cho cha cô toát hết cả mồ hôi hột.

Cô có thể cư xử tuỳ tiện như thế vì cô biết rõ tính cha cô rất cưng chiều cô, đối với cô không nỡ từ chối hay tức giận. Thành ra nó tạo thành một thói quen của cô khiến cô có thể nói chuyện với cha cô thoải mái như vậy.

- Manabu Hikari, chị đừng có điên nữa đi! - Cánh cửa phòng bị đạp tung. Mẹ cô Manabu Mika hừng hực xông vào, gầm lên giận dữ, tay lăm lăm thanh kiếm gỗ trong bộ môn Kendo, đối với Hikari vô cùng đáng sợ. - Đang yên đang lành lại đòi gả chồng, chị dám coi thường hôn nhân của chị thế sao?!

- Mẹ đừng có xen vào quyết định của con nữa! Con đã mười sáu rồi! - Hikari vội vàng đứng dậy, mẹ cô thế này chắc chắn là sắp đánh cô rồi! Tuy cơ thể cô theo phản xạ có điều kiện nấp ra sau ghế làm việc của cha cô, nhưng miệng vẫn ương ngạnh cãi lại.

Mẹ cô bây giờ là giám đốc sáng tạo của một toà soạn, nhưng tiền thân là võ sư. Đó cũng là lý do mẹ cô ép cô học võ.

Manabu Mika thẳng thừng vung thanh kiếm xuống đầu cô:

- Chị đừng có giở trò, đang tiêu tiền tôi làm ra thì dựa vào đâu mà lên mặt với tôi? Mười sáu tuổi vẫn là đồ nít ranh!

Hikari nhanh nhẹn né:

- Thế nên con mới xin gả chồng để mẹ khỏi nuôi con nữa! Mẹ à, đừng bắt con giống mẹ thời còn yêu cha, con chẳng lắm chuyện như mẹ đâu, còn thử thách các thứ đồ...

- Á à, chị giỏi lắm!

Mika cứ thế xuống kiếm, Hikari lại nhanh nhẹn né, phòng làm việc của Akito trong phút chốc hoá một mớ hỗn độn.

- Thôi thôi Mika ơi, em nhìn con nó mong manh thế kia sao chịu được nhát kiếm của em? - Akito kiên nhẫn can ngăn vợ.

- Mong manh cái gì? Nó là con quỷ con thì có!! - Mika điên cuồng vung kiếm.

- Quỷ con là con của dạ xoa bà bà! - Hikari bĩu môi.

Đương nhiên lại càng chọc khùng mẹ cô hơn nữa.

Chị gái cô Manabu Kaori đứng dựa vào cửa thở dài.

Cái nhà Manabu này ngày nào cũng hỗn loạn như thế...

___o0o0o___

Hikari giận dỗi thả người xuống giường, dụi mặt vào con gấu bông cỡ lớn, bao nhiêu phụng phịu hiện rõ trên gương mặt nhỏ nhắn.

- Chị chịu thua em luôn đấy. - Kaori bất lực dựa người vào tủ, ôm trán. - Chuyện của chị và anh Ten với chuyện của em vốn chẳng liên quan gì, em lại mang ra ép cha chọn hôn phu cho em.

Hikari vùng vằng ngẩng đầu dậy, bĩu môi:

- Chị hai tư tuổi mới gả chồng, chính là ế còn gì? Em không muốn ế như chị!

"Bốp!" Quyển sách đặt trên tủ đầu giường của Hikari như một cơn gió phóng thẳng vào mặt cô. Bàn tay của Kaori vẫn còn nổi gân guốc.

- Nhưng tại sao em lại quyết định đột ngột thế? Chị không hiểu sao trên đời lại có một đứa con gái không dưng lại muốn bị ép gả cho người lạ. - Kaori ngồi xuống giường, xuống giọng thủ thỉ tâm tình. - Hikari, có phải vì cái cậu tiền bối mà em thích không?

Bị chị nói trúng tim đen, Hikari bẽn lẽn sà vào lòng chị gái, ôm chặt.

- Cái đồ ngốc này! Người em tương tư có bạn gái rồi, em việc gì phải đem hôn nhân của mình ra để khuây khỏa bởi một người không hề có ý gì với em chứ? - Kaori thấy mình đoán trúng, bất lực nạt nộ, vừa giận vừa thương em gái mình. - Hôn nhân là chuyện có thể đùa được sao? Em lại muốn kết hôn cùng người lạ để nguôi đi cái cảm giác thất tình nhất thời của em?

- Chị, chị đừng mắng nữa... - Hikari uể oải nói, cái chất giọng mong manh lí nhí vang lên. - Em biết em vô lí, nhưng em thực lòng muốn thế. Nếu không thể cùng anh ấy yêu đương, thì em có yêu ai khác cũng thế thôi... Chi bằng cứ tìm cho em đối tượng sớm, em sẽ thử tìm hiểu, thử yêu, rồi sẽ quên được anh ấy...

Kaori mím nhẹ môi, thở dài xoa đầu cô:

- Rốt cuộc tên đó là ai mà có thể khiến đứa em gái ương ngạnh này của chị yêu đến thế?

- Em thích anh ấy lắm, rất thích! Nhưng anh ấy lại là người yêu của bạn thân em, em với anh ấy chính là không thể...

Cánh cửa vang lên tiếng gõ lộc cộc, Hikari và Kaori giật mình buông nhau ra, nâng tầm mắt về cửa ra vào, lát sau mặt tái mét:

- Mẹ...

- Hóa ra là thế... - Mẹ cô Manabu Mika cười nhạt, khóe môi giật giật. - Manabu Hikari, mẹ là một người vô cùng lí trí trong chuyện tình cảm, sao lại có thể sinh ra đồ si tình như con chứ?

- Gen cha đấy! - Hikari bĩu môi. - Cha si tình mới cố sống cố chết yêu mẹ, nếu là người khác thì đã sớm bỏ mẹ lâu rồi!

Rất nhanh và nguy hiểm, nguyên cái hộp đựng nữ trang cô đặt trên kệ bị mẹ cô ném phăng vào mặt cô.

Hikari tái mét mặt.

- Tôi không vào đây để cà khịa với chị, chị khỏi lắm lời đi! - Mika thẳng thừng bước vào, ngồi xuống đối diện cô. - Nói đi, con có chắc chắn không hối hận nếu bị cha mẹ ép hôn vì lợi ích kinh tế?

Đối diện với vẻ nghiêm túc của mẹ cô, Hikari nhất thời đanh mặt. Bao nhiêu kiên cường tự nhiên không còn nữa.

Mika thấy bộ dạng ấp úng của con gái, đành thở dài:

- Chuyện liên hôn này có lợi cho cha con, nhưng không có lợi cho con. Hạnh phúc của con không nên đem ra đùa cợt.

- Con... con không nghĩ thế! - Hikari lúng túng phản biện.

Cô dẩu môi giận dỗi, rõ ràng là Kazumi và Kirihito chính là hôn nhân thương mại, nhưng mối tình lại thắm nồng như trong truyện cổ tích, cô cũng ao ước có được một hôn phu như thế.

- Con chắc không? - Mika cẩn thận hỏi lại.

- C... có...

- Con sẽ ngoan ngoãn dù cho đó là bất kì người nào?

- Không đâu! - Hikari nhún vai. - Chắc chắn không được quá già, không được xấu, không béo bụng. Không được lăng nhăng, phải chung tình với con, phải cưng chiều con như nữ hoàng. Cũng không được đần độn, giỏi thể thao hoặc âm nhạc càng tốt, với cả...

Nghe con gái mình ba hoa, Mika mất kiên nhẫn kí đầu cô một cái rõ đau:

- Con còn tưởng mình là nữ chính ngôn tình?

Hikari bĩu môi, cô chính là mỹ nhân vạn người mê, cớ gì lại phải gả cho một tên không ra gì chứ?

Cứ như Oga Kirihito thì tốt...

Mika hắng giọng một cái, điềm đạm:

- Cha mẹ không ép uổng con, nhưng sẽ đưa con đi gặp một người. - Cậu này hơn con một tuổi, rất đẹp trai, lại có tài, con nhà có điều kiện, nói chung đáp ứng đủ tiêu chuẩn trở thành soái ca của con. Đây là con trai bạn thân của mẹ, sắp tới là kỉ niệm ngày cưới của vợ chồng cô chú ấy, mẹ đưa con đi xem mặt cậu ta. Nếu hai đứa có ý với nhau thì cha mẹ và cô chú kia sẽ tác thành cho con.

Hikari sáng mắt rực rỡ.

- Thật sao?

- Thật. - Mika gật gù. - Con mà bằng lòng liên hôn thì quá tốt, tập đoàn Manabu nhất định có lợi ích. Nhưng lợi ích gì cũng không bằng hạnh phúc của con. Cha con từ con số không gây dựng lên cả cơ ngơi này tất cả cũng vì muốn đem lại hạnh phúc cho mẹ và các con. Kaori, Hikari, hai đứa nhất định phải biết trân trọng hạnh phúc. Cha mẹ luôn đáp ứng hai đứa chính là vì tin tưởng các con, đừng làm cha mẹ thất vọng. Hai đứa chỉ được đến những nơi yêu thương hai đứa hơn cha hơn mẹ, nếu bất kì nơi nào khiến hai đứa mệt mỏi, phải quay về cái nhà này, nghe chưa?

Cả Kaori và Hikari nhìn nhau, rồi nhìn mẹ mỉm cười tủm tỉm, gật vội đầu, nhanh chóng sà vào lòng Mika:

- Kiếp trước chắc chắn con cứu cả thế giới nên mới được đầu thai làm con cha mẹ. - Kaori cố ý nịnh nọt.

- Con kết hôn sẽ không đổi họ đâu, làm con nhà Manabu cả đời luôn... - Hikari vội vàng tiếp lời.

Mika cười bất lực, nhưng cũng âu yếm xoa đầu hai đứa con gái đáng yêu.

.

.

.

Chiếc váy màu hồng phấn lấp lánh, đôi giày cao gót xinh đẹp bước trên sàn.

Hôm nay Manabu Hikari đi gặp người mà cha mẹ cô sắp đặt.

Nụ cười rực rỡ tràn đầy tự tin, ánh mắt sáng như kim cương cùng màu tóc vàng nhạt như nắng càng thêm huyền bí giữa màn đêm. Hikari nhất định sẽ đốn ngã trái tim của vị hôn phu được mô tả như soái ca kia.

Thế nhưng, bao nhiêu tự tin của cô dần mất hết.

Đối phương đúng là rất đẹp trai, nhà rất giàu, rất thông minh và giỏi giang, lời mẹ cô kể không ngoa chút nào.

Giới thượng lưu Nhật Bản chiếm 10%, cô có thể đính hôn với bất kì người nào...

Nhưng tại sao lại là anh ta?

Hanagato Hitoshi, đứng dựa người vào lan can tầng thượng, nhìn thấy cô, nụ cười thoáng cứng lại, rồi nhanh chóng nhếch môi cười ma mị...

___o0o0o___

Hết chương 7.

Bạn đang đọc Màu Nắng sáng tác bởi Mimi_Tamako
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mimi_Tamako
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.