Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sự hiểu lầm

Phiên bản Dịch · 1360 chữ

Dịch: Mưa Tuyết Mùa Hè

  Một ngày này Giang Dư Xuyên may mắn được thấy toàn bộ hành trình.

  Giao thừa vừa trôi qua nên tình cờ cả bốn người họ đều đang trong kỳ nghỉ.

  Trùng hợp hơn nữa, Chu Cầu rủ Giang Dư Xuyên dùng bữa, còn Chu Từ thì hẹn Từ Hân Trạch đi chùa cầu phúc.

  Có lẽ định mệnh đã cho hai nhóm người chọn điểm gặp mặt tại nơi cách nhau một con đường.

  Hôm đó, vì Chu Từ nhận được cuộc gọi của đồng nghiệp nên đến muộn một lúc, mà Từ Hân Trạch đã nhìn thấy Chu Cầu ở bên kia đường.

  Mặc dù Chu Từ nói với Từ Hân Trạch rằng anh ấy sẽ đến muộn vài phút, nhưng nhìn thấy một người ở phía bên kia đường giống hệt Chu Từ, tâm trí cô còn chưa bắt đầu suy nghĩ về thân phận của người này thì cơ thể cô đã đi qua.

  Giang Dư Xuyên cũng nhìn thấy Chu Cầu ở phía bên kia đường, nhưng anh đang đứng chờ đèn đỏ ở bên kia đường. Ngay khi đèn đỏ vừa tắt, anh nhìn thấy một cô gái nhỏ vội vàng nhảy vào lồng ngực của Chu Cầu.

  Giang Dư Xuyên gần như tắt thở.

  Nếu không phải Chu Cầu lập tức lùi lại một bước, Giang Dư Xuyên có thể sẽ biểu diễn một màn bị sốc phản vệ.

  Ba người đứng đó, bạn nhìn tôi và tôi nhìn anh ấy, đó thực sự là khoảnh khắc xấu hổ nhất trên đời.

  Sau khi Từ Hân Trạch thêm “Một trăm vạn khả năng – Một triệu khả năng” (tiktok) trong não, cô nhớ ra rằng bạn trai Chu Từ của mình có một người anh em sinh đôi.

  “Vậy nên trong tương lai tôi sẽ không bao giờ liều lĩnh như vậy,” Từ Hân Trạch đỏ bừng mặt xấu hổ, “Cho dù anh ấy có giống Chu Từ, tôi vẫn phải xác nhận xem anh ấy có thực sự là bạn trai của tôi hay không.

  "Hahahaha, mỗi khi Hân Hân hẹn hò với anh trong thời gian đó, điều đầu tiên cô ấy làm là hỏi anh là ai. Anh còn tự hỏi tại sao bạn gái của mình lại không nhớ rõ tên của mình", Chu Từ rất cởi mở, cười hạnh phúc bên cạnh, bởi vì ngay cả cha mẹ của họ cũng nhận nhầm người, thậm chí duy trì liên tục đến bây giờ, "Sau đó hỏi qua, anh mới biết hóa ra là tưởng nhầm em trai là anh.

  Chu Cầu sờ sờ mũi, đoạn ký ức xấu hổ kia lại hiện lên trong đầu. Anh không thích tiếp xúc thân thể quá nhiều với người khác, nhưng Từ Hân Trạch đột nhiên lao vào Chu Cầu.

  Còn xấu hổ hơn, sau khi Chu Cầu đẩy Từ Hân Trạch ra, quay đầu lại thì thấy Giang Dư Xuyên với vẻ mặt sợ hãi ở một bên.

  Nhưng cũng may mọi thứ đã được giải thích rõ ràng.

  Có thể là từ thời điểm đó, Giang Dư Xuyên nhận ra rằng mình có một số tình cảm kỳ lạ với Chu Cầu.

  Bình thường nhìn thấy hảo huynh đệ của mình ôm một cô gái, phản ứng đầu tiên là náo độn góp vui, nhưng trong lòng Giang Dư Xuyên lại cảm thấy rất khó chịu.

  Một chút thôi, cảm giác bị phản bội.

  Giang Dư Xuyên đã tự thuyết phục mình bằng cách nói rằng anh có tính sở hữu quá mạnh.

  Anh luôn lặp lại trong lòng mình rằng Chu Cầu cũng là một người độc lập, cả đời không thể chỉ có một người bạn, không có quyền chiếm hữu anh và cũng không thể yêu cầu anh chỉ làm bạn với mình.

  Mặc dù sự thật là Chu Cầu chỉ có một người bạn là Giang Dư Xuyên, nhưng Giang Dư Xuyên không biết chuyện này.

  “Vậy bọn em sẽ không quấy rầy anh nghỉ ngơi.” Giang Dư Xuyên ngăn lại Chu Từ đang chuẩn bị xuống giường tiễn hắn, xua tay nói.

  "A, ừ, vậy thôi, dọc đường các em chú ý an toàn."

  "Vâng."

  "Tạm biệt đại ca."

  "Bye Bye."

  Cánh cửa tiểu khu được Chu Cầu nhẹ nhàng đóng lại, chỉ còn lại Từ Hân Trạch và Chu Từ.

  "Chu Từ," vẻ mặt Từ Hân Trạch đột nhiên nghiêm túc nhìn Chu Từ, "Em trai anh có bạn gái chưa?"

  "Em thích cậu ấy?"

  "Hai người có khác gì nhau không? Ta thích hắn?"

  “Bảo bối, em làm anh sợ chết khiếp.” Chu Từ thở phào nhẹ nhõm “Cậu ấy không có bạn gái, hơn nữa còn chưa từng yêu đương. Sao em lại hỏi điều này?

  "Vậy có ai thích không?"

  "Em thực sự không thích cậu ấy? Anh nói em nghe nhé, anh không muốn ăn giấm chua của em trai mình”.

  "Anh đừng nghĩ lung tung được không," Từ Hân Trạch làm ra vẻ đánh Chu Từ. "Em, em vừa rồi ngửi được một mùi rất vi diệu."

  "Ai xịt nước hoa?"

  "Chu Từ, anh có thể nói chuyện với em trên một kênh không?"

  Chu Từ thực sự đã rất cố gắng.

  Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Chu Từ, Từ Hân Trạch vội vàng giải thích: "Quên đi, không có chuyện gì to tát. Em chỉ nghĩ em trai của anh quá thân với tiểu tác gia."

  Các cô gái, ít nhiều đã thấy điều gì đó kỳ lạ.

  Chu Cầu, học bá, hơi lạnh lùng, nhưng anh ấy luôn mỉm cười khi nghe Giang Dư Xuyên nói chuyện.

  Giang Dư Xuyên, một nhà văn, có tính cách hướng nội, nhưng chỉ khi đối mặt với Chu Cầu là giống như nói chuyện phiếm.

  Chỉ cần nhìn thấy hai người họ thân thiết và nói chuyện một lúc, não của Từ Hân Trạch đã viết ra một vạn từ rồi.

  “Họ quen nhau gần mười năm rồi. Khi còn trẻ, ngày nào họ cũng quấn lấy nhau, chẳng phải thân thiết như vậy sao?” Chu Từ không ngạc nhiên về điều này. Hơn một nửa số lần Chu Cầu xuất hiện bên cạnh anh đều là đi cùng Giang Dư Xuyên.

  "Không phải như vậy ..." Từ Tín lại liếc nhìn Chu Từ, trong lòng thầm cảm thấy Chu Từ không nghĩ đúng hướng, "aiiii, bỏ đi, không có chuyện gì, coi như em chưa từng nói đi."

  Hai anh em này, ngoài khuôn mặt ra mọi thứ đều khác nhau như trời với đất vậy.

  Sau khi rời khỏi phòng bệnh, Chu Cầu và Giang Dư Xuyên cùng nhau đi về hướng bãi đậu xe.

  Hai người từ lâu đã quen với sự tồn tại của nhau, ngày thường cho dù không ai lên tiếng cũng không cảm thấy xấu hổ.

  Nhưng ngày hôm nay, khi đi xuống vài bước này, Giang Dư Xuyên luôn cảm thấy Chu Cầu có chút cố ý hay vô ý đang tránh mình, bước chân cũng nhanh hơn bình thường

  Có thể là bởi vì bầu không khí, Giang Dư Xuyên nhất thời không biết làm sao, mới đuổi theo bước chân Chu Cầu.

  Chờ cả hai đều đã lên xe, Chu Cầu đã khởi động xe, nhưng chỉ để vậy rất lâu mà không chịu đạp chân ga.

  "Dư Xuyên."

  "Ừ?"

  “Lúc đó cậu đang nghĩ gì vậy?” Hai tay Chu Cầu đặt lên vô lăng nhìn về phía trước.

  "Cái gì? Khi nào?" Giang Dư Xuyên thắt dây an toàn ngồi ở ghế lái phụ, quay đầu nhìn chằm chằm gò má của Chu Cầu, yên lặng chờ đợi câu trả lời của anh.

  Nhưng Chu Cầu chỉ há miệng mà không trả lời.

"Không có gì."

Nếu như thích “Mặt trăng lặn, Đỗ Quyên ngủ”, mời các bạn chia sẻ đến bạn bè của mình.

Muốn lưu trang đọc tại truyện yy chấm vn bấm vào bên phải phía dưới, hình ngôi sao trong chữ nhật (cần đăng nhập). Khi truyện có chương mới sẽ có thông báo đến các bạn.

Bạn đang đọc Mặt Trăng Lặn, Đỗ Quyên Ngủ (Bản Dịch) của Ge XiaoBei

Truyện Mặt Trăng Lặn, Đỗ Quyên Ngủ (Bản Dịch) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NyeoYeon
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.