Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vô đề

Phiên bản Dịch · 1413 chữ

Dịch: Mưa Tuyết Mùa Hè

"Xin lỗi, chỉ là một chút chuyện nhỏ vẫn phiền cậu đi một chuyến." Giang Dư Xuyên nhấc chồng sách cuối cùng từ ghế sau xe của Chu Cầu.

"Đây sao lại là việc nhỏ, nếu như bị đập trúng thì phải làm sao?" Chu Cầu đóng cửa xe phần ghế sau, xoay người lại cầm lấy chồng sách trên tay Giang Dư Xuyên, "Cậu thực sự không sao chứ?"

"Không sao không sao, lúc đó tôi không ở phòng làm việc." Giang Dư Xuyên cười cười, "Nhưng mà giá sách đột nhiên đổ xuống, làm hết cả hồn."

Hai người một bên trò chuyện với nhau, một bên đưa tất cả sách vào viện mồ côi, nhân tiện ở lại viện mồ côi chơi một lúc với những người bạn nhỏ.

Ánh mặt trời mùa hè luôn kéo dài dằng dặc, khi hai người bước ra từ viện mồ côi, bầu trời vẫn trong xanh, điểm thêm vài khóm mây trắng nhẹ nhàng trôi, có vẻ ông trời vẫn chưa muốn đi ngủ.

Nếu giờ hai người tự mình về nhà, có lẽ cả hai đều cảm thấy đáng tiếc.

Tuy rằng đều là người bạn luôn sẵn sàng tới bên khi được đối phương gọi, thế nhưng hai người cho tới giờ đều tập trung vào cuộc sống của riêng mình.

Chu Cầu mỗi ngày phải đi làm, mặc dù nói nói đến giờ nghỉ thì tan làm là chuyện bình thường, nhưng thật ra anh cũng chỉ về nhà vùi đầu viết luận văn mà thôi. Anh không thích giao tiếp quá nhiều với mọi người, càng không hi vọng mình bị một đám thực tập sinh vây quanh. Giao tiếp với người bên ngoài bị Chu Cầu thống nhất phân chia vào loại “xã giao vô ý nghĩa”.

Giang Dư Xuyên mặc dù là nghề tự do - freelancer, nhưng mỗi ngày gõ chữ, ứng phó biên tập đã làm anh chịu đủ cực.

Nếu như không có tình huống đặc biệt thì hai người bọn họ sẽ bảo trì liên hệ yếu ớt, chỉ là thỉnh thoảng sẽ cùng nhau bật voice chơi trò chơi linh ta linh tinh.

"Lúc đón cậu từ nhà đi ra, tôi nhìn thấy ven đường mới mở một cửa hàng ẩm thực Nhật Bản. Cậu có muốn đi ăn thử không?"

"Đương nhiên phải đi rồi." Giang Dư Xuyên thích ăn mì, điều này từ nhỏ đến giờ vẫn không thay đổi. Mì sợi là món anh thích ăn nhất, được xếp vào top 1.

Cửa ra vào của cửa hàng ẩm thực Nhật Bản thiết kế rất tinh xảo, nhưng bảng hiệu lại không rõ ràng, nếu như không nhìn kỹ sẽ rất khó bị phát hiện.

Giang Dư Xuyên gọi món tủ của nhà hàng là mì sợi hầm xương heo, Chu Cầu lại gọi một phần cơm bình thường.

Hai người chọn món rồi ngồi xuống vị trí gần cửa sổ, nhìn qua thấy thi thoảng hai đ ba người đang đi bộ.

"Đúng rồi, sách của tôi mới viết xong, một thời gian nữa sẽ bắt đầu đăng lên." Giang Dư Xuyên vừa nhớ tới chuyện này liền thông báo với fan hâm mộ số một của mình, "Lần này cậu nghìn vạn lần đừng tặng thưởng cho tôi ở trang web, nếu muốn biểu thị gì đó thì có thể trực tiếp chuyển khoản."

Giang Dư Xuyên chỉ đang nói đùa, nhưng thấy Chu Cầu vẻ mặt nghiêm túc, vội vàng giải thích nói mình thực sự không thiếu tiền, sợ Chu Cầu lấy điện thoại di động ra chuyển khoản ngay cho anh.

"Lần này viết truyện gì?" Chu Cầu hỏi.

"Ừ. . . Xem như khu trường đi." Ánh mắt của Giang Dư Xuyên mất tự nhiên đưa về một bên, "Dù sao cố sự xảy ra ở trong sân trường."

"Tiểu thuyết tình cảm?"

"Không phải." Giang Dư Xuyên đường đường nam tử hán đại trượng phu sao lại đi viết mấy tiểu thuyết tình cảm!

Không đợi Chu Cầu hỏi tiếp, Giang Dư Xuyên tiếp tục nói: "Giờ nói hết nội dung câu chuyện cho cậu sẽ không có ý nghĩa. Hơn nữa biên tập đã nói sau khi đọc xong có lẽ phải chỉnh sửa thêm gì đó. Chờ truyện được đăng lên cậu sẽ biết nó nói về cố sự gì."

"Được." Việc chờ tiểu thuyết Giang Dư Xuyên được sửa đổi đã sớm quen thuộc với Chu Cầu. Dù sao Giang Dư Xuyên có một trăm loại mượn cớ kéo dài thời gian đưa bản thảo, "Sách tên gọi là gì?"

"Vỡ tan."

Thật ra Giang Dư Xuyên không muốn dùng “Vỡ tan” để làm trọng tâm câu chuyện khi nói với Chu Cầu.

Bởi vì anh viết Chu Cầu vào trong đó, chẳng qua sửa lại tên, sửa lại địa điểm, còn cố ý thêm vài điểm suy nghĩ của mình vào đó. Mặc dù nói Chu Cầu chỉ cần nhìn thấy câu chuyện xưa này thì sẽ biết là đang viết về ai. Nhưng chuyện tương lai thì cứ giao cho Giang Dư Xuyên tương lai đi xử lý đi.

Chu Cầu gật đầu, yên lặng nhớ kỹ tên sách, hình như cũng không định hỏi tiếp.

"Đúng rồi, anh cậu thế nào? Anh ấy xuất viện chưa?" Giang Dư Xuyên đổi chủ đề.

Chu Cầu có một người anh em sinh đôi tên là Chu Từ. Từ nhỏ anh đã mơ ước trở thành cảnh sát để trừ gian diệt ác và giúp đỡ những người yếu thế. Chu Từ cũng đã làm được điều đó.

Chu Từ hiện giờ là cảnh sát hình sự. Nhưng thời gian trước, trong một lần đi làm nhiệm vụ, vì bảo vệ con tin nên bị kẻ bắt cóc chém một đao vào sau lưng.

Khi được đưa đến bệnh viện, Chu Từ bởi vì mất máu quá nhiều nên bị ngất, mà cha mẹ đều ở ngoại địa, bác sĩ trước tiên liên lạc Chu Cầu đến truyền máu, Chu Cầu lại lần lượt gọi Giang Dư Xuyên cùng bạn gái anh trai là Từ Hân Trạch.

Khi đó, Giang Dư Xuyên lần đầu thấy Chu Cầu lộ ra vẻ mặt này, tuy rằng vẫn bình thản như trước, nhưng sâu trong mắt anh đã không giữ được vẻ lạnh lùng nữa.

"Ừ, bác sĩ nói không có vấn đề gì lớn, chỉ cần tẩm bổ thêm là có thể xuất viện."

"Công tác của Đại ca thật sự quá nguy hiểm."

"Ừ, nhưng đây cũng là một công việc rất đáng tôn kính."

"Qua ít ngày chờ cậu được nghỉ, có muốn cùng đi thăm đại ca hay không?"

"Ừ, đương nhiên là được. Hân Trạch luôn luôn chăm sóc anh tôi, cho nên tôi rất yên tâm, cũng không đi thăm anh tôi được mấy lần."

"À mà này, cậu cùng anh của cậu thật giống nhau" Giang Dư Xuyên dừng lại một chút, "Nhưng cũng chỉ có vẻ ngoài giống."

Giang Dư Xuyên lần đầu tiên thấy Chu Từ là khi học trung học.

Ngày đó Chu Cầu xin nghỉ, cho nên chỉ còn một mình Giang Dư Xuyên ở trong phòng học đọc sách. Sách còn chưa lật được vài tờ, Giang Dư Xuyên chợt nghe thấy giọng nói của Chu Cầu ngoài cửa sổ.

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, ơ , đúng là Chu Cầu đang chạy ở trong sân trường.

Giang Dư Xuyên ngẩn người trong chốc lát. Trong ấn tượng của anh, Chu Cầu trước giờ đều không chơi với những đứa trẻ khác, càng không nói đến việc vừa chạy trên sân vừa hét inh ỏi.

Cho đến ngày hôm sau, Giang Dư Xuyên hỏi Chu Cầu vì sao đi ra ngoài chơi không gọi anh. Chu Cầu mới nói cho Giang Dư Xuyên mình có người anh trai sinh đôi gọi Chu Từ.

Khi còn bé Giang Dư Xuyên thỉnh thoảng vẫn nhầm lẫn giữa hai người họ, nhưng khi hai người đều trưởng thành, tính cách bất đồng đã triệt để phân chia hai người.

Chu Từ là ánh nắng cởi mở lại hoạt bát, mà Chu Cầu vẫn như trước trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Luôn luôn có người nói rằng hai người bọn họ như một đôi đối lập nhau.

Một người dưới ánh nắng sinh trưởng,

Một người dưới ánh trăng ẩn nấp.

Bạn đang đọc Mặt Trăng Lặn, Đỗ Quyên Ngủ (Bản Dịch) của Ge XiaoBei
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NyeoYeon
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.