Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mặc gia

Tiểu thuyết gốc · 1044 chữ

Tại Mặc gia, hiện khi này đây là canh bảy... Khi này Mặc lão đang bế quan thiền định, cảm nhận được dường như, có một cổ khí tức nào đó đang xâm nhập tinh thần mình, liền nhanh chóng vận linh lực đẩy cổ khí tức ra ngoài..

-Khụ!*

Mặc lão phun ra một ngụm huyết tươi, cảm thấy điều này thật kì lạ:

-"đây thật chất là thứ gì , ta không thể tự mình loại bỏ nó được.

Lúc này có tiếng rõ cửa bên ngoài và lên tiếng gọi Mặc lão... Giọng nói này là Sinh Hoàng, Mặc lão vội chỉnh tề y phục và, vẩy tay xóa vết máu, rồi đáp lại.

-Có việc gì.

-Bẩm , Trường Vân Tôn đang đợi ở Diện Trì phòng.

Mặc lão biết mục đích đến đây của Trường Vân Tôn là vì Dị Phù Vân nên liền nhanh chóng phi thẳng đến đó... Lúc này đây Trường Vân Tôn đang nhâm nhi trà:

-Đệ, đến rồi à! Mau ngồi xuống đây nào

Rồi giọng Trường Vân Tôn trở nên nghiêm nghị khi nhắc về Dị Phù Vân:

-Hôm nay, mục đích ta đích thân đến đây... Đệ, rõ hơn ai hết mà.

Ngoài mặt Mặc lão tỏ vẻ bình tĩnh nhưng thật ra đã sớm bị uy nghiêm từ vị sư huynh từng là đồng môn Trường Vân Tôn làm cho sợ hãi... Mặc lão thở dài, tỏ âu lo:

-Lý Chân Tâm hắn đã tự bạo và đệ chẳng có tung tích nào về Dị Phù Vân cả.

Trường Vân Tôn nghe vậy thì đáp lại:

-vậy chẳng lẽ một tên như hắn lại chẳng có thuộc hạ sao?... ta đoán hắn đã cất giấu đâu đó không xa đâu... Với lại chúng ta không còn nhiều thời gian đâu, người của tiên giới sớm muộn cũng sẽ đòi nó thôi.

Rồi cả hai người trầm ngâm nghĩ gì đó nhìn về phía xa xăm... Mặc lão thầm nghĩ:

"Cho dù có lật tung cái đại lục này lên ta nhất định phải tìm ra bảo vật này"

Bên ngoài Mặc gia, lúc này một người mặc y phục đen đang lẻn vào:

-"phải nhanh chóng trước khi Vô Tàn U hết tác dụng, nếu không, đám tu sĩ sẽ phát giác ra mình"

Hắn thân thủ nhanh nhẹn liền lẻn vào viện phòng...hắn vừa vào thì khi này, Sinh Hoàng đang bước từng bước chuẩn bị vào viện phòng, lúc này bên ngoài cũng có rất nhiều người gần đây.

-có người*. Nguy rồi, hắn liền trốn một góc khi Sinh Hoàng vừa đi ngang liền một chiêu đánh ngất.... Kéo thân thể giấu ở góc phòng.

-"không có thứ ta cần ở đây rồi, mau rút lui thôi"

Chỉ trong, tít tắc hắn hóa thân thành Sinh Hoàng và bước ra ngoài... đến được cổng, ra ngoài thì có giọng ai đó gọi:

-Sinh Hoàng!* giờ này ngươi còn định đi đâu

Hắn quay đầu lại nhìn, người gọi là Mặc lão và đứng cạnh là Trường Vân Tôn, cả hai điều đang nhìn hắn:

-"hai kẻ trước mặt là gì của tên tiểu tử này vậy, phải nghĩ cách đối phó thôi, cảnh giới của họ ta e là không tầm thường"

Hắn sau một lúc ngẫm trong đầu đã đáp lại:

- Chỉ là muốn đi ra ngoài dạo ngắm cảnh sắc đêm nay thôi.

- Thế sao , ta không nhớ là ngươi, có sở thích đó cơ đấy, nhưng mà thôi , nhớ là về sớm đừng có trốn tu luyện đấy... ta và sư huynh sẽ ra ngoài ít hôm.

Nói xong Mặc lão và Đường Vân Tôn lập tức bay đi mất, hắn vì thế mà thoát được việc Vô Tàn U sắp hết hiệu lực.

- Cứ về mật thất trước đã, nhưng mà cảnh sắc đêm nay thật tuyệt hảo nhỉ nhưng tiểu thiếu chủ vẫn còn đợi, ta không còn nhiều thời gian..

-Hoàng huynh! Hoàng huynh!* tỉnh dậy đi

-Đường muội... Là Đường muội đó sao

Ngọc Đường vì mãi không thấy Sinh Hoàng ở đâu nên đã chạy đi tìm khắp Mặc gia, sau đó tìm ra Sinh Hoàng ở góc viện phòng:

- Huynh bị thương rồi, để muội đỡ huynh đi.

Sinh Hoàng từ từ đứng dậy tay khoác vai Ngọc Đường bước đi:

-khi nãy huynh bước vào đây liền có kẻ nào đó, đánh lén huynh.

- tên chết tiệt nào dám làm thương huynh vậy... Muội tìm ra sẽ cho hắn biết tay

Sinh Hoàng chỉ quay mặt nhìn Ngọc Đường ,cười... Ngọc Đường vội quay mặt đi vì đỏ mặt:

- nha đầu ngốc muội có ý tốt ta rất cảm kích nhưng với tu vi Trúc Cơ cảnh của muội thì làm được gì tên đó... ta cảm thấy tên đó rất mạnh, chỉ một đòn, đã khiến huynh gục tại chỗ...

Sau đấy, hai người trò chuyện đến khi đến cửa phòng Sinh Hoàng,Ngọc Đường cũng về phòng mình khi đã đưa Sinh Hoàng tới nơi... Sinh Hoàng cũng đã tự mình trị thương và đồng thời cảm nhận được cổ khí tức kì lạ đang ở trong thân thể mình, Sinh Hoàng chẳng bận tâm mà ngủ thiếp đi...trong tiềm thức hắn thấy cảnh xung quanh hắn điều là xác người, những tu sĩ với thân thể dị dạng đầy gớm ghiết, đang vây quanh bản thân hắn.. Hắn giật mình tỉnh giấc

-"thứ vừa rồi là gì? Tại sao mình lại thấy nó?

Sinh Hoàng sao đó vì không ngủ được mà ngồi thiền định, chờ đến khi mặt trời lên...

-Huynh dậy rồi đấy à, sao sắc mặt huynh thiếu sức sống thế? Không ngủ được à?

Người vừa rồi hỏi là Ngọc Đường... Sinh Hoàng đáp lại:

-Đêm qua huynh cảm thấy có điều gì đó bất an nên có chút khó ngủ...

-Điều gì khiến huynh bất an vậy?

-Huynh không biết... cứ đi luyện tập đã.

Ngọc Đường ngăn lại:

-Huynh nghỉ tập một hôm đi, huynh có vẻ không được ổn lắm.. lỡ đâu, ảnh hưởng quá trình tu luyện sinh ra tẩu hỏa nhập ma thì sao đây.

- Thôi được rồi... vậy hãy đến phòng luyện đan đi

Bạn đang đọc Mạt tiên Thi giới sáng tác bởi Tieuketohh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tieuketohh
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.