Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lưu Lạc

Tiểu thuyết gốc · 1040 chữ

Lý Chân Tâm!

-Tên đại ma đầu nhà ngươi mau giao Dị Phù Vân ra đây!

Kẻ đi đầu trong đám tu sĩ vừa lên tiếng.

Hự..

-quả nhi.ê...

Chưa dứt lời, Chân Tâm phun một ngụm huyết đen.

-Ta khuyên ngươi nên giao Dị Phù Vân ra đây,

Sẽ tha cho người một con đường sống.

Tên tu sĩ vừa đi từng bước về phía Lý Chân Tâm và nói:

-nên là h...

- Câm miệng!

Tu sĩ liền dừng chân lại nhìn về phía Lý Chân Tâm.

Lý Chân Tâm lên giọng:

-đám tu sĩ chính đạo các ngươi ngoài mặt thì giả vờ hành động trượng hiệp...nhưng thật chất cũng chỉ vì lợi ích của mình,...Vậy mà dám chỉ trỏ xem việc ta làm là ma đạo sao?

*- Nực cười, Dị Phù Vân đừng mong ta giao ra!.

Lý Chân Tâm bước từng bước khó khăn tiến về

Phía đám tu sĩ:

-gì chứ hắn vẫn có thể duy chuyển sao..."xem ra chúng ta xem nhẹ tên đại ma đầu này rồi".

Một lão già mặc hắc bào lên tiếng:

- mọi người bình tĩnh..Hắn vừa rồi đã ăn sát chiêu nên hiện tại hắn đã suy yếu rồi

Đám tu sĩ cố giữ bình tĩnh trước uy áp từ Lý Chân Tâm tạo ra:

"Hôm nay dù bản thân ta có thần hồn tan nát...cũng sẽ khiến tất cả phải chết."

Như cảm nhận được nguy hiểm ,lão già mặc hắc bào hét lớn

- nguy rồi! Mau..!... Mau dựng pháp trận phòng thủ mau lên!

Một luồng năng lượng lớn giải phóng từ cơ thể Lý Chân Tâm, sức công phá khiến mọi thứ phá vỡ.

Chốc thoáng một khu vực rộng lớn đã bị san bằng,

Những kẻ phản ứng nhanh may mắn sống sót:

-chúng ta thật sự đã xem thường tên Chân Cơ này

Lão mặc hắc bào thở dài nói:

-hắn đã tự bạo mà chết..Dị Phù Vân coi như chúng ta đã không có được nó.

Ngoài mặt lão, tỏ vẻ tiếc nuối,bên trong đang cực kì phẫn nộ vì không cướp được Dị Phù Vân:*

-Sinh Hoàng*

-hãy mau chóng cho người thu dọn xác của những huynh đệ khác

-vâng thưa Mặc lão*

"kì thực tại sao ta lại có cảm giác nóng bức trong thân thể nhỉ"

Đoàn người lúc này đang ngự kiếm trên không, nhìn về phía mặt đất đang được nhuộm màu huyết đỏ,

Mặc lão nhìn về phía mặt trời lặn, và ngẫm nghĩ một lúc lâu...và khoảng

Một canh giờ sau đã chẳng còn một bóng người nào nữa:

Lúc này~cách đó khoảng hai dặm...Một cậu thiếu niên, đang chạy thật nhanh về nơi vừa xảy ra cuộc chiến:

-*haha ta bắt được mấy con thú này chắc chắn phụ mẫu sẽ nấu một bữa thật ngon,.

cậu, vừa đi vừa vui vẻ cười, rất nhanh chưa đầy nửa canh giờ cậu đã gần đến làng:

-chuyện gì vậy..?

Ánh mắt cậu thờ thẫn nhìn về phía nơi vốn dĩ là thôn làng của cậu:

-phụ thân...phụ mẫu...

Cậu chạy thật nhanh, vức cả những con thú vừa săn được,

Khắp nơi điều là đống đổ nát nhuộm sắc đỏ, cậu vừa chạy vừa lăn từng giọt lệ trên má:

-rốt cuộc chuyện gì đã khi mình vắng mặt vậy?Đây là gì?

Thiên Cơ đánh mắt nhìn về phía chiếc hộp gỗ nhỏ dưới đất:

-Một..Một chiếc hộp? "Tại sao nó lại nằm ở đây? Thứ này là của ai? Ai đã để nó ở đấy?"

Thiên Cơ cầm lên lắc nhẹ,

-trong này có thứ gì đó thì phải...."nên mở nó ra không? Biết đâu nó chứa manh mối về những chuyện đã xảy ra",.

Không nghĩ nhiều, Thiên Cơ cố lau nước mắt dùng tay mở chiếc hộp ra:

-Bên trong này có một tờ giấy"một lá thư sao"

Thiên Cơ bắt đầu đọc nội dung trong thư:

-Thiên Cơ, Ta xin lỗi vì không thể nói rõ cho con,con hãy đến mật thất theo đường chỉ dẫn này, phụ mẫu con đang ở đấy, đến đấy con sẽ được một người giải thích rõ mọi chuyện.và mau chóng rời đi nhanh lên!.

-Mật thất?..Phụ mẫu ta vẫn còn sống..Vậy thì phụ thân đang ở đâu? Tại sao lại để lại lá thứ này?

-Phải rồi chỉ dẫn, chỉ dẫn nằm ở đâu nhỉ

Thiên cơ mò mẫm thì thấy dòng chữ ở cuối lá thư:

"Hướng đông nam đi thẳng"

-Hướng đông nam sao, được ta phải mau chóng đến gặp phụ mẫu ta, và ta tự hỏi người mà phụ thân ám chỉ là ai.

Thế rồi, giữa màn đêm tĩnh lặng...một thân một mình ,Thiên Cơ tiến về hướng mật thất:

"Rốt cuộc còn bao xa vậy? Bản thân ta đã đi rất xa rồi"

Gió bắt đầu nổi lên* khiến những tán cây xung quanh rung chuyển, núi rừng khi này khiến người ta rùng mình. Trên người thiếu niên cũng chỉ mặc thô lệ áo vải , nhưng vẻ mặt cũng chả tỏ vẻ gì bận tâm. Đi được độ một canh giờ sau , một bóng cây cổ thụ to lớn hiện ra giữa khu rừng vắng lặng:

"mình đã đi rất xa và rất lâu rồi có lẽ nên lại góc cây đấy nghỉ qua đêm nay đã"

Với ý nghĩ đấy trong đầu,Thiên Cơ tiến về phía cây cổ thụ trước mặt:

-A! Ở đây có góc cây này

Nhưng một ý nghĩ lại hiện lên trong đầu:

"Nhưng rất nguy hiểm, ngớ đâu, thú dữ lại đây rồi sao,mình nên leo lên trên có lẽ tốt hơn"

Vừa định leo lên cây, Thiên Cơ như, dẫm phải thứ gì..Một lỗ lớn hiện ra dưới chân Thiên Cơ, Khiến cậu, rơi xuống:

Thiên Cơ giật mình hét lớn:*

-Aaaaa!

Chẳng biết đã trôi qua bao lâu,khi tỉnh dậy phía nơi Thiên Cơ vừa rơi xuống đã bị che kín lại,Thiên Cơ đứng dậy dò xét xung quanh:

-Đây là... Mật thất như trong thư phụ thân đã bảo sao, "tốt nhất bản thân phải nhanh chóng tìm phụ mẫu"

Chẳng nghĩ nhiều,Thiên Cơ cầm lấy chiếc đèn dầu bên cạnh tiến sâu vào mật thất.

Bạn đang đọc Mạt tiên Thi giới sáng tác bởi Tieuketohh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tieuketohh
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.