Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bạch băng đăng kí dị năng giả

Tiểu thuyết gốc · 1860 chữ

Thức dậy sau đêm dài, Bạch băng ngồi dậy vươn người khởi động cơ thể . Hình ảnh thân thể đen mờ cùng những đường cong mềm mại hiện ra dưới tác động từ ánh sáng xuyên qua lớp đồ ngủ hơi mỏng .

Cô tỏ ra ngạc nhiên, nắm lấy sợi dây truyền được đeo lên cổ từ lúc nào không rõ .

" Em biết rõ anh mua nó cho ai mà ? "

" ... ừm "

Lưu phong ngồi thẳng dậy ôm cô sau lưng . Giọng đầy ôn nhu .

" Em thích chứ ? "

Đặt tay lên đôi bàn tay đang ôm hông, cô quay đầu lại dùng nụ hôn thay cho lời nói .

...

Hôm nay họ cùng nhau đến gặp đại úy tại nơi chỉ huy mới . Trụ sở được dời sang tòa nhà cao nhất cả căn cứ tị nạn này, có tổng 10 tầng hết thảy .

Trình diện huy hiệu dị năng giả, họ tiến vào trong dù rằng việc đó có hơi thừa thãi vì những người canh gác bên ngoài lẫn bên trong đều quen thuộc cả hai .

" Ừm .... "

Nhìn tấm giấy dán trên cửa với nội dung : " Thang máy không có điện " Lưu phong nhất thời không biết nói gì cho phải .

...

" Cốc cốc "

" Mời vào "

Ngài đại úy đang bận làm việc cùng đống giấy tờ, ông chỉ tay vào ghế ra hiệu họ ngồi dù mắt vẫn dán chặt màn hình máy tính .

Đây chẳng phải lần đầu họ gặp nhau, Lưu phong tất nhiên không khách khí, trực tiếp dẫn Bạch băng ngồi xuống ăn miếng bánh, nhâm nhi tý trà .

Lúc lâu sau .

Tiếng cách bàn phím nặng nề vang lên báo hiệu kết thúc công việc, đại úy tháo kính mắt, đẩy ghế, rồi đi ra ngồi đối diện họ .

" Chúng ta đã quen biết nhau nhiều rồi nên tôi sẽ bỏ qua các bước chào hỏi rườm rà mà vào trực tiếp nội dung . "

Cả hai người cùng gật đầu đồng ý .

" Trước tiên tôi rất cảm kích sự đóng góp của hai người trong chiến dịch giải cứu vừa qua . Tất nhiên công lao không đến từ riêng mỗi ai nhưng hai người thực sự có ảnh hưởng rất lớn . Nếu không có Lưu phong, người lính sẽ cần chiến đấu với nhiều zombie hơn cũng như sẽ có nhiều thương vong hơn . Nhờ có quý cô, nhiều người lính bị thương có thể lần nữa đứng lên chiến đấu, thậm chí cứu mạng những người trên bờ vực sinh tử . "

Bạch băng mỉm cười khách khí .

" Tôi và bạn trai mình chỉ làm những điều có thể trong tầm tay mà thôi, nếu nói về công lao thì các người lính vẫn đang chiến đấu ngày đêm bảo vệ nơi đây mới đáng quý "

" Khụ khụ "

Lưu phong nhất thời sặc nước . Tuy biết đại úy không phải người ngoài nhưng việc cô ấy thoải mái công khai khiến Lưu phong nhất thời chưa kịp chuẩn bị tâm lí .

" Anh thật là "

Bạch băng lấy khăn tay từ túi áo ra lau vết nước cho Lưu phong . Đại úy đối diện cười mỉm gật đầu .

" Tuổi trẻ thật tốt "

Lưu phong xem người đàn ông dày dặn trước mặt, đột nhiên hiếu kì .

" Có chút đời tư nhưng đại úy ngài chưa có gia đình phải không ? "

Đại úy thẳn thắng ngật đầu .

" Ừm "

Điều đó làm Lưu phong có chút suy nghĩ . Hắn có nhớ một chuyện làm hắn khúc mắc lúc còn ở căn cứ trong núi .

" ừm đại úy, trước đây đại úy từng làm chuyện gì to lớn sao, ý tôi là... ừm .... một việc gì đó vang danh ấy ... ? "

Đại úy đặt tách trà xuống .

" Cậu nghe được ở đâu thế ?"

" Người lính chúng tôi gặp trong chuyến đi vừa rồi "

" À, vậy hẳn họ biết "

Bạch băng tuy không xen vào nhưng cô vẫn chăm chú lắng nghe cuộc trò chuyện .

Ánh mắt đại úy xa xăm, thở dài .

" Chi tiết khá dài nên tôi sẽ tóm tắt cơ bản . Cậu có ngạc nhiên không nếu tôi nói rằng mình từng là đại tá ? "

Lưu phong mở to mắt . Bạch băng kế bên khựng lại động tác .

( Đúng thế, người như ngài đây làm sao chỉ là một đại úy nho nhỏ được )

Thấy biểu cảm Lưu phong, đại úy cười cười .

" Ngoài ra bốn đội trưởng dưới quyền tôi đều là trung tá cả, trừ cậu đội một khi đó còn là thiếu tá . "

Thay vì ngạc nhiên về cấp bậc, cả hai người giờ đây hiếu kì rốt cuộc chuyện đã xảy ra . Đại úy và đại tá, tuy chỉ khác biệt một chữ phía sau nhưng lại như lạch trời . Thăng cấp trong quân đội vô cùng khó khăn, trừ khi có chiến công nào đó thì bằng không họ có thể dậm chân tại chỗ một cấp bậc đến hết đời .

Bạch băng không nhịn được nữa mà hỏi .

" Việc gì đã khiến ngài bị hạ cấp bậc ? "

" ừm ... "

Đại úy nhấp ngụm trà .

" Trong một lần hợp tác chiến dịch quân sự, thiếu tá cấp dưới đội hợp tác đã trái lệnh dẫn đến kết quả nhiều người thương vong ngoài ý muốn . Phía đối diện cho ra khoảng tiền hậu hĩnh nhằm làm im chuyện này nhưng ta từ chối, quyết đưa ra tòa án quân sự dù rằng điều đó dẫn đến việc cấp trên nổi giận . Tiếc thay họ không có bằng chứng nên chỉ có thể giáng cấp "

" Sao cấp trên lại nổi giận ? "

" Vì tên đó là con của một trung tướng, dễ hiểu mà "

Tuy đại úy không thể hiện biểu cảm gì nhưng hắn cảm nhận được sự đắng cay trong lời nói .

Hòa bình dài lâu, quân đội dần mục rữa . Chiến tranh sinh anh hùng, còn hòa bình đè đầu người tốt . Người có quan hệ dây mơ rễ má luôn tiến được cao và xa . Người trung thực nghiêm chính lại rất khó sống trong thời đại quan hệ đứng đầu .

" Tôi biết cậu nghĩ gì "

Đại úy như nhìn xuyên thấu tâm lí Lưu phong, có lẽ vì ánh mắt đó rất quen thuộc .

" Tôi cũng từng nghĩ vậy . May thay suy nghĩ tôi đã thay đổi vì trong tình cảnh đó vẫn có những người đứng lên bênh vực tôi cùng người mình . Đó là lý do tại sao tôi chỉ bị hạ xuống cấp đại úy thay vì bị đá thẳng ra khỏi quân đội "

Bạch băng lặng lẽ rót cho đại úy tách trà đã cạn .

Ngài gật đầu với Bạch băng, uống một hơi cạn sạch . Đại úy thay đổi chủ đề nhằm thay đổi bầu không khí không mấy dễ chịu này .

" Quay lại chủ đề chính, hẳn hai người đến đây có việc quan trọng phải không ? "

" Ừm, là bạn gái tôi "

" Khục "

Bây giờ đến lượt Bạch băng ho nhẹ . Cô bắt đầu giải thích .

" Tôi muốn trở thành dị năng giả "

" Dị năng giả ? Tôi đánh giá cao quyết định của cô, có điều bộ cô không hài lòng với công việc cảnh sát sao ? "

" À không "

Bạch băng lắc đầu .

" Chỉ là tôi quyết định sẽ chiến đấu bên cạnh bạn trai mình từ giờ . Tôi rất không yên tâm khi mà anh ấy hành động khá nông nổi từ đó dẫn đến thương tích đầy mình . Có tôi bên cạnh anh ấy còn như thế thì lúc bình thường sẽ thế nào ? "

" Nào em, anh có thể tự lo mà "

" Anh IM LẶNG !"

" ... "

Sáng nay sau khi tặng sợi dây chuyền xong, Bạch băng lại đưa ra quyết định ấy làm hắn vô cùng sầu não . Thuyết phục đủ kiểu nhưng cũng không được, hắn chỉ đành thỏa hiệp .

Thực sự Lưu phong không muốn mang Lưu phong đi đối mặt nguy hiểm chút nào . Không phải do cô là gánh nặng hay do cô không đủ năng lực . Đó đơn thuần mang tính chất tâm lí của một người con trai muốn bảo vệ người mình yêu . Tư tưởng văn hóa phương đông đề cao trách nhiệm người đàn ông ít nhiều ảnh hưởng sâu sắc đến hắn .

" Ha ha "

Đại úy bật cười trước các hành động của cặp đôi trẻ trước mặt . Ông đứng dậy đến phía ngăn kéo lấy ra một chiếc huy hiệu khác . Cho đến nay cả căn cứ tị nạn có dị năng giả được biết đến chỉ vỏn vẹn hai người, Lưu phong và Bạch băng, tuy nhiên không ngoại trừ trường hợp khác .

Không nói đâu xa, ngay trong nhà Lưu phong còn có hai người khác có dị năng nếu không tính Tia chớp vào đó .

Nhân tiện nói đến Tia chớp, chú chó ngay khi vừa đặt chân xuống đường liền chạy đi đâu mất đến tận giờ .

Kế tiếp, đại úy thực hiện thủ tục giống hệt lúc làm với Lưu phong, nhỏ máu, dấu vân tay ...

" Vậy từ giờ cô đã trở thành dị năng giả, nếu còn gì không rõ có thể hỏi tôi hay dễ nhất là hỏi bạn trai mình . "

" Ừm, đã làm phiền đại úy rồi "

Chào tạm biệt ngài đại úy, cả hai rời đi . Địa điểm kế tiếp họ cần đến là khu vực quân đội .

Địa điểm giữa hai nơi cũng không xa . Khác với trụ sở chỉ huy, cả hai được vào thẳng trong mà không cần kiểm tra .

Những tòa nhà được hoán cải cho mục đích quân sự, phía bên trái là nhà đỗ xe lần trước nơi lão già đang làm việc . Họ sẽ đến thăm hỏi sau, trước mắt cả hai đến nhà chứa vũ khí .

Vào trong, căn phòng được treo đầy các loại súng ống trên tường . Phụ kiện, nòng giảm thanh, ống nhắm, đèn pin ... vô cùng đa dạng . Lưu phong hơi thắc mắc họ kiếm đâu ra đống này .

Người lính ngồi ghế đứng dậy .

" Thì ra là ngài Lưu phong và quý cô Bạch băng, tôi có thể giúp gì cho hai người ? "

Xem ra người lính biết họ . Bạch băng tiến tới tiếp chuyện, cô đưa ra huy hiệu của mình .

" Tôi muốn khẩu súng nhắm lúc trước, phiền cung cấp nó cho tôi, đây là huy hiệu thân phận "

Huy hiệu trên bàn, người lính chỉ liếc sơ qua mà nở nụ cười, thậm chí chẳng cần xác thực .

" Chúc mừng cô cũng trở thành dị năng giả, tôi sẽ vào trong một lát, xin đợi một chút "

Bạn đang đọc Mạt Thế : Từng Bước Trở Nên Cường Đại sáng tác bởi Yeuviettruyen

Truyện Mạt Thế : Từng Bước Trở Nên Cường Đại tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Yeuviettruyen
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.