Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trở về đoàn xe

Tiểu thuyết gốc · 1621 chữ

" Bộ đàm không thể liên lạc khoảng cách xa được nhỉ ? "

" Ừm "

Bạch băng đánh rơi thiết bị liên lạc vệ tinh duy nhất, giờ họ không thể liên lạc với đoàn xe .

( Khoan đã )

Lưu phong tự vỗ đầu mình vì sự ngốc nghếch tạm thời . Hắn có thiết bị còn tốt hơn gấp trăm lần đang đeo trên cổ tay cơ mà .

Màn hình sáng hiện ra, Lưu phong nhập số liệu thiết bị liên lạc thiếu úy đội 2 theo trí nhớ, những người lính ngồi trước rất hiếu kì trước công nghệ khoa huyễn do hắn sở hữu .

Vài giây sau hai thiết bị được kết nối .

" Tít ...tít ... Là tôi đây, Lưu phong "

" Lưu phong ? Tình hình thế nào ? "

Hắn trả lời bằng giọng trầm lắng nghiêm túc .

" Chúng tôi mất 3 người cùng hai chiếc thiết giáp "

Cả hai đều im lặng thoáng chốc .

" ............. Chuyện gì đã xảy ra ."

...

Mất khoảng thời gian dài để giải thích chi tiết từng chút một, từ khi họ bắt đầu tiến vào thị trấn lớn, thông tin hạn chế, sự bất thường, cho đến khi nhìn thấy hình bóng titan kinh tởm, rời khỏi, chạm mặt một loại zombie không rõ có khả năng phóng điện, bị tấn công bởi titan, mất 3 người, cuối cùng may mắn sống sót rời đi lần nữa do nó vốn chẳng mấy quan tâm đến bọn họ .

" Xin lỗi, tôi sẽ chịu trách nhiệm toàn bộ với tư cách là người được giao trọng trách chỉ huy đơn vị này . "

" Xin đừng, đây không phải lỗi của ngài !"

" Đúng thế, chúng tôi có thể còn phải chịu kết cục đáng sợ hơn nữa nếu ngài và quý cô không trợ giúp "

" Ngài ....

Trên đoàn xe to lớn vẫn đang chạy nhanh dưới cơn mưa .

Toa xe chỉ huy .

Phải nói khi nghe được tin xấu từ phía đối diện khiến thiếu úy đội 2 có chút sững sờ . Có điều tâm trạng nhanh chóng được điều chỉnh về nguyên trạng .

Trong chiến đấu thắng bại là chuyện thường tình . Không ai biết trước được kết quả cho đến khi mọi thứ đã ngã ngũ . Nghe được đầu dây bên kia tiếng những binh sĩ thi nhau can ngăn phủ nhận . Xem ra đích thật vấn đề không phải do Lưu phong .

Ngoài ra nếu xét về trách nhiệm thì người có tội nhất mới chính là thiếu úy .

Thiếu úy đội 2 sở hữu quyền chỉ huy cao nhất của cả đoàn đồng thời cũng là người ra quyết định cử người đi thăm dò trong tình trạng thiếu thông tin một cách toàn diện .

" Không ... Là lỗi của tôi . Đáng lẽ ra tôi nên tập chung vào nhiệm vụ chính thay vì mang đến những yếu tố ngoài kế hoạch . "

" Thiếu úy ... "

Lưu phong vô cùng thán phục những binh sĩ dưới quyền đại úy . Tính cách cương trực của ông ảnh hưởng cực lớn, ngấm sâu trong tư tưởng của họ . Nhanh chóng làm rõ tình hình, phân tích trách nhiệm mỗi người, sẵn sàng nhận lỗi dù cho có là người đứng đầu .

Bằng cách thần kì nào đó thì cho đến nay những người xuất hiện và đồng hành bên cạnh Lưu phong đều rất tốt . Đáng để tin tưởng và dựa vào .

" Mọi người đang ở đâu ? "

" Đừng lo, theo định vị bản đồ thì khoảng tầm 1 tiếng nữa chúng tôi sẽ bắt kịp đoàn xe "

" ... Định vị bản đồ ? Điện thoại vệ tinh có chức năng này sao ? "

Giọng thiếu úy đội 2 vừa nhỏ vừa vang, hình như đang hỏi người khác ở đầu dây bên kia .

" Đừng bận tâm điều đó, tôi có thiết bị riêng tương đối đặc biệt . Gặp lại sau "

" Ừm ... tít tít "

...

Không ngoài dự tính, đoàn xe tiếp nhận người con xa xứ sau một giờ .

Lưu phong có sự gặp gỡ trực tiếp với thiếu úy .

" Nghỉ ngơi đi, không ai nói đó là lỗi của cậu cả, đừng tự làm khó bản thân "

Thấy Tia chớp lười biếng nằm dài trên xe chỉ huy trong khi bản thân rất vất vả . Lưu phong hung hăng trấn lột cho đến khi cảm thấy thỏa mãn mới chịu rời đi mặc cho tiếng kêu bất mãn từ chú chó .

Mở cửa, mái tóc bay phấp phới theo luồng gió mạnh . Lưu phong trực tiếp nhảy ra khỏi xe đang chạy tốc độ cao, đáp trực tiếp trên nóc xe thiết giáp .

Cả chiếc xe giờ đây chỉ còn ba người . Người lính lái xe quen thuộc, hắn và Bạch băng . Những người khác đã sang xe vận tải quân sự cỡ lớn, bổ sung đạn dược lẫn trang thiết bị đánh mất .

" Lưu phong, anh ướt quá "

Bạch băng quan tâm đến tình trạng thân thể hắn dù biết rõ điều đó không ảnh hưởng gì nhiều . Cho dù có đi chăng nữa thì còn cô ở đây . Một người có dị năng cường hóa thân thể và một người có dị năng hồi phục, cặp đôi hoàn hảo bổ trợ nhau .

Đặt bộ đồ lính được thiếu úy đưa cho sang bên cạnh . Lưu phong trực tiếp thay bộ đồ ướt đẫm ra .

Thân hình Lưu phong thật sự có điểm số trên cả tiêu chuẩn . Dị năng bổ khuyết thân thể đạt đến trạng thái hoàn hảo, duy nhất khuôn mặt chỉ thay đổi một chút nếu so với ban đầu .

Bị cảm xúc chi phối, Bạch băng đưa tay chạm lên bề mặt làn da cứng rắn sau lưng Lưu phong . Cho đến nay đây có thể nói đây là lần đầu tiên Bạch băng chạm trực tiếp cơ thể cậu . Cô cứ tiếp tục mân mê xung quanh .

( Cảm giác này ... nói sao nhỉ )

Bạch băng tự hỏi trong lòng .

Lưu phong cảm thấy sau lưng có luồng hơi ấm cứ chạy vòng quanh, khuôn mặt hắn miễn cưỡng quay sang .

" Em ngừng một lát được chứ ?... "

" Đừng quan tâm đến em, cứ làm điều anh đang làm "

" ... "

( Đã thế )

Bất lực, Lưu phong triệt để hành động trực tiếp . Hắn cởi toàn bộ trang phục ướt đẫm còn lại ra cho dù có là nội y trước sự chứng kiến sững sờ từ Bạch băng .

Hoàn tất mặc bộ đồ lính đen xám, Lưu phong thoải mái dựa lưng lên ghế . Cảm giác mang trên người trang phục ướt, lớp áo dính dính thật sự gây ra khó chịu .

Lúc này Lưu phong mới để ý đến sự ngoan ngoãn đến lạ thường kế bên . Bạch băng ngồi im ngay ngắn nhìn ra cửa sổ, hai tay xoa xoa lẫn nhau trước người .

Lưu phong áp sát dồn cô vào góc, hai tay vòng ra sau ôm eo cô trong khi tựa đầu vào vai . Hắn ác ý cố tình nói nhỏ nhẹ theo kiểu hơi thổi vào tai cô .

" Giờ em mới biết ngại đấy à ? "

Không biết có phải do hắn lầm tưởng hay không mà hình như Bạch băng vừa run lên một chút, làn da cũng hơi đỏ lên .

" Oáppppp "

Chỉ vừa trải qua hơn nữa ngày nhưng Lưu phong có cảm giác giống như nữa năm vậy . Thân thể vẫn tốt nhưng tinh thần thực sự cần nghỉ ngơi . Lưu phong vẫn cảm thấy tội lỗi bởi sự ra đi của 3 người lính . Có lẽ giờ đây thứ hắn cần là một giấc ngủ yên bình .

" Này, khoan ... anh ... "

Lưu phong trừng phạt cô bằng cách trực tiếp ôm cô nằm lên ghế, mặt hắn vùi giữa hai ngọn đồi trước ngực . Cảm nhận sự mềm mại lẫn ấm áp, vài giây sau Lưu phong liền ngủ say .

Dù bản thân bị biến thành chiếc gối ôm nhưng Bạch băng không cảm thấy giận tí nào .

Xem Lưu phong như một đứa trẻ vùi đầu trong ngực cô ngủ say, Bạch băng mềm lòng đưa tay xoa mái tóc .

Ngày hôm nay đã có vô cùng nhiều chuyện xảy ra với họ . Cảm giác có người xung quanh mình hi sinh có lẽ cực kì xung kích tinh thần Lưu phong . Bạch băng ít nhất cũng quen việc này hơn đôi chút vì cô đã có nhiều trải nghiệm hơn hẳn qua công việc cảnh sát .

Mưa vẫn rơi chưa dấu hiệu dừng, đoàn xe tiếp tục chạy về phía trước, nơi những người đang chờ đợi được giải cứu .

Bạch băng chẳng thể di chuyển bởi ai đó khóa chặt . Nằm trên ghế dài, cơn buồn ngủ cũng dần ập đến . Tương tự Lưu phong, cô cũng mệt mỏi về tinh thần .

Hai người cứ thế ngủ êm đềm .

Người lính ngồi ghế đầu lái xe, hai mắt thất thần nhìn vô định duôi xe phía trước . Miệng lẩm bẩm .

" Tôi thề bản thân sau chuyến đi này sẽ xin nghỉ phép rồi kiếm ngay cho mình một cô bạn gái ngay lập tức . Có không ít cô gái độc thân trong căn cứ tị nạn, chắc không ai chê một người lính thân thể rắn chắc cùng làn da rám nắng đâu nhỉ ... "

Nhớ lại làn da trắng toát như người nước ngoài của Lưu phong cùng đống cơ bắp đó khi nhìn qua gương . Người lính chỉ đành nghiến răng khóc thầm trong lòng ...

Bạn đang đọc Mạt Thế : Từng Bước Trở Nên Cường Đại sáng tác bởi Yeuviettruyen
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Yeuviettruyen
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.