Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quá khứ

Tiểu thuyết gốc · 1903 chữ

“ Dù gặp nhau đã lâu nhưng tôi vẫn chưa biết tên ông”

“ Cậu có thể gọi ta với tên Lão vương”

Lão già nói với châu tấn khi cả hai đang đào đất sau sân . Họ tìm được một số loại hạt rau hẹ ngắn ngày trong số thực phẩm dự trữ . Châu tấn phụ giúp lão già nhưng do thiếu công cụ phù hợp thành ra tiến độ rất chậm .

“ Ông, anh Châu tấn, hai người uống tý nước đi”

Có nước mang đến từ Tiểu lệ, hai người tạm thời dừng tay, dù sao việc này cũng không phải một sớm một chiều liền có thể hoàn thành .

Như nghĩ đến điều gì, Lão già quay sang hỏi Tiểu lệ :

“ Sáng giờ ta không thấy tên nhóc kia đâu nhở”

“ Chị Bạch băng nói anh Lưu phong đi ra bên ngoài không rõ lúc nào mới về”

“ Vậy à”

Mắt nhìn về phía mảnh đất, tâm chí lão già đang nhớ về quá khứ .

...

" Sao nhóc ngồi đây "

" Không phải chuyện của ông "

Cơn mưa nặng hạt chưa có dấu hiệu kết thúc . Cảnh dòng người đi đi lại lại phản ánh lại sự phát triển của một thành thị to lớn . Tại đâu đó ở khu vực 10 trong góc hẻm tối tăm tránh xa ánh sáng xã hội ngoài kia có người thanh niên ướt đẫm ngước nhìn một lão già .

" Theo ta "

" ? "

" Hoặc ta sẽ gọi cảnh sát "

"..."

Mặt trời đang lặn, ánh đèn đường chiếu rọi hình ảnh hai con người biến mất trong cơn mưa .

" Cốc cốc "

" Ta đây Tiểu lệ "

" Cáck "

Cánh cửa từ tiệm sửa xe nhỏ mở ra . Một cô bé lấp ló từ khe cửa liếc nhìn bên ngoài . Vẫn là ông nội với chiếc ô cầm tay chỉ là có thêm một người khác . Một người dùng chính thân thể bản thân hứng chọn cơn mưa .

Hai người cùng bước vào, lão già gác chiếc ô lên giá quay sang nói với Tiểu lệ :

" Mang cho ta một chiếc khăn khô với cốc trà nóng "

Con bé nhanh chóng đi vào bếp . Người thanh niên không tiến vào mà chỉ đứng tại cửa . Nhìn thấy ánh mắt lão già hắn nói :

" Nước chảy ra từ tôi sẽ làm ướt sàn "

" ... "

Lão già cũng không nói gì đi tiếp vào trong, một lát sau lão đi ra với chiếc khăn dày trên tay ném nó cho thanh niên .

" ... Cảm ơn "

Phía dưới thuộc cơ sở kinh doanh, nhà sinh hoạt chính tại trên lầu . Sau khi đã lau khô hắn mới bước vào trong đi theo lão già lên lầu trên . Phòng khách thanh niên chỉ ngồi trên sàn với cốc trà nóng do Tiểu lệ mang ra . Ngồi trên sofa lão già nhắm mắt không nói gì . Bên trong không gian ấm cúng mặc cho ngoài nước gió lạnh thấu xương đang rít gào .

" Tên ? "

" Lưu phong "

" Ta là ... "

Chưa dứt câu Lưu phong đã cướp lời .

" Lão già "

" ... "

" Sao cũng được . Nhóc có thể rời đi khi trời đã tạnh mưa "

Lão già ra vẻ bất lực tiếp tục nhắm mắt để lại bầu không khí yên tĩnh nhưng vô cùng ấm áp .

Về sau những lúc rãnh rỗi Lưu phong đều đến nhà Lão già làm các thứ khác nhau như để trả ơn . Bất tri bất giác Lưu phong từ lúc nào đó đã trở thành một người trong gia đình này . Tiểu lệ lúc đầu có phần rụt rè rồi một thời gian sau cô bé xem Lưu phong như anh trai của mình . Đối với Lão già dù thể hiện bản thân như không quan tâm nhưng khóe môi nhếch lên nhiều hơn xưa .

...

Trước sân, tuy rằng khá bất ngờ trước trò mà Lưu phong bày ra với zombie nhưng Bạch băng không thể không phủ nhận rằng nó khá tác dụng .

Cả buổi sáng Bạch băng liên tục tập luyện với chúng . Cô gặp khó khăn khá nhiều khi phải cùng lúc đối đầu với cả hai . Để khắc phục điểm yếu bản thân Bạch băng dần chuyển từ các đòn khóa trấn áp sang những đòn đấm đá mang tính sát thương cao .

Trong bộ đồ đơn giản chỉ có áo thun trắng . Mồ hôi chảy ra không ngừng các cú đấm không ngừng giáng lên các zombie xấu số đã bị vô hiệu hóa sát thương từ trước . Ngừng lại nghỉ mệt Bạch băng nhận ra đã tới giờ nấu cơm . Ở đây duy nhất Bạch băng có tay nghề tốt nhất với dù sao cô cũng rãnh rỗi cho đến hết ngày hôm nay theo lời Lưu phong .

Cơm nước đã nấu xong xuôi, mọi người đều đã có mặt chỉ trừ duy nhất một người .

" Tên nhóc đó vẫn chưa về à "

" Anh Lưu phong có sao không "

Tiểu lệ vẻ mặt lo lắng .

" Nhóc đó có thể một mình đi vào và mang chúng ta ra mà, sẽ ổn thôi, chừa lại phần ngon nhất cho nhóc đó bởi công lao to lớn "

" Ừm "

Bạch băng trả lời.

...

( Không ổn, cực kì không ổn )

Chiếc áo nhuộm đỏ một vùng bằng máu, tuy máu đã ngừng chảy nhưng cơ thể hắn có vẻ như bị nội thương lớn .

Nếu không phải có sức hồi phục cao cộng thêm trang bị giáp nhẹ có khả năng hắn sẽ chết ngay vào khoảnh khắc hứng chọn cú đấm .

Chỉ mới đi được một đoạn đường tình hình Lưu phong chuyển biến xấu đi . Hắn không thể không chú tạm vào một ngôi nhà đã được dọn dẹp an toàn lúc trước .

Lưu phong từng có ý định để Tia chớp quay về gọi người giúp đỡ, về sau lại từ bỏ . Trời đã gần về đêm cho dù có nhanh đến thế nào việc về trước khi tối là không thể . Ban đêm thuộc khoảng thời gian nguy hiểm nhất trong ngày, ở bên ngoài chẳng khác nào đánh cược với tử thần . Lưu phong sẽ không đặt người khác vào nguy hiểm vì bản thân .

( Không được )

Việc có dị vật trong người dẫn đến phản ứng đào thải từ cơ thể . Cơ thể nóng ran, đầu óc mờ mịt, trừng nào thanh gỗ còn nằm đấy hắn sẽ không khá hơn chút nào . Dù biết thế, Lưu phong lại không thể làm gì . Tự ý rút ra có thể dẫn đến tình trạng mất máu đến chết .

( Hôm nay, chỉ đêm hôm nay )

Hắn cần sống sót ít nhất cho đến khi trời sáng . Nằm trên giường, cơ thể hắn ướt sũng mồ hôi . Khuôn mặt đỏ bừng quằn quại nhăn nhó, co ro . Chưa bao giờ Lưu phong lại thấy ngày lại dài như hôm nay .

Dưới chân, vốn dĩ Tia chớp còn nằm đó giờ đã biến mất .

...

Một thời gian sau, Lưu phong mới từ từ lấy lại tri giác . Trong lúc quằn quằn quại trong đau đớn, hắn đã ngủ quên từ lúc nào . Không biết có phải nhìn nhầm hay không, có cảm giác căn phòng khá khác biệt .

" Cạch "

Đang định ngồi dậy Lưu phong mới nhận ra cả tay lẫn chân đều bị trói . Bộ đồ trên người đã thay thế bằng đồ vải trắng bệnh nhân . Lưu phong nhất thời bối rối không hiểu chuyện gì xảy ra .

Như nghe được động tĩnh, chàng trai nhìn trẻ tuổi hơn Lưu phong bước vào . Vừa nhìn thấy Lưu phong cậu ta đã định hét lên nhưng đã kìm nén lại . Hốt hoảng cậu ta nhanh chóng chạy ra ngoài đóng mạnh lại cửa .

" ... "

" Mình trông đáng sợ đến thế à "

Một lát sau cánh cửa lần nữa mở ra, có bốn người cùng nha vào . Ông chú bác sĩ trung niên áo trắng dẫn đầu theo sau lần lượt có ba người khác bao gồm cả chàng trai ban nãy . Tất cả đều cầm vũ khí khác nhau nhìn Lưu phong .

Biểu cảm họ vừa có sợ hãi vừa dè trừng ngoại trừ vị bác sĩ giống như có chút ... hưng phấn ?. Họ cứ nhìn nhau, không ai cử động chỉ cho đến vị bác sĩ lên tiếng .

" Cậu là người phải không "

( ? )

Lưu phong nhất thời không biết chả lời thế nào . Bỗng nhiên một ngày nào đó có người lại hỏi bạn rằng bạn có phải là người không thì phải nói ra sao .

" Đùa vui đấy "

Nghe câu trả lời ông bác sĩ từ từ tiến lại gần Lưu phong, những người khác có phần e ngại . Lấy ra chiếc đèn pin chuyên dụng, ông kiểm tra lần lượt các bộ phận cuối cùng mới đến mắt . Kì lạ thay dù bị chiếu đèn trực tiếp vào trong nhưng hắn không có cảm giác gì .

" Thú vị đấy "

( ? ? )

( Ông ta có bệnh à, mà hơn hết nơi này là đâu, sao mình lại ở đây )

Đang xem xét, Tia chớp chạy thẳng vào từ cửa vào nhảy lên người liếm mặt Lưu phong . Độ dài của sợi dây chỉ đủ để hắn ngồi dậy, tay vẫn đang trói chặt .

" Đủ rồi, dừng lại Tia chớp "

Tia chớp ngồi trên người há miệng thè lưỡi ra, hai mắt to tròn nhìn Lưu phong . Hắn quay sang nhìn vào ông bác sĩ này .

" Thế, có thể cởi trói cho tôi được chưa ? "

" Được rồi, Diệp hào cậu cởi trói cho cậu ta "

" Nhưng "

" Cậu ta ổn, chỉ là có một chút khác biệt mà thôi "

( ? )

Dù tỏ ra khá dè trừng lẫn chút sợ hãi nhưng cậu vẫn cởi trói cho hắn . Giải phóng được tứ chi Lưu phong cảm thấy khá thoải mái .

" Mà này, tôi đáng sợ đến thế à "

Từ lúc bước vào phòng, ngoại trừ ông bác sĩ ngồi trước mặt ra thì tất cả những người còn lại luôn cảnh giác đề phòng hắn . Nhìn vào ông bác sĩ này, hắn cần giải đáp những thắc mắc của bản thân bây giờ .

" Chuyện gì đã xảy ra, sao tôi lại ở đây "

" Câu hỏi hay đấy "

Ông ta chỉ vào Tia chớp .

" Nó tìm thấy nơi này, xung quanh đây cũng không quá nguy hiểm nên vài người đã đi theo xem nó muốn dẫn họ đi đâu, một thời gian sau họ mang một người đẫm máu trở về . Kì thực việc cậu còn sống được đã là một kì tích . Rất nhiều xương vùng ngực có dấu hiệu rạn nứt như bị một ô tô đâm phải . Vùng bụng đâm xuyên qua bởi thanh gỗ nhỏ gây mất máu nghiêm trọng, may thay nó không đâm trúng nội tạng nào mà chỉ xuyên qua . Hình như cậu không nhận ra bản thân trông thế nào nhỉ "

" Ý ông là sao ? "

" Trên tường có gương, tự soi đi "

Bạn đang đọc Mạt Thế : Từng Bước Trở Nên Cường Đại sáng tác bởi Yeuviettruyen
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Yeuviettruyen
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.