Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ôm ngủ

Tiểu thuyết gốc · 684 chữ

Đã bảo không phải người của bọn chúng rồi, tên này con định làm gì nữa đây? Bực thật, biết thế để sáng hôm sau về.

Nghĩ thế nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn quay lại, nhìn hắn, cười gượng:

- Anh muốn gì thế? Sao lại không cho tôi đi!

Họng súng vẫn chĩa vào cậu, hắn lạnh nhạt:

- Cứu tôi!

Hả, cầu cứu? Đây là thái độ của người đi nhờ vả người khác. Tên khốn này.

Thấy cậu vẫn đứng chôn chân tại chỗ, hắn mất kiên nhẫn gẩy súng:

- Nhanh!

Được, anh có súng. Anh là papa. Được chưa?

Lâm Nhã hậm hực lại gần dìu anh ta đi. Cuộc chiến ở ngoài đang trong thời gian kịch liệt, nếu trà trộn vào bóng tối thì khả năng bị phát hiện cũng không cao. Nghĩ là làm, cậu dìu hắn men theo vùng khuất tối. Về đến nhà, cậu thả hắn xuống ghế thở hồng hộc.

Tên này ăn gì mà nặng thế.

Bên ngoài vẫn đang kịch liệt, không thể mở đèn được, cậu chỉ có thể tìm đỡ một cây nến để đốt lấy chút ánh sáng. Đưa ánh nến lại gần vết thương, giờ mới nhìn rõ đây là vết dao đâm. Sinh sống chật vật cũng đã chục năm, vết thương này mà không biết xử lý thì cũng quá là yếu kém. Tìm cả nhà chỉ có ít bông băng thuốc gạt. Cậu từ từ, không nặng không nhẹ chữa thương cho hắn. Vì không bật đèn, ánh lửa lờ mờ, cậu hoàn toàn không nhìn thấy nét nghiền ngẫm lóe lên trong mắt hắn.

Băng bó xong, cậu xem xét tình hình bên ngoài, vụ đấu súng đã dừng nhưng bên ngoài vẫn có mấy tên lởn vởn tìm người. Thấy vậy, cậu cũng an tâm phần nào. Vì tất cả các phòng ngủ đều đã đùng để đựng thức ăn, cậu cũng không muốn để cho ai biết nên liền lấy chăn cho hắn. Ném chăn xuống sopha, cậu chỉ sopha nói:

- Anh ngủ ở sopha đi. Tôi lên phòng, bao giờ đi thì không cần gọi tôi dậy.

Hắn nhìn cái chăn được cậu đưa, không nói.Lúc cậu tưởng hắn đồng ý thì hắn liền đứng dậy, hỏi:

- Phòng cậu ở đâu?

Không hiểu lắm, nhưng vẫn trả lời:

- Trên tầng hai, phòng cuối hành lang.

Hắn dùng súng, chỉ vào cậu, nhàn nhạt nói:

- Tôi ngủ cùng cậu!

Giật mình, cái gì, hắn ta bị điên à? Đây là nhà mình mà.

Mặc dù bất mãn nhưng cậu cũng chả thể nói gì, có nhìn thấy khẩu súng trên tay hắn không hả? Chỉ cần hắn lỡ tay là trên đời không còn Lâm Nhã nữa đâu. Cậu nhẫn nhịn theo hắn lên lầu. Vừa vào phòng, tên điên này đã kéo cậu lên giường, hắn ôm chặt cậu, ấn đầu cậu xuống, lạnh giọng nói:

- Ngủ!

Đây là cái thái độ gì? Tên điên này, đây là nhà tôi, nhà tôiiiiiiii!

Lâm Nhã gào thét trong lòng nhưng mặt ngoài vẫn ngoan ngoãn nằm yên. Hắn ta ôm cậu như này thì cậu chẳng thể lấy súng cũng chẳng thể chạy trốn. Nếu cậu có dị năng thì cần gì nằm đây làm gối ôm cho hắn. Tên khốn này! Bất mãn là thế nhưng cậu vẫn tự nhiên chìm vào giấc ngủ. Trong mạt thế, ngủ say là điều tối kị nên đã nhiều năm cậu không được ngủ tử tế. Chỉ từ khi sống lại, cậu mới được chìm vào giấc ngủ một cách yên bình nên cậu phải tận dụng thời gian này để ngủ bù cho những năm kia. Còn về phần người bên cạnh, có lẽ là cậu biết hắn sẽ không giết cậu. Nếu hắn muốn giết thì đã bắn nát sọ cậu ngay sau khi hắn được băng bó xong chứ không phải đợi tới bây giờ. Thế nên, không có bất gì cố kị gì cũng khiến cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ mà không biết người bên cạnh vẫn chưa từng ngủ.

Bạn đang đọc Mạt Thế Trùng Sinh Chi Thay Đổi Số Phận sáng tác bởi Tonnhuocvu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tonnhuocvu
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.