Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bắt sống.

Tiểu thuyết gốc · 2970 chữ

Hàn Phong thành công dùng mê hồn thuật lời nói để ngăn cản cái bóng của Chương Lãm tự bạo, hắn khẽ điều chỉnh lại gối đầu đầu giường cho thoải mái rồi mới chậm chạp cất lời:

- Tôi sẽ nêu cho anh những kiến thức cơ bản nhất về thế giới phi phàm, về những thứ đã cấu thành lên vạn vật, cấu thành lên tôi, lên anh, lên con dao đó, lên tấm nệm này, lên thứ thuốc mê mà anh đã dùng, đó chính là các "thể".

- Có 5 "thể" mà tôi biết, theo thứ tự lần lượt là tâm trí, linh hồn, tiềm thức, năng lượng và dĩ thái. Theo như tôi dự đoán, còn ít nhất 4 thể và nhiều nhất là 8 thể nữa vẫn luôn luôn tồn tại, thậm chí nhiều hơn. Tuy nhiên, 5 thể là đủ để giải quyết các vấn đề mà anh muốn biết rồi. Biểu hiện của 5 thể này lần lượt là...

- Thế này đi, chúng ta sẽ giải quyết từng vấn đề một nhé... Vấn đề thứ nhất, anh hẳn là được triệu hồi ra từ kỹ năng tam giai Tách Bóng đúng không, vậy anh có biết tại sao bản thân lại khác biệt với các kỹ năng tam giai khác như bộc đạn, đao khí, lôi cầu, những thứ vô tri kia không?

Cái bóng của Chương Lãm trầm mặc không đáp, "hắn" đang cực kỳ, cực kỳ muốn tự bạo. Có một thứ đang thôi thúc hắn nhanh chóng tự bạo đi, mau thông báo sự quỷ dị cho bản thể đi, mau ra tay dùng dao kết liễu đối phương đi.

Hắn chỉ là một kỹ năng được triệu hồi ra mà thôi, không được phép giao lưu cùng cái tên trước mặt. Hắn cũng giống như cánh tay kéo dài của bản thể, không thể làm ra hành vi phản bội ý chí bản thể như thế này được, đây chẳng khác nào việc tự dùng móng tay bấu vào lòng bàn tay.

"Hắn" đang tự làm hại chính bản thân mình.

Thế nhưng những câu nói, những câu hỏi vô cùng hấp dẫn của cái người trên giường kia lại cứng rắn ngăn hành động của "hắn", ép buộc "hắn" phải nói ra hai từ:

- Tại sao?

Hàn Phong thấy đối phương hợp tác như vậy thì mỉm cười hài lòng gật đầu đáp lại:

- Vì cơ chế phóng xuất khác biệt. Lôi Cầu, Hoả Đao, Bộc Đạn, những kỹ năng kia rất thuần nhất. Khi bản thể của anh muốn đánh ra kỹ năng, thể linh hồn sẽ phát tín hiệu ra lệnh cho thể năng lượng, từ đó thể năng lượng phóng xuất điểm thể lực, trí lực đang tích trữ, thông qua các kỹ năng đã học tập, giống như một khuôn đúc vậy, đúc thành khối năng lượng lôi cầu, đúc thành hoả đao, thành bộc đạn. Những thứ này mang theo năng lượng thuần nhất, ưu điểm là lực bạo phát rất lớn, nhược điểm là khá vô tri.

- Còn anh, anh không thuần nhất, anh đa dạng và phức tạp hơn một chút. Khi bản thể của anh vận dụng kỹ năng Tách Bóng, thể năng lượng cũng phóng xuất điểm tiềm năng, nhưng không thông qua khuôn đúc kỹ năng hệ thống đơn thuần mà còn kết hợp cùng thể tâm trí.

- Với cái bóng dưới chân là vật dẫn quan trọng, năng lượng sẽ có thể ở trong môi trường tối tăm này thành công hoà trộn làm một thể với tâm trí, tạo ra một khối năng lượng hình cái bóng có tâm trí tồn tại. Ưu điểm là khối năng lượng có thể suy nghĩ và hoạt động hệt như tâm trí người thi triển tại thời điểm đó, nhưng nhược điểm, haha, tất nhiên rồi, ít chỗ cho năng lượng tích tụ hơn đồng nghĩa lực bạo phá kém hơn, anh yếu hơn mấy "đồng nghiệp" vô tri kia là cái chắc.

- Đó là lý do anh rất khó dừng lại suy nghĩ tự bạo, bởi vì nhiệm vụ của anh, sứ mệnh của anh khi ra đời là ám sát và tự sát, cũng giống như bộc đạn kia vậy, phải phát nổ, làm gì có chuyện không nổ được, đó là ý nghĩa tồn tại, không có bản thể thì không có anh...

Cái bóng của Chương Lãm không khỏi run rẩy dữ dội, hoá ra đó là cách mà "hắn" xuất hiện sao? Hắn rốt cuộc cũng chỉ là một khối năng lượng được chia cho một chút tư duy, nhiệm vụ cuối cùng cũng chỉ là phải huỷ diệt sao?

Hàn Phong nằm trên giường nhìn tới sự hoang mang bắt đầu xuất hiện trong đôi mắt vằn máu bên kia mà âm thầm cười hưng phấn, tốt, rất tốt, rất thú vị.

Một cái bóng vậy mà lại có biểu cảm phức tạp như vậy, so với vừa rồi đã linh động hơn nhiều. Cái này chẳng khác nào việc bản thể di chuyển qua trái nhưng cái bóng vẫn đứng im không động đậy, còn tự hỏi tại sao ta phải di chuyển theo ngươi, rất kỳ quái.

Nếu thứ trước mặt hắn là một lôi cầu, hắn đừng hòng có thể giao tiếp, nó sẽ phát nổ ngay lập tức, vì lôi cầu "rất ngu". Thế nhưng trước mặt lại là một kỹ năng triệu hồi, một kỹ năng có thể giao tiếp, và nó đang trong quá trình gắng sức chống lại bản thể bằng cách không "nổ" như thiết lập, thế giới này quá diệu kỳ rồi.

Bàn tay của Chương Lãm tát ra được nửa chừng, mới gặp phải vài lời nói, vậy mà chính cơ bắp lại tự phát lệnh dừng lại, tự nảy sinh suy nghĩ trái với thường quy, tay không còn nghe não sai khiến nữa.

"Liệu có kỹ năng nào chỉ cần đứng khua môi múa mép nói đông nói tây là tự thắng không ta..."

Khẽ lẩm bẩm một câu, cũng cảm nhận hoả hầu đã đủ, Hàn Phong lúc này lại đảo mắt dẫn vấn đề qua hướng khác:

- Anh sẽ biến mất, chắc chắn rồi, theo thời gian kỹ năng kích hoạt trôi qua anh sẽ biến mất, nhưng anh có biết vì sao bản thân lại biến mất không?

- Vì sao?

Cái bóng của Chương Lãm theo bản năng hỏi lại một câu, trong khi đó phía bên kia Hàn Phong cũng tự thở dài đáp lại:

- Vì anh khiếm khuyết. Thứ cấu thành lên anh chỉ là ba phần, gồm có tâm trí, năng lượng, và vật dẫn là cái bóng. Anh khiếm khuyết rất lớn về mặt dĩ thái, linh hồn.

- Thể dĩ thái có tác dụng kết nối chủ thể sự vật với môi trường xung quanh. Thể dĩ thái khiếm khuyết, anh vĩnh viễn chỉ là ảo ảnh, là một kỹ năng được phát ra mà thôi. Anh sẽ không có điểm phục hồi, do vậy năng lượng tiêu hao sẽ không được bổ sung từ môi trường. Linh hồn khiếm khuyết, vậy thì tâm trí tiêu hao cũng không được sinh ra nữa.

- Do vậy anh mới chậm rãi tiêu tan, từng giây, từng giây trôi qua đều mất đi mà không có bù lại.

- Và tiêu tan vĩnh viễn.

- Lần tiếp theo bản thể của anh triệu hồi kỹ năng Tách Bóng, sẽ là một "người" khác được triệu hồi ra, còn anh đã vĩnh viễn biến mất rồi...

Hàn Phong khi nói ra những lời này còn mang theo sự thương cảm nhất định, hắn sau khi dứt lời thì chậm rãi đưa ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn lên mặt trăng treo trên trời cao, trăng bạc thật sự rất đẹp.

- Tôi cũng vậy. Tôi khiếm khuyết về mặt dĩ thái và linh hồn, sự kết nối dĩ thái giữa tôi và môi trường rất yếu, do đó thuốc mê cực mạnh của anh không khiến tôi mê man. Giống như anh bây giờ đó, tôi không cần thở, không cần ăn uống, không cần giải trí, không cần kết nối với người khác, cũng không cần tình yêu mà vẫn có thể tồn tại... Tôi không thở, vậy thuốc mê của anh làm sao mà có tác dụng, anh chẳng phải cũng đang đứng trong một căn phòng đầy thuốc mê sao, anh cũng đâu có ngất?

Cái bóng của Chương Lãm mở to đôi mắt trắng dã mà lui lại một bước, con dao trên tay "hắn" rơi lốp bốp xuống sàn, trong miệng không khỏi run rẩy kêu lên:

- Mày... Mày cũng là kỹ năng triệu hồi!!!

"Hàn Phong" nằm trên giường không khỏi chua xót gật gật đầu:

- Đúng a, tôi cũng cấu thành từ ba thứ, năng lượng, tâm trí và vật dẫn. Nhưng khác với anh, năng lượng của tôi là năng lượng tích tụ từ ánh trăng, là năng lượng ngoại lai không xuất phát từ bản thể, vật dẫn cũng chính là ánh trăng. Con người thay đổi liên tục, lại chứa đầy tạp chất, còn mặt trăng vĩnh hằng nằm đó, lại vô cùng thuần nhất.

- Do vậy dù tôi và anh cùng được triệu hồi ra từ kỹ năng tam giai, thế nhưng tôi lại có linh tính hơn anh, có chút tư duy riêng, tư duy không sinh ra từ bản thể, có thể suy nghĩ về sự tồn tại của chính mình.

- Chẳng qua cũng chỉ thế thôi... Chúng ta vẫn có chung một điểm đáng thương, đó là không có dĩ thái hoàn chỉnh, không có kết nối mạnh mẽ với môi trường, chúng ta không thể tồn tại quá lâu được.

- Tôi muốn ngắm nhìn thế giới xinh đẹp này thật lâu, thật lâu nữa a...

"Hàn Phong" khi nói ra những lời này, khuôn mặt cũng dần dần tan biến thành những điểm quang hoa bạc trắng. Hắn không nhìn tới trăng treo trên đầu nữa, trái lại chậm rãi đưa mắt nhìn tới bàn tay đang dần dần phân rã của mình rồi nhẹ giọng lẩm bẩm:

- Tiểu Lạnh Lẽo, Tiểu Gió Thoảng, những kiến giải tôi vừa nêu ra là cơ sở lý thuyết để anh nghiên cứu phương pháp gia tăng thời gian duy trì kỹ năng, gia tăng sự linh hoạt cho kỹ năng. Hi vọng lần sau khi được triệu hồi, tôi sẽ được tồn tại lâu hơn, dù chỉ lâu hơn một giây thôi, tôi cũng đã vô cùng mãn nguyệ...

Từ cuối cùng kia, cuối cùng vẫn là thiếu mất một giây, vẫn không kịp thốt ra hoàn chỉnh, vẫn tàn khuyết thiếu sót y như lúc ban đầu. "Hàn Phong" nằm trên giường đã hoá thành một lũ quang hoa rồi hoàn toàn tan biến, mà cái bóng của Chương Lãm bên cạnh cũng đang dần biến thành một đám khói đen.

- Tôi là ai... Tôi có thật hay không... Tôi là Chương Lãm sao... Không, không, huhuhu, tôi không muốn chết...

Trong góc tối của một toà nhà bỏ hoang, sát thủ Chương Lãm đang nhắm chặt mắt bất chợt mở bừng ra, kỹ năng Tách Bóng vừa tiêu tan nhưng lại không truyền về bất kỳ thông tin gì cả, chỉ có tiếng khóc dài dằng dặc vô cùng điên cuồng, vô cùng thống khổ.

Đây là có chuyện gì, khoảnh khắc kỹ năng tan biến, "hắn ta" phải truyền tin về cho bản thể chứ, tại sao lại bị thứ gì đó ngăn chặn rồi, hay kỹ năng kia bị giam cầm và tra tấn bởi thứ gì rồi.

"Chắc chắn là có nguy hiểm, nhiệm vụ này khó khăn hơn xa bản thân tưởng tượng."

Suy nghĩ này vừa mới hiện lên liền điên cuồng bùng phát. Chương Lãm da gà da vịt toàn bộ nổi lên, hắn ngay lập tức thò tay chạm vào một mảnh cánh sao màu tím nằm gọn lỏn trong ngực. Đây là tinh thạch an toàn, chỉ cần kích hoạt nó, hắn sẽ lập tức được dịch chuyển về căn cứ Tam Giang ngay.

Chẳng qua, người tính không bằng người khác tính, bên tai hắn lúc này đột nhiên vang lên hai đạo thanh âm lạnh lẽo vô cùng băng hàn.

- Cấm!

"Nơi này cấm sử dụng kỹ năng hệ thống."

- Cấm!

"Nơi này cấm sử dụng vật phẩm hệ thống!"

Hàn Phong đứng tại nóc nhà nhìn vào một cái góc tối trong phòng, Nhẫn Áp Đặt level 4 trên tay liên tiếp phát ra hai cái mệnh lệnh cấm đoán.

Hắn sử dụng Phản Chuyển tứ giai để trinh sát chính xác vị trí của Chương Lãm. Tần số năng lượng của cái bóng đứng trong phòng và tần số năng lượng của bản thể là hoàn toàn trùng khớp. Mặc dù tên sát thủ này rất cẩn thận, đã tách cái bóng ra làm ba bốn phần chia ra đặt ở ba bốn góc, thế nhưng cường độ năng lượng của bản thể luôn luôn dày đặc hơn xa so với phân thân.

Nếu không có kỹ năng trinh sát mạnh mẽ chạm thẳng vào bản chất thì không bao giờ bắt được chân diện mục một người có khả năng ẩn thân mạnh mẽ như vậy, kể cả Hà Tam vừa rồi vận dụng chạy đâu cho thoát cũng bị chồng chéo lẫn lộn giữa nhiều bên.

Lúc này hai đạo Ấn Áp Đặt liên tiếp giáng xuống khu vực 10 mét xung quanh Chương Lãm, bàn tay của hắn vừa mới đặt lên cánh sao an toàn trong ngực lập tức khựng lại, giống như quên mất bản thân phải làm gì. Hắn ta tiếp tục muốn vận dụng kỹ năng Ẩn Bóng để hoá thành bóng tối chạy trốn vào môi trường, thế nhưng suy nghĩ này cũng vừa mới chớm dâng lên liền lập tức bị dập tắt.

Trình độ vận dụng Nhẫn Áp Đặt của Hàn Phong đã vượt xa quá khứ, câu lệnh của hắn đề ra đều nhắm trực tiếp vào bản chất vấn đề, câu lệnh càng ngắn gọn, phạm vi càng cô đọng, vậy thì hiệu quả càng cao. Chương Lãm trong lúc nhất thời chợt ngẩn người vô định không biết làm sao.

Có bảo bối trong tay mà không thể vận dụng, vậy thì bảo bối cũng chỉ là phế vật.

- Hồn Áp!

- Phá Tâm Linh!

- Định!

- Trói!

- Áp!

- Vây!

Sau khởi đầu áp chế triệt để, hàng loạt âm thanh khống chế vang lên bốn xung quanh căn nhà nhỏ.

Hàn Phong tiếp tục giáng xuống 3 lượt Hồn Áp liên tiếp, đánh cho 3 khoả nhẫn phòng ngự trên tay Chương Lãm toàn bộ vỡ nát quang mang, sau đó là mạnh mẽ xoá sạch tất cả tư duy mà tên kia có thể sinh ra.

Ngô Soái đứng chếch hướng 12 giờ ra tay thi triển Định Không lên người sát thủ kia, khoá chặt khoảng cách di động của hắn ta, đồng thời phóng xuất dây thừng khốn cùng của Nhẫn Khốn Cùng level 3 để trói chặt mục tiêu, ngăn không cho hắn Ẩn Bóng chạy thoát, cũng không quên giáng cho một đòn 9G trọng lực lên người gã này.

Đào Đại Tư đứng một bên khác cũng tung ra cái bóng của mình, bóng của nàng ta cực lớn, lập tức bao phủ toàn bộ phạm vi toà nhà này vào trong, một khi có vật tương tự chạy ra ngoài, nàng sẽ là người bắt được đầu tiên.

Chu Vấn nhún người một cái đã biến mất, khi xuất hiện trở lại chính là xuất hiện ngay bên cạnh Chương Lãm, cậu ta cười lạnh một tiếng giơ tay đập vỡ bình thuỷ tinh trong tay, khói đen lập tức tràn ngập không gian.

Lưu Giang cũng phóng xuất một đạo cương khí nồng đậm bao phủ căn phòng, khói đen theo đó bị quần tụ cuộn tròn lại thành một mảnh dày đặc không thể thoát ra ngoài, đảm bảo người bên trong chắc chắn sẽ dính phải.

Phía xa xa, Kha Thành chỉ đạo mấy đội viên viên đồng loạt chĩa hàng loạt đèn pha hướng về phía này, đảm bảo trong khu vực 50 mét không có bất kỳ một góc tối nào.

Chương Lãm co người trong đám khói đen, tâm thần không khỏi xuất hiện sự tuyệt vọng và bất lực vô cùng tận. Khói đen này hắn ta biết rất rõ, đây là khói của nho đen biến dị, một khi phi phàm giả hít phải là sẽ bị vô hiệu rất nhiều khả năng, hắn vừa rồi đã lỡ may hít phải một ngụm lớn rồi.

Hắn đã không còn khả năng vận dụng năng lực phi phàm trên nhị giai nữa rồi, cũng bị khoá cứng chỉ số điểm sức mạnh về với mức bình thường rồi.

Ngô Soái sau 2 giây chờ đợi thì nhún người lui lại phía sau. Có sự tồn tại của Định Không, Chương Lãm cũng bị hắn tác động kéo theo buộc phải lui lại, cuối cùng công khai xuất hiện giữa sân rộng.

Đây là một nam nhân cao gần 2 mét với khuôn mặt vô cùng lạnh lùng.

Hàn Phong tâm thần khẽ động niệm kỹ năng Băng Ảnh để dịch chuyển tới sát bên cạnh Chương Lãm, hắn thản nhiên thò tay vào trong ngực tên sát thủ này rồi móc ra một viên cánh sao màu tím ngắt.

Dưới ánh sáng sáng trưng của đèn pha ô tô, mảnh tinh thạch an toàn này hiện lên màu sắc vô cùng rực rỡ.

Thành công bắt sống.

Bạn đang đọc Mạt Thế - Sinh Hoá Nguy Cơ sáng tác bởi HaNhuocTuyet
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HaNhuocTuyet
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 37
Lượt đọc 438

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.