Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gây sự với nữ nhân

Tiểu thuyết gốc · 2540 chữ

Tường Vi nhíu mày suy nghĩ một chút thì gật gật đầu bình tĩnh nói:

- Mời anh ta vào.

Rất nhanh Lỗ Dực đã được mời tới. Đây là một nam tử khoảng chừng 30 tuổi với khuôn mặt tương đối ưa nhìn, hắn ta lúc này tiến lên đưa ra một thư mời màu tím rồi mỉm cười nói:

- Tường Vi phó đoàn trưởng, hội đồng căn cứ đang tổ chức tiệc mừng công chiến thắng tại khu trung tâm, tôi phụ trách chuyển lời của thủ tịch hội đồng căn cứ Bạc Thanh mời ngài tới tham gia.

Địa vị của người trong quân đội ngang hàng với người trong chính quyền ở cùng cấp độ, đó là về mặt ý nghĩa giấy tờ, nhưng người trong quân có thực lực phi phàm, người trong chính quyền thì không, đó chính là chênh lệch về đẳng cấp, hơn nữa còn càng lúc càng gia tăng lớn hơn.

Đó là lý do lời nói của Lỗ Dực tỏ ra tương đối khách khí.

Tường Vi nhìn tấm thiệp mời trên bàn, đây đã là cái thứ tư từ chiều tối tới giờ rồi, người đứng phía sau cũng thật sự là đủ cố chấp. Nàng khẽ nhíu mày nhìn Lỗ Dực một chút rồi thản nhiên đáp lại:

- Trước hết xin cảm ơn thành ý của hội đồng căn cứ. Chẳng qua tôi còn rất nhiều việc cần phải xử lý, hiện tại cũng rất muộn rồi, xin thứ lỗi cho không tiện tham gia.

Lỗ Dực dù đã là lần thứ tư bị từ chối thế nhưng vẫn không có chút nào lúng túng ngượng nghịu, hắn ta tiếp tục chìa ra một tấm thiệp màu đỏ nữa rồi mỉm cười chuyên nghiệp nói:

- Tường Vi phó đoàn trưởng, đêm đã khuya, đúng là không tiện tổ chức tiệc mừng linh đình, tránh cho ảnh hưởng người khác. Nghĩ tới điểm này, Bạc trưởng phòng đã tổ chức một bữa tiệc thân mật với số lượng khách mời giới hạn. Vừa để gia tăng sự gắn kết, vừa để bàn bạc sâu hơn và lên phương án giải quyết những vấn đề còn tồn đọng…

Lời nói của hắn rất ý tứ, những vấn đề còn tồn đọng, ai vướng mắc mới cần tới, không vướng mắc thì sẽ không được mời.

Tường Vi liếc nhìn tấm thiệp đỏ trên bàn, là thiệp mời của cá nhân Bạc Tuấn.

Địa điểm là nhà riêng.

“Thật sự là hỗn đản…”

Bàn chuyện công ở nhà riêng sao, tên này thực sự nghĩ rằng chỉ cần gây áp lực liền có thể thành công ép buộc người ta phải cúi đầu đi vào khuôn khổ sao? Ân, nếu nghĩ kỹ, thật sự rất có khả năng đó.

Cách làm ti tiện bỉ ổi này hẳn là đã thực hiện nhiều lần, thậm chí đã không ít lần trót lọt, bằng không hắn ta cũng không hành động tới thuần thục như vậy.

Tường Vi hừ lạnh một tiếng tức giận, lợi dụng chức vụ quyền hạn để gây sức ép, lại còn giữa thời điểm mạt thế trùng điệp nguy hiểm, đây là thối nát tới thế nào… Thế nhưng nàng bên ngoài vẫn không có biểu hiện gì quá trớn, chỉ khẽ gật đầu rồi đưa tay ra hiệu chỉ vào cạnh bàn thản nhiên trả lời:

- Tôi đã biết, tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp, cảm tạ Lỗ trưởng phòng bận rộn rồi.

Lỗ Dực cũng không nhiều lời thêm nữa, hắn tin rằng Tường Vi đã hiểu ý định mà bản thân muốn truyền đạt, lúc này đem thư mời đặt trên cạnh bàn rồi cúi chào xoay người rời đi.

Nếu vị phó đoàn trưởng này không tới, hắn sẽ tiếp tục được cử mang thư mời khác tới, không việc gì phải kỳ kèo vào lúc này. Còn nếu nàng ta thực sự tới, hắc hắc…

Biết đâu hắn lại được hưởng ké, hắn đã hưởng không ít lần rồi a…

Nhưng người xinh đẹp quyến rũ còn kết hợp với khí chất đỉnh cấp như Tường Vi thì cực kỳ hiếm gặp, chắc chắn là trải nghiệm khiến người ta tâm huyết dâng trào, hắn thực sự vô cùng mong chờ.

Chờ cho Đào Vân dẫn Lỗ Dực ra ngoài, Tường Vi mới đưa tay cầm lên tờ thư mời màu đỏ của Bạc Tuấn, nàng cũng không xem xét nội dung quá nhiều, chỉ nhẹ nhàng dùng bút xoá xoá tên khách mời là bản thân mình đi, viết đè vào đó ba chữ La Thiên Dực rồi gấp lại.

Sau đó nàng lại lấy ra một tờ A4 viết xuống công văn xin cấp phát vật tư trực tiếp từ đoàn trưởng tiểu đoàn 3 Lạc Thanh Thuỷ.

Đối phó lại áp lực từ phía Bạc Tuấn rất dễ, chỉ cần kiếm người có thế lực lớn hơn hắn ta để đè ép là được, chẳng qua cách này không phải ai cũng áp dụng được.

Thứ nhất thì Bạc Tuấn là con trai của Bạc Thanh, khi đối đầu với hắn ta sẽ không chỉ đơn giản là đối đầu một trưởng phòng bình thường, chỉ có vài người tại căn cứ đủ dũng khí đứng ra giải quyết, hơn 6000 dân không phải ai cũng “kêu cứu” tới được tai những người này.

Thứ hai là khi gọi cứu viện cũng không thể gọi liên tục, không thể gặp khó khăn gì cũng mè nheo đòi hỏi. Ai cũng có những vấn đề của riêng mình, không ai rảnh cả ngày đi giải quyết vấn đề của người khác, kể cả là tâm phúc.

Nếu dính phải đòn trùng kích liên tục không dứt thì cũng không ai có thể liên tục viết thư kêu cứu, hành động đó là tự làm xấu hình ảnh của mình, khiến bản thân trở thành một kẻ phụ thuộc cùng yếu kém.

Tường Vi và Lạc Thanh Thuỷ đã đạt thành nhận thức chung ở một vài điểm, đây là lần đầu nàng đưa ra yêu cầu với đối phương, chắc chắn sẽ được giải quyết một cách ổn thoả.

Binh quý thần tốc, không chỉ trong tấn công mà còn trong phòng thủ, trước tiên cứ phải chặn một đợt công lược của Bạc Tuấn trước, giải quyết tính cấp thiết cho những đội viên vô tình bị cuốn vào giao tranh. Sau đó nàng sẽ tìm kiếm điểm yếu của đối thủ để phản kích một cách hiệu quả và triệt để, hiện tại không phải cả ngày lăn lộn ở ngoài chiến trường nữa, sẽ có rất nhiều thời gian rảnh rỗi.

Nàng có tự tin có thể Thấu Rõ được tất cả.

Gây sự với một nữ nhân, haha…

Sau khi viết xong công văn xin cấp phát vật tư cho Lạc Thanh Thuỷ, cận vệ Đào Vân lại tiếp tục tiến vào phòng rồi cúi người nói:

- Phó đoàn trưởng, có Quản Thừa phó đoàn trưởng tiểu đoàn 2 muốn gặp mặt.

Tường Vi nhướng mày, Quản Thừa? Hạ cấp của Tào Khang sao….

Nàng lúc này im lặng một lát rồi thở dài nói:

- Cho ông ta vào đi.

Quản Thừa được Đào Vân dẫn vào. Đây là một nam nhân chừng 40 tuổi với khuôn mặt lạnh lùng và đôi mắt sắc bén như chim ưng, thời điểm ông ta nhìn Tường Vi cũng không hề dâng lên bất kỳ cảm xúc nào, giống như nữ nhân có xinh đẹp cách mấy cũng không thể đánh động.

Ông ta cũng không hề dông dài chào hỏi, cứ như vậy trực tiếp nói thẳng ra yêu cầu của mình:

- Tường Vi, chúng tôi muốn cô nhượng lại vật phẩm kia.

Tường Vi nghe lời này thì không khỏi thở dài, đây đã là lần thứ ba Tào Khang đưa ra yêu cầu, hai lần trước là cử cận vệ tới đàm phán, lần này là trực tiếp cử cấp dưới thân tín nhất của mình tới, biểu hiện quyết không buông tha.

Nàng đã từ chối hai lần, lần này tất nhiên cũng không muốn thoả hiệp.

- Tôi không…

Quản Thừa không để Tường Vi hoàn chỉnh đưa ra lời từ chối , ông ta trực tiếp bày ra giá trị mà bản thân mang tới:

- Chỉ cần cô đồng ý nhượng lại vật kia, Tào đoàn trưởng sẽ trực tiếp trao đổi bằng 5000 điểm chiến công, đồng thời sẽ giúp cô lấy tới 1 trong 4 kỹ năng tứ giai đang có trong kho lưu trữ.

Đào Vân đứng bên cạnh nghe thấy lời này thì sợ tới hết hồn. 5000 chiến công? Kỹ năng tứ giai?

5000 chiến công đã gần tương đương với toàn bộ số lượng điểm chiến công mà đội viên 8 tiểu đội dưới trướng Tường Vi đoạt được trong chiến dịch kéo dài 3 hơn ngày này rồi, lại thêm một kỹ năng tứ giai, thứ mà chỉ có trong truyền miệng kia…

Lãnh đạo của nàng rốt cuộc đang nắm giữ thứ gì mà quý giá tới vậy, khiến cho đối phương phải đem vạn kim ra trao đổi.

Tường Vi nghe điều kiện này không hề có vui mừng hay cân nhắc, trái lại khuôn mặt còn vô cùng âm trầm nhìn qua Quản Thừa phía trước. Tình báo mà hai người đang trao đổi là cơ mật cấp phó đoàn trưởng trở lên, vậy mà người này cố tình nói ra trước mặt Đào Vân, đây là muốn trực tiếp kích động hạ cấp của nàng sinh ra tâm tư không rõ sao?

Đe doạ một cách âm thầm?

Thất phu vô tội, hoài bích có tội. Câu ngạn ngữ này Tường Vi vô cùng hiểu. Một khi để lộ ra bản thân đang nắm giữ bảo vật quý giá, vậy thì an toàn của nàng sẽ không còn được đảm bảo như trước nữa…

Mà nàng thì vô cùng sợ chết, vô cùng muốn có được sự an toàn…

Bởi vậy nàng trực tiếp lạnh nhạt lắc đầu đáp lại:

- Tôi từ chối… Còn nữa, ông không cần nêu ra điều kiện thứ hai, tôi không có hứng thú với Ủng Đột Phá hay Bùa Nhật Luân, mời về cho!

Quản Thừa nghe tới lời này thì cứng họng. Tại sao Tường Vi lại biết?!

Ủng Đột Phá là trang bị level 4 mà đoàn trưởng Tào Khang sở hữu một cách công khai, toàn quân ai cũng biết điều này cả, không có vấn đề gì phải bí mật giữ kín, nhưng Bùa Nhật Luân level 4 là thứ chỉ có bốn người biết, tại sao cái nữ tử này cũng biết?!

Bọn họ có gián điệp trong nội bộ? Có người tiết lộ tình báo ra ngoài?

Không để Quản Thừa suy nghĩ thêm, Tường Vi chỉ thản nhiên quay qua Đào Vân đứng sững sờ bên rồi cạnh lạnh nhạt ra lệnh:

- Tiễn khách!

Sau khi Đào Vân đưa Quản Thừa ra ngoài rồi trở lại, nàng ta vẫn như cũ không hề biểu hiện ra điều gì khác lạ. Tường Vi chỉ thoáng nhíu mày liếc nhìn đối phương một cái rồi bình thản nói:

- Đem thư mời màu đỏ này gửi tới địa chỉ nhà riêng của La Thiên Dật, không nhét vào hòm thư, đặt trực tiếp lên bên trên hòm thư. Cũng đem thư yêu cầu vật tư này gửi tới Lạc đoàn trưởng.

Đào Vân với khuôn mặt kiên nghị nhanh chóng cúi người dạ một tiếng rồi thu lấy hai phần bưu phẩm trên bàn rời đi.

Nhìn bóng lưng cận vệ khuất sau cửa phòng, Tường Vi không khỏi thở dài ra một hơi mệt mỏi.

Có thể đọc được suy nghĩ của người khác không bao giờ là một đặc ân, trái lại nó chính là hình phạt vô cùng tàn khốc…

Nếu không thể giữ vững được bản tâm của mình, vậy thì cả thế giới trong mắt ngươi đều là một đám giả tạo nguy hiểm, cả xã hội đều đầy rẫy uy hiếp đáng sợ, không bao giờ ngươi có thể cảm giác an tâm tin tưởng bất kỳ ai, không bao giờ ngươi có được cảm giác an toàn.

Ngươi sẽ vĩnh viễn bị thôi thúc dùng năng lực đi đọc trộm suy nghĩ người khác, vĩnh viễn bị cuốn theo những hắc ám trong lòng người khác, bị sự đáng sợ của phần “con” đó nhấn chìm, cuối cùng triệt để biến thành một quái vật phản xã hội, chán ghét và bài xích nhân loại.

“… Rất nhanh thôi cô sẽ nhận ra, một tên thổ phỉ có đôi khi…”

Trong lòng Tường Vi đột nhiên hiện lên một đạo âm thanh vô cùng đáng ghét, đáng ghét trăm nghìn lần, đáng ghét tới mức khiến cho người ta thở dốc, cái này để cho nàng không nhịn được phải mắng ra thành tiếng:

- Hừ, thổ phỉ vô sỉ, anh mới chính là hạng người xấu xa nhất thì có!

Theo quy định của căn cứ, khu trung tâm sẽ luôn luôn được thắp sáng bởi đèn điện, điều này nhằm đảm bảo an ninh an toàn cho các trụ sở đoàn thể. Tất nhiên chẳng ai có ý kiến gì về việc này, ít nhất thì cao tầng căn cứ hoàn toàn không nhận được bất kỳ lá thư phản đối nào, một lá cũng không có.

Biệt phủ của Bạc Tuấn rộng tới 3600 m2. Trước tận thế hắn không dám phô trương, mà cha hắn cũng không có cái biệt phủ rộng thế mà cho hắn phô trương. Sau tận thế, nhà cửa là thứ tương đối không đáng giá, cũng chẳng ai dám ý kiến gì về việc hắn ở đâu, hắn chính là chọn nơi này làm nhà riêng của mình.

Trong biệt phủ đèn đuốc sáng trưng, mười mấy nữ tử xinh đẹp đang nhiệt tình bơi lội dưới hồ, mà cũng có hơn chục nam nhân đang bơi đuổi theo các nàng, cả đám đều hoàn toàn khoả thân trần trụi, từng đôi nam nữ da thịt tuỳ tiện dây dưa cọ sát cùng mơn trớn, cùng nhau phối hợp làm ra mấy cái tư thế khoái hoạt nhất, nào có chút ngại ngùng cách trở nào.

Cũng không thiếu cảnh một nam được chăm sóc bởi vài nữ, hoặc một nữ được ba bốn nam nhân vây xung quanh, trên người có bao nhiêu lỗ liền bị lấp đầy bấy nhiêu lỗ. Dưới hồ, trên bãi cỏ, trên bàn ăn, trên ghế dựa, thậm chí trong một hố sâu như cái huyệt chôn quan tài đều đang phát ra âm thanh đùa vui cùng thở dốc, còn thật vang vọng cả một khoảng sân vườn rộng lớn.

Bạc Tuấn đứng trên tầng 2 biệt thự vừa lắc lắc ly rượu vừa đưa mắt nhìn chằm chằm xuống khung cảnh dưới chân, khuôn mặt hắn càng lúc càng phát ra ánh sáng hưng phấn mãnh liệt.

Đây mới chân chính là cuộc sống chứ, mạt thế này, quá tuyệt vời rồi.

Bạn đang đọc Mạt Thế - Sinh Hoá Nguy Cơ sáng tác bởi HaNhuocTuyet
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HaNhuocTuyet
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 35
Lượt đọc 548

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.