Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tĩnh Mịch

Tiểu thuyết gốc · 2293 chữ

Nghe được cái tác dụng này, Hàn Phong không khỏi mở to hai mắt tràn đầy sự kinh ngạc, hiệu ứng khủng bố như vậy, tận 24 giờ liên tục?

Cách để miễn nhiễm độc lực thây ma, trong quân đoàn của hắn hiện tại cũng có. Thứ nhất là chặt cụt chi ngay lập tức tại thời điểm bị thây ma cắn trúng, thời gian tốt nhất là dưới 10 giây, thây ma cấp độ càng cao thì thời gian lây cho người càng ngắn lại, cái này chỉ áp dụng khi bị cào hoặc cắn vào chân tay, cào trúng mặt hay ngực, bụng thì chịu, không thể chặt đầu, chặt eo được. Thứ hai là sử dụng kỹ năng thây ma hoá để hoá giải độc lực, cách này không phải ai cũng áp dụng được, cần phải sở hữu kỹ năng, cũng duy trì từ 15 giây tới 2 phút là cao nhất.

Cái trang bị Bình Thuốc Biến Dị level 4 này, uy năng không khỏi quá lớn, duy trì miễn nhiễm tới cả một ngày? Hắn nhanh chóng hỏi thêm một câu:

- Còn tác dụng gì nữa không? Có cảm thấy điều gì không ổn không?

Không để cho Hàn Phong mừng thầm, Lam Nhu Thuỷ bên kia không cần ngẫm nghĩ đã tiếp tục đáp lại:

- Ân, tác dụng khác của nó là trong thời gian này sẽ không thể nhận được tài nguyên khi kết liễu quái vật nữa.

Hàn Phong nghe được lời này thì không khỏi trầm ngâm, tác dụng phụ này, cũng xem như lớn.

Đúng là đủ biến dị… Hắn còn định cho 300 người trong quân đoàn Hi Vọng uống trước khi tham gia trận đánh cơ đấy, nhưng nếu đánh xong không nhận được tài nguyên gì, vậy thì chắc chắn sẽ lỗ vốn.

Bình thuốc này, sử dụng phải có trả giá nhất định, không phải thứ cứ muốn là dùng. Hơn nữa không biết có uống được tới 300 lần hay không…

Tuy nhiên nó vẫn vô cùng lợi hại, dùng vào thời điểm muốn đại chiến đơn độc với thây ma cấp cao là rất khả quan, tránh cho việc phải phân tâm né đòn quá nhiều, hiệu quả nhất có lẽ khi phải đối đầu với loại hình Thể Bộc Phá chỉ động nhẹ tí là phát nổ. Có điều, phải canh đúng màu nước, màu bình, thật sự rất bất ổn.

Hắn lúc này nhanh tay đoạt lại bình thuốc rồi lắc lắc mấy cái, bên ngoài vẫn hiện lên vô số màu sắc đan xen, bên trong có tiếng nước róc rách, nhìn từ miệng bình vào thì chẳng thấy gì cả, giống hệt như uy năng ẩn giấu của nó vậy, không biết sẽ nhận được cái tác dụng gì sau khi uống.

“Chuẩn bị đi tìm chết…”

Hàn Phong là người rất sợ chết, bởi vì hắn vốn là một kẻ luôn tò mò với mọi vật, mà tò mò quá thì thường sẽ chết rất thảm. Bất quá, Lam Nhu Thuỷ xui xẻo như vậy mà còn không chết, hắn không tin bản thân còn xui hơn nàng ta.

Lúc này sau khi dùng tay lắc lắc bình sứ thêm mấy cái nữa, màu sắc bên ngoài dần chuyển thành lóng lánh tím đen, hắn không chút do dự ngửa cổ uống thử.

Một dòng chất lỏng mát lạnh như băng đá với đủ mọi loại hương vị kỳ dị hoà quyện theo đó chảy thẳng xuống cổ họng Hàn Phong. Chưa tới nửa giây, cảm giác kỳ dị đã hoàn toàn biến mất, hắn bên tai nghe được một thanh âm máy móc lạnh lùng quen thuộc.

“Đinh! Hiệu ứng Tĩnh Mịch thành công gia trì. Tất cả âm thanh do bản thân phát ra đều sẽ biến mất. Thời gian duy trì: 17 phút 33 giây. Lưu ý: Trong thời gian duy trì, không thể nghe được bất kỳ âm thanh nào.”

- Đ**, hiệu quả chết tiệt gì đây?

Hàn Phong nhận được thông báo máy móc, rốt cuộc cũng không nhịn được mà phải chửi bậy một câu. Chính hắn đã không còn nghe thấy âm thanh do bản thân chửi bới nữa, mà hoàn cảnh xung quanh cũng nhanh chóng biến thành im lặng tới đáng sợ, giống như cả thế giới đã dừng lại chuyển động.

Người bên ngoài tất nhiên cũng không thể nghe thấy hắn nói, bốn cái nữ nhân đều ngẩn người nhìn qua, thủ lĩnh đang khua tay múa chân lẩm bẩm kêu ca gì đó, còn liên tục vỗ tay hòng ra hiệu cho các nàng, bất quá không ai nghe được gì cả.

Các nàng đều lo lắng đáp lại, nhưng Hàn Phong tất nhiên không thể nghe được, chỉ có thể từ khẩu hình mà đoán ra nội dung đại khái.

“Các cô có nghe thấy tôi nói gì không?”

Hàn Phong cũng từ khẩu hình của các nàng mà “nghe” được đại khái.

“Không nghe thấy.”

Hắn đã triệt để biến thành câm điếc toàn phần luôn rồi, thậm chí vỗ tay xuống bàn còn không phát ra tiếng động nữa.

Tác dụng này rốt cuộc giúp ích gì được cho đời đây? Ân, đúng là trong vài hoàn cảnh thì có, nhưng tác dụng phụ nó còn lớn hơn.

“Tao nhớ màu tím đen rồi nhé, lần sau đừng hòng tao uống…”

Không thể mắng chửi, Hàn Phong chỉ có thể bất lực nghĩ thầm trong đầu, thật sự là khóc không ra tiếng theo đúng nghĩa đen. Bình thuốc độc này, rất biết cách hố người dùng.

Sau hai lần sử dụng, bề mặt nó vẫn như cũ lóng lánh quang mang đủ mọi màu sắc, dường như vẫn có thể tiếp tục sử dụng. Cũng không biết tổng số dùng được bao nhiêu lần, một người lại dùng được mấy lần, dùng lần 2 có tẩy được hiệu ứng của lần 1 hay sẽ ghi đè cộng dồn lên…

Hắn nghĩ tới đây lập tức đưa mắt nhìn qua Lam Nhu Thuỷ, con hàng này dễ lừa, lừa nàng ta uống trước tốt lắm. Nhưng Lam Nhu Thuỷ cũng chỉ ngu dại lần đầu, sau khi không đạt được hiệu quả ngực to, trái lại còn nhìn thấy thảm trạng câm điếc của Hàn Phong, nàng ta đã nhanh chóng xua tay ra hiệu từ chối trước.

“Chết tiệt… Thứ quỷ này rõ ràng không phát ra lực hấp dẫn, thế nhưng nó còn hấp dẫn hơn cả Ngục Giam Tham Ăn…”

Xét tổng thể thì Bình Thuốc Biến Dị level 4 không gây hại quá lớn, tác dụng thì thú vị khó đoán, người ta càng bị kích thích, muốn thử càng nhiều lần càng tốt để đào móc các chức năng của nó.

Mắng thầm một câu tức giận, Hàn Phong rốt cuộc đành phải bất lực mặc kệ. Hắn uể oải xua xua tay rồi ra hiệu:

“Được rồi, được rồi, tất cả giải tán đi.”

Nghe được mệnh lệnh trong vô hình của hắn, Hương Vẫn Tình ánh mắt trong suốt nhìn qua Hàn Phong một chút, giống như thể muốn quan tâm hỏi han vài câu, bất quá nàng ta cuối cùng vẫn là từ tốn đứng lên rồi cúi chào thi lễ rời đi. Ba người còn lại ngần ngừ không quyết, rõ ràng không muốn cứ như vậy bỏ qua thời gian này.

Đêm nay là đại tiệc a…

Hàn Phong nhìn cảnh này thì ngáp một tiếng mệt mỏi.

Chiến sự Diệu Liên bên kia có lẽ sắp chấn dứt, hoặc đã chấm dứt rồi, đám người bên kia sông Lệ có 1-2 ngày thời gian rảnh rỗi giảm sốc trước khi lại bị tấn công. Bọn họ sẽ tập trung vào Liễu Lâm bên này, hắn không thể dừng việc chuẩn bị lại được.

Hắn lúc này lại một lần nữa phất tay, đồng thời tiếp tục dùng khẩu hình ra hiệu:

“Lập tức chấp hành.”

Ba người còn lại cuối cùng chỉ có thể lần lượt đứng lên cúi người thi lễ rồi lục tục rời khỏi.

Nhìn căn phòng cuối cùng đã không còn người ngoài, Hàn Phong bây giờ mới thở ra một hơi mệt mỏi bóp bóp trán. Hắn đem bình thuốc biến dị cất vào trong ngực, cũng đem tất cả trang bị thu thập được đều phân loại ra một bên chờ chuyển tới phòng vật tư, sau đó cầm theo 5 tấm thẻ vật phẩm còn thừa tiến tới sát bên cửa sổ nhìn xuống.

Càng về khuya, không khí càng thêm mãnh liệt sôi động, hương vị hoan lạc quyến rũ người ta mau mau gia nhập rồi hoà vào đám đông đang tràn ngập kích động hưng phấn, thế nhưng hắn đã hoàn toàn được cách ly với thế giới bên ngoài rồi.

Tĩnh Mịch…

- Có chút nhàm chán…

Giờ phút này, tiếng lòng của hắn vậy mà lại nghe được vô cùng rõ ràng.

Sức hút của địa vị thủ lĩnh quá lớn, mà sức hút của “Hàn Phong” thì không lớn tới vậy.

Một nhân viên văn phòng, ngoại hình bình thường, tính cách bình thường, tố chất bình thường, kiến thức bình thường, tất nhiên sẽ không bao giờ đủ khả năng để hấp dẫn bất kỳ người nào. Nếu không có lớp áo khoác thủ lĩnh trấn Hi Vọng, chỉ là một kẻ câm điếc bình thường, sẽ không có ai quan tâm ngươi sống chết ra sao, đang gặp phải hoàn cảnh gì, có cần hỗ trợ gì không.

Haha, nhân loại khác với các sinh vật khác chính là ở tham vọng mỗi ngày đều sẽ gia tăng như vậy… Khi còn ở thời kỳ bình thường, người ta chỉ cần có một người bên cạnh để thoả mãn là đủ, không cần tiêu chuẩn gì cao siêu khó khăn, giống như ăn no là được. Nhưng đến khi có thể dễ dàng đạt được mọi thứ, người ta lại tự động nâng tiêu chuẩn lên hơn xa quá khứ, giống như muốn được ăn ngon hơn nữa.

“Anh ổn chứ.”

Ba từ này nói ra rất dễ, Hàn Phong cũng rất muốn được nghe, càng muốn được nghe mỗi ngày. Không phải vì hắn yếu mềm cần được quan tâm chăm sóc, hắn không phải làm từ đường cát, sẽ không vì câm điếc trong vài phút mà đã chảy ra thành nước. Chỉ là hắn tự nhiên muốn được quan tâm như vậy thôi.

Cũng là quả báo của hắn đáng phải nhận. Không quan tâm người khác, thậm chí lừa cho người khác lội nước phía trước để bản thân mò mẫm phía sau, cuối cùng tự mình gặp hoạ, vậy thì mong chờ gì vào người khác quan tâm lại mình chứ.

Nhưng tham vọng là bản năng của con người, ích kỷ cũng chính là bản tính của con người. Mấy người Lam Nhu Thuỷ có tham vọng đạt được địa vị cao hơn, vậy thì hắn cũng có tham vọng đạt được quan tâm nhiều hơn, còn chỉ muốn nhận về mà không muốn cho đi. Vì sao ư?

Vì hắn chỉ là một người bình thường.

Một người bình thường với tâm hồn ích kỷ và tràn ngập mâu thuẫn bỗng nhiên đạt được địa vị bất thường.

Hắn có thứ mà người khác muốn, nhưng hắn càng muốn thứ mà người khác có, đó chính là sự quan tâm chân thành.

Hàn Phong có thể dễ dàng ban cho người khác địa vị, giống như nhắm mắt ký bừa một văn kiện bổ nhiệm thành lập phòng quản lý trị an vậy. Hắn cũng có thể cho mấy nữ hầu địa vị vượt xa hiện tại, đơn giản chỉ sau một cái chữ ký.

Nhưng hắn không thích, vì hắn ích kỷ, nhỏ mọn, đòi hỏi cao, làm việc tuỳ hứng, suy nghĩ thay đổi cùng mâu thuẫn liên tục.

Trong lúc vô hình cả hai bên đã lỡ mất một nhịp kết nối, đó là lí do hắn đột nhiên mất hết hứng thú mà đuổi đám người Lam Nhu Thuỷ đi.

17 phút 33 giây Tĩnh Mịch gia trì cũng là 17 phút 33 giây mà một bức tường vô hình ngăn cách hoàn toàn thế giới bên ngoài được dựng lên, Hàn Phong đã nhìn ra tương đối nhiều điều, đó chính là bản thân hắn thực sự vẫn vậy. Bản chất hắn vẫn không thay đổi, vẫn là một tên nhân viên văn phòng bình thường, với những tính cách của người bình thường, bên trong thân xác một phi phàm giả phi thường, hiện tại còn được khoác lên một lớp áo danh vọng lộng lẫy không hề tầm thường.

Người khác nhìn thấy hắn là nhìn thấy “thủ lĩnh trấn Hi Vọng” chứ không phải nhìn thấy “Hàn Phong”.

Nếu như hắn không thay đổi, có lẽ cả nửa đời còn lại hắn vẫn như lúc này, bất kể có dùng thuốc hay không cũng sẽ hoàn toàn ngăn cách với nửa còn lại của thế giới bằng một bức tường vô hình. Sự quan tâm cũng phải đi lừa dối mới thực sự được hưởng thụ.

- Giống như từng lừa dối người nào đó, ha ha…

Hàn Phong nhếch mép cười một câu tự giễu rồi thò tay rút lấy bộ đàm radio từ trong balo, sau khi bấm chỉnh tần số lên 13 đơn vị, vật nhỏ thó đen nhẻm này bắt đầu phát ra âm thanh rè rè máy móc:

- Tôi là tiểu đội trưởng số 13. Hàn Phong, anh vẫn khoẻ chứ…

Bạn đang đọc Mạt Thế - Sinh Hoá Nguy Cơ sáng tác bởi HaNhuocTuyet
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HaNhuocTuyet
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 29
Lượt đọc 476

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.