Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gắn kết

Tiểu thuyết gốc · 2271 chữ

Đem tất cả tài liệu trên bàn đều thu thập lại rồi nhét vào balo, Hàn Phong lúc này mới mở cửa phòng họp trung tâm rồi thong thả bước ra ngoài. Không khí bên ngoài sớm đã đặc quánh một cỗ hương vị cuồng nhiệt cùng kích động lòng người.

Chính giữa sân sinh hoạt trung tâm được dựng lên một rạp sân khấu cực lớn, phía sau gắn lấy một màn hình led rộng 10 mét cùng dàn đèn nháy mấy chục chiếc đang liên tục chớp tắt sáng chói, hai bên sân khấu tuôn trào vô số khói trắng từ nito lỏng, còn thật có từng đạo vòi phun sương đang tích cực phun ra vô số hơi nước mờ mịt. Ánh sáng khúc xạ cùng tán xạ liên tiếp qua các hạt nước li ti, cầu vồng 7 màu rực rỡ hoa lệ vậy mà lại được thành công chế tạo ngay giữa đêm trăng tròn.

Hai tên DJ với mái đầu dựng ngược màu trắng bạc liên tục rẹt rẹt chà sát xuống mâm xoay cùng điều chỉnh khu mixer hòng tăng hết cỡ âm lượng, dàn loa phóng thanh cỡ lớn 18 chiếc đang ầm ầm đập xuống những bản nhạc điện tử chói tai. Chính giữa sân khấu, sáu vũ công ăn mặc thiếu vải đang nhiệt tình thực hiện những vụ đạo đốt mắt người xem, động tác vừa cuồng nhiệt vừa khiêu khích. Một cái nữ ca sĩ hình như tương đối nổi tiếng gần đây đang ôm micro vừa hát vừa chạy quanh một vòng để giao lưu với những cánh tay giơ cao phía dưới:

- Mọi người ơi chúng ta cùng nhau hô vang nào….

- Hú hú hú…

- Ố ố ố…

- Lên lên lên…

- Bạch Hà Cơ, tôi yêu cô…

Đám đông bên dưới nghe được lời khuấy động kia giống như đều ăn phải thuốc kích thích cả rồi, hàng trăm người ầm ầm kêu gào lên những âm thanh cổ vũ hưng phấn, tất cả đều hoà chung vào bầu không khí sôi động cùng điên cuồng giải toả. Còn thật có người ném cả phiếu lương thực, ném lương khô, ném ủng gia tốc lên phía trên ủng hộ. Thậm chí có cả một cái bra hai mảnh màu đen tuyền cũng được ném lên trên, không khí càng bị đốt cháy tới nổ tung thành một mảnh hỗn loạn.

- Hú hú hú….

- Rượu, rượu lên…

- Aaaaa….

- Hây hây…

Âm thanh, ánh sáng, hình ảnh, màu sắc, mùi vị, xúc cảm, không khí, kết nối, hiệu ứng, endorphine, adrenaline, testosterone, oxytocine, tất cả đều bùng nổ rồi hoà trộn lại với nhau tạo thành một bản hoà ca vang trời dậy đất.

Gần một nghìn người giờ phút này đều triệt để phát tiết ra tất cả uất ức của 19 ngày tận thế, sợ hãi, hoang mang, run rẩy, bất lực, kiên trì, dũng mãnh, thiết huyết, cho tới sung sướng vỡ oà. Bọn họ thắng rồi, thắng rồi, bọn họ đã thành công xây dựng lên một thành trấn ngập tràn hi vọng rồi, bây giờ chính là lúc để giải toả tất cả u ám trong lòng, là lúc để ăn mừng.

Tiệc mừng công.

Không khí cuồng nhiệt tới đáng sợ ập thẳng vào lồng ngực Hàn Phong, để cho hắn bị doạ tới thiếu chút kêu to. Lũ này điên cả rồi, làm sao mà hú hét như vượn thế kia.

- Thây ma tới…

Hàn Phong há mồm kêu ầm lên một âm thanh báo động cấp tốc, bất quá lời nói của hắn thật giống như trâu đất xuống biển, hoàn toàn chìm nghỉm rồi biến mất giữa hàng loạt âm thanh hưng phấn của cả nghìn người tụ tập. Hắn rốt cuộc không nhịn được khoé miệng nhếch lên, bàn tay không tự chủ cũng khua khoắng nhún nhún mấy cái theo giai điệu sôi động rồi ngưng tụ một đám băng sương cự đại ném tới bên kia.

- Hú hú…

- Lên lên lên…

- Hây hây…

Băng sương từ trên trời phủ xuống tạo thành một đạo mưa tuyết trắng xoá trùng điệp vô cùng kỳ ảo, dưới ánh đèn chớp tắt, nó hiện lên vô số huyễn cảnh rực rỡ cực kỳ hút mắt.

Giống như hắt ca nước lạnh vào tấm sắt nung, nhiệt độ không khí xung quanh chẳng những không giảm mà còn bị đốt cho càng thêm bùng nổ, càng thêm mù mịt nóng bức.

Đám người bên dưới tất nhiên không rõ thứ này tới từ đâu, có lẽ tới từ ban tổ chức, cũng thật sự không quá quan trọng, bọn họ hiện tại chỉ muốn phát tiết mà thôi, âm thanh hô hoán hưởng ứng càng thêm phát ra vang trời dậy đất.

Hàn Phong nhìn cảnh này, nụ cười trên khuôn mặt càng thêm nồng đậm. Phương Tường rất tốt, làm rất tốt, phải khen thưởng.

Hắn lúc này quay qua bên cạnh nói với hai đội viên luôn canh giữ phòng họp trung tâm:

- Đặc cách cho hai cậu rời vị trí.

Hai cái đội viên đứng ở chỗ này này sớm đã nhấp nhổm thèm khát từ lâu, nghe thấy lời này của Hàn Phong giống như được giải phóng, thật muốn ngay lập tức chạy qua bên kia, bất quá bọn họ vẫn dùng ánh mắt tràn đầy kính sợ nhìn qua như thể xác nhận lại.

- Thủ… Thủ lĩnh…

- Đi đi.

Nhận được lời xác nhận lần nữa, hai cái đội viên nhanh chóng cúi người thi lễ rồi phóng vọt thẳng tới hướng sân rộng, ngay cả quân phục cũng không thèm cởi ra nữa.

Hàn Phong không có cùng bọn họ gia nhập vào đội ngũ hò hét, hắn chỉ há miệng ngáp một tiếng buồn ngủ rồi vừa bước về khu nhà ở sĩ quan vừa chép miệng lẩm bẩm:

- Không biết cái nữ nhân nào đó mà đứng ra hát một bản Thiết Huyết Ca thì liệu có ai còn nhảy múa nổi không. Hắc hắc, chắc chắn cả lũ sẽ bị doạ cho bỏ chạy mất dép.

Xây dựng và gắn kết được một cộng đồng vững mạnh là một công việc không hề đơn giản, đó không chỉ là công việc của riêng cá nhân, của riêng phòng ban nào, thậm chí không phải của riêng cao tầng, đó là công việc mà tất cả mọi người cùng phải tham gia, cùng nhau nỗ lực mới có thể đạt được.

Ngoài các giá trị quan chung như mục tiêu, định hướng, luật pháp nghiêm minh, an ninh an toàn, sự ổn định trật tự, sự phồn vinh về tài nguyên, sự liêm chính của người cầm quyền, những lợi ích và sức mạnh có thể đạt được, chất lượng cuộc sống được đảm bảo, vật chất được thoả mãn… Tổ chức còn cần cung cấp môi trường sống thích hợp để mọi người có thể liên kết trao đổi với nhau, có thể hoà nhập và giao lưu, có thể có cơ hội cùng nhau hít thở chung một bầu không khí…

Đó chính là những yếu tố và gia vị khiến cho sự kết nối trở nên mạnh mẽ và bền bỉ hơn, là thứ giữ chân tất cả mọi người ở lại cộng đồng, khiến tất cả trong lúc vô hình đều cùng nhau đoàn kết, cùng nhau dâng lên ý thức muốn xây dựng và bảo vệ cộng đồng.

Một nghìn cư dân trấn Hi Vọng, họ không chỉ cần nơi ở thoải mái, không chỉ cần thức ăn nước uống đầy đủ, không chỉ cần trang bị hệ thống, kỹ năng gia trì, tinh thạch cô đọng, không chỉ cần địa vị, chức quyền, lương thưởng thu nhập, họ còn cần giải trí, phát tiết, thoả mãn tâm linh và tâm hồn, cần được bộc lộ tất cả bất mãn và cảm xúc, cần kết nối người - người, cần “nhân tính” để xua tan và phá vỡ “ma tính” đang lan tràn khắp nơi. Một đại nhạc hội quy mô lớn như trước mặt chính là dung môi để hoà tan tất cả gia vị đó lại rồi chia đều tới mỗi cá thể.

Bọn họ không chỉ cần sống, bọn họ còn cần sống khoẻ, sống vui, sống hạnh phúc. Bọn họ cần có người thân, gia đình, bạn bè, chiến hữu để kết nối và chia sẻ. Và họ đang được thoả mãn.

Sau đêm nay, tình yêu của tất cả mọi người đối với trấn Hi Vọng sẽ được gia tăng gấp trăm nghìn lần. Hàn Phong có thể chắc chắn, ngay thời điểm hiện tại, rất nhiều người đang nhảy múa dưới kia đã sẵn sàng cầm súng lên rồi bắn vào bất kỳ mối nguy nào muốn tổn hại tới cuộc sống tại nơi này.

Là tự nguyện, không phải ép buộc, không bị che mắt, không bị dối lừa, không còn chướng ngại tâm lý nữa.

Tổ chức muốn tồn tại và phát triển, chính là nhờ những người này tới duy trì và xây dựng.

“Mồi câu Hi Vọng” khi trước mà hắn rải ra, giờ phút này mới hoàn toàn thực chất hoá rồi trở thành tín niệm không thể xoá bỏ.

Trấn Hi Vọng, giờ phút này mới chính thức có mặt trên bản đồ.

Đây mới chính là vùng an toàn, là nơi mà tất cả mọi người đều có một mục tiêu chung, bảo vệ và duy trì khu vực này được an toàn tuyệt đối.

- Thật sự là đủ thú vị, mình lại bị thuyết phục bởi chính huyễn cảnh do bản thân tạo ra rồi…

Khẽ cười gượng một câu xua đi cảm xúc ngổn ngang trong lòng, Hàn Phong cuối cùng cũng lết được cái xác trở về trên tầng thượng khu nhà của mình.

Đội 4 người hai nam hai nữ chuyên làm công tác bảo vệ ngay chân cầu thang vô cùng kiên trì, Hàn Phong có thuyết phục thế nào đi nữa thì bọn họ cũng không chịu rời bỏ vị trí, nhất nhất nghiêm túc ở lại canh gác an ninh cho khu vực này.

Hành động này để cho hắn không khỏi có chút cảm động. Trăng tròn đêm nay, nhiều người dù không được hoà vào không khí cuồng nhiệt bên kia nhưng tình cảm đối với trấn Hi Vọng vẫn vô cùng lớn. Trong lúc vô hình, sự tín niệm đối với hai từ kia đã lan toả rồi tự động ăn sâu vào tiềm thức của rất nhiều cá nhân rồi.

Hàn Phong về tới cửa phòng, vẫn như cũ có hai người Xuân Hoa Xuân Thu chờ tại, bọn họ đều đồng loạt cúi người nhu thuận cúi chào:

- Chủ nhân.

- Chủ nhân.

Đối với hai người này, Hàn Phong trong lòng cũng có chút áy náy nho nhỏ. Hắn thật giống như người có mới nới cũ, sau khi Liễu Huyên bố trí Lam Nhu Thuỷ cùng Hương Vẫn Tình làm hầu phòng, hai người này đã bị hắn quên béng luôn. Dù bọn họ vẫn như cũ luôn luôn chờ đợi ở cửa mỗi ngày lại mỗi ngày, vậy mà có đôi khi hắn đã bỏ qua luôn sự tồn tại của các nàng.

Nhưng bất kể hắn có vô tâm vô tình thế nào thì các nàng cũng không hề thay đổi, vẫn như cũ luôn luôn đứng đó, sẵn sàng chờ đợi hàng giờ chờ hắn trở về, luôn cúi người kêu lên hai tiếng “chủ nhân” rồi chờ hắn nói ra ba tiếng “đứng lên đi”.

- Đứng lên đi. Ừm, vào phòng đi, tôi có việc nhờ các cô đây.

“Dường như trong toàn bộ trấn Hi Vọng cũng chỉ còn hai người này gọi mình là chủ nhân. Aizzzz…”

Hàn Phong không khỏi thở dài một hơi cảm khái nhớ lại, trong khi Xuân Hoa cùng Xuân Thu bên cạnh thân hình đều nhẹ nhàng run rẩy. Bao lâu rồi? Có lẽ 7 ngày, 70 ngày 700 ngày sao, Hàn Phong cuối cùng lại triệu hai nàng vào phòng. Những ngày trước đó gần như là thông lệ buổi tối, hắn sẽ gọi hai người tới rồi nhờ bọn họ mở thẻ vật phẩm, thật vui vẻ và hạnh phúc biết bao.

Hiện tại bọn họ là thành viên thuộc tiểu đội của Châu Lam, đã có rất nhiều kiến thức về thế giới phi phàm, đã không còn ngây thơ vô tri như trước nữa, thế nhưng sự hồi hộp cùng kích động vẫn như cũ tràn ngập khắp tâm trí.

Chủ nhân không có quên họ, hắn vẫn muốn họ hỗ trợ.

- Dạ ~

- Dạ ~

Cửa phòng mở ra, Hàn Phong dẫn theo hai cái nữ hầu cận tiến vào. Bên trong tất nhiên cũng có hai cái nữ hầu khác. Ân, hai người này hôm nay vậy mà không ngủ nữa, chắc do nhạc bên dưới quá lớn chăng?

Thấy Hàn Phong từ bên ngoài trở về, Lam Nhu Thuỷ nhanh chóng tháo xuống kính mắt rồi đứng lên từ phía sau bàn làm việc, Hương Vẫn Tình cũng dừng lại công việc thêu khăn dang dở, hai cái người này đồng loạt cúi người nhu thuận chào:

- Thủ lĩnh.

- Thủ lĩnh.

Hàn Phong giơ tay che miệng ngáp một tiếng rồi chậm chạp nói:

- Nấu mười cân đồ ăn đi, hôm nay chúng ta mở tiệc, không, hai mươi cân luôn đi.

———

Chương cuối ngày rồi.

Oải vl các đậu hũ ơi.

Bạn đang đọc Mạt Thế - Sinh Hoá Nguy Cơ sáng tác bởi HaNhuocTuyet
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HaNhuocTuyet
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 37
Lượt đọc 467

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.