Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vật tư đến

Tiểu thuyết gốc · 1220 chữ

Thiên sau khi vay thêm một số kha khá thì quyết định đi đến một tập đoàn lớn mà hắn có người quen bên trong, đã gọi điện sẵn để hẹn gặp, lúc còn ở trong Đạo gia Thiên cũng có kha khá mấy mối quan hệ.

"Ồ lâu quá không gặp Vũ Thiên, cậu có chuyện gì à" Vĩnh Lưu nói, tên này là con của tập đoàn phân bố thuốc lớn nhất thành phố Long Hải này, tập đoàn Vĩnh gia, chơi cũng coi là thân với Thiên.

"Không có gì, chỉ là tôi muốn mua lượng lớn thuốc của nhà cậu mà thôi" Thiên nói thẳng vấn đề chính, Vĩnh Lưu bất ngờ rồi nhanh chóng ổn đi lại, dù không biết Thiên muốn mua làm gì, nhưng bán được là OK rồi.

"Cậu muốn mua bao nhiêu, ở đây tôi có những loại thuốc khác nhau vậy cậu muốn mua loại nào" Vĩnh Lưu lấy ra một cái bảng giới thiệu thuốc cho Thiên, hắn nhìn rồi nói:

"Tất cả, tôi muốn mua khoảng 300 vạn tiền thuốc" Thiên nói, chỗ này thuốc là đủ rồi, hơn 300 vạn tiền thuốc thì dù bệnh cảm thay sốt ở tận thế này cũng uống không hết.

"Ừ, trong kho nhà tôi còn khoảng 350 vạn tiền thuốc, nếu cậu lấy luôn chỗ còn lại thì tôi chỉ lấy 325 vạn thôi, cậu thấy thế nào" Lưu Vĩnh nói, Thiên biết đây là chiêu trò để bán thêm của mấy tên này, những vấn gật đầu đồng ý, một nửa tiền đặt cọc đã được gửi, Vĩnh Lưu hào hứng chào Thiên, nói ngày mai sẽ giao đến.

Thiên lại lái xe đi, lúc này hắn mới nhớ ra hình như mình còn chưa mua thuốc nhỏ mắt, không gian chi đồng mấy ngày nay cũng tốt lên nhiều nhưng Thiên vẫn muốn mua để đề phòng, sau khi mua thêm một đống thuốc nhỏ mắt, Thiên lấy ra một chai để nhỏ vào hai mắt, rồi thu đống còn lại vào không gian thứ nguyên, Thiên cũng thuê một cái nhà kho gần chung cư mình để che mắt khi nhận hàng, tránh họ nghi ngờ tạo sao lượng lớn hàng biến mất.

Một ngày lại trôi qua nhanh chóng.

Bên ngoài trung cư của Thiên, chỗ xe hàng hoá chỗ nước, thức ăn nhà hàng, chỗ thuốc kia cuối cùng đã đến, lúc này thấy hàng tá xe vận chuyển vật tư lớn như vậy, người trong chung cư liền bu lại xem xem có chuyện gì xảy ra.

"Mấy người có giao lộn chỗ không, trong chung cư chúng tôi không có tiệc tùng gì làm sao có thể mua chỗ này thực phẩm chứ" Chú Vương nói, khi thấy đoàn xe này đến, mà Thiên lúc này mới ngủ dậy nghe tiếng nói, thì chạy lại xem xem có chuyện gì, thì thấy chỗ hàng mình đặt đã đến, rồi lại liếc nhìn chú bảo vệ Vương.

Thiên nhớ không lầm, trong tận thế chú ấy đã sang sẽ vật tư của mình với những người khác, bảo vệ mọi người trong chung cư đáng tiếc cuối cùng cũng chết trong tay chính những kẻ chú ấy cứu.

Chú Vương cũng là người Thiên coi là gia đình, lúc vừa mới chuyển đến đây hắn vô cùng không có chút gì quan hệ, cũng may nhờ Chú Vương mà Thiên tạo ra nhiều mối quan hệ với hàng xóm.

Những lúc hắn hết tiền mà không nỡ sài tiền để dành, phản nhịn ăn, thì chú ấy đã cho hắn ăn, những lúc hắn khó khăn nhất cũng là Chú Vương giúp cho hắn vượt qua, nhớ không lầm có lần hắn gặp một đám cướp cũng may có chú ấy cứu.

Chú Vương không đơn thuần chỉ là một bảo vệ quèn, mà còn là một quân nhân, với người luyện võ, nhìn chú ấy đã ngoài 35 yếu ớt thế nhưng chú ấy vô cùng mạnh mẽ, có thể một mình cân năm thanh niên khoẻ mạnh cũng không thành vấn đề gì.

Người như chú ấy rất đáng kết giao, chỉ tiếc là trong tận thế chú ấy quá lương thiện, Thiên đi lại gần chú Vương nói:

"Là hàng của cháu".

"Là của cháu à, rốt cuộc cháu định làm tiệc gì mà mua nhiều đồ thế" Chú Vương thấy là đồ Thiên đặt thì nói.

"Không có gì, chú Vương một lát qua nhà cháu nhậu đi, hiện giờ cháu bận sắp xếp một chút đồ" Thiên mời chú Vương, hắn trước kia nhận ân tình của chú ấy không ít định kêu chú ấy qua nhà là để nói chuyện một chút.

"Được, hẹn gặp cháu lúc sau nhé" Chú Vương vui vẻ nói, rồi cũng đi làm việc của mình, còn Thiên chỉ dẫn đám người đến nhà kho mình đã thuê gần chung cư.

Lúc đi đám người bu xung quanh xì xào bàn tán về Thiên, đa phần là tại sao thằng nhóc bình thường nghèo khổ này lại có tiền như vậy, lúc này bên trong đám người có một ả phụ nữ cười thầm.

Ả ta không ai khác là Tố Mai, lòng ả thầm cười, trong lòng suy nghĩ, bình thường thấy anh ta nghèo thế, không ngờ lại giàu như vậy, trong chung cư này không ai biết thân phận thiếu gia Đạo gia của Thiên.

Bởi vì Thiên ăn mặc như ăn mày, còn sống tiết kiệm ki bo nữa, ai mà nghĩ cậu ta là thiếu chủ của một gia tộc phú hào bậc nhất thành phố Hải Long này cơ chứ.

Tố Mai biết Thiên thích mình, hằng đêm sẽ nhắn tin chúc ngủ ngon, nhưng vì nghĩ rằng Thiên là một kẻ nghèo khổ, nên ả không quan tâm, chỉ nhắn tin với những thiếu gia, thổ hào khác mà mình quen trên mạng.

Mấy hôm nay không thấy Thiên nhắn tin chúc ngủ ngon với ả nữa, ả cũng không quan tâm, nhưng khi thấy Thiên mua những đơn hàng cao cấp như vậy, ả nghĩ ra một khả năng duy nhất, đó chính là Thiên là phú hào giả nghèo.

Mấy ngày nay bận tiếp nhận tài sản của gia đình nên không nhắn tin với ả, Tố Mai cười, vừa đi về phòng vừa lấy điện thoại ra, thay đổi tên Thiên trong danh sách bạn bè từ thằng nghèo không xứng, thành ứng cử viên số 3.

Còn Thiên bên trong nhà kho bọn họ đã vận chuyển tất cả hàng hoá vào bên trong, mất cũng không bao lâu cũng vận chuyển vào hết, sau đó chuyển hết số tiền còn lại.

Họ nhận được thông báo thì cúi đầu cảm ơn rồi chạy đi mất, Thiên nhìn đống vật tư bên trong, thì cười, sau đó đóng cửa nhà kho lại, chắc chắn không có ai thấy nữa.

Nhìn chỗ vật tư này, lòng Thiên nổi lên một tràn hào hứng, mắt Thiên phát sáng, nhanh chóng thu vào tất cả vật tư vào bên trong Không gian thứ nguyên.

"Được rồi về nhà chuẩn bị nhậu với Chú Vương một chút, chắc công ty Long Hổ cũng sắp đến rồi"...

Bạn đang đọc Mạt Thế Kỷ Băng Hà: Ta Thức Tỉnh Thời Không Dị Năng sáng tác bởi khanghaihuynh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi khanghaihuynh
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 93

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.