Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vương Uyển

Tiểu thuyết gốc · 3767 chữ

Trong phòng tắm...

Lý Minh nữ nhân viên khuôn mặt đỏ bừng vì khoái cảm chưa tan nằm một bên, âm hộ đỏ bừng chảy ra dâm thủy, trên mặt nàng thì đầy tinh dịch của hắn.

Hiên nhiên dù nàng đã nói uống thuốc tránh thai nhưng hắn vẫn là bắn bên ngoài cho chắc ăn.

Hắn thỏa mái tinh thần ngâm mình trong hồ.

Nữ nhân viên sau một lúc đã tỉnh lại khỏi cơn mê, tắm rửa một chút thân thể rồi mặt đồ lại.

Nàng nhìn bóng lưng với ánh mắt mất mát và lưu luyến, sau đó dứt khoát rời đi.

Nàng tự biết bản thân không xứng với hắn, cô ở lại chỉ khiến hắn khó chịu.

Hắn cho nàng khối tiền lớn thì trong mạt thế này đã là người tốt lắm rồi.

"xin nghỉ việc ở đây đi...tối nay cô sẻ thức tỉnh kép được dị năng chiến đấu và bị mất dị năng này...

Ba ngày sau hãy đến tìm Vương Uyển của bộ phận kinh tế của chính phủ, nàng sẻ cho cô việc tốt hơn, cô sẻ thực hiện được ước mơ bản thân..."

Nữ nhân viên mới đi tới cửa phòng tắm thì nghe giọng nói Lý Minh vọng ra.

Thân thể nàng run lên, ánh mắt kính ngạc nhưng chỉ xem là hắn nói đùa, nàng chỉ đáp lại cho có lệ." Vâng..."

Cảm nhận nàng đã rời đi, Lý Minh thở dài, hoàn cảnh của cô gái này trên thế giới này không thiếu.

Nếu có trách cũng chỉ trách thế giới này quá tàn khốc với kẻ yếu, đặc biệt với cô gái xinh đẹp còn yếu.

So với những cô gái không có dị năng bị kẻ khác tùy ý chà đạp thì nàng đã được xem là tốt rồi.

Lý Minh có ký ức kiếp trước, trường hợp những cô gái người thường bị kẻ mạnh chà đạp, thậm chí là biến các nàng thành súc vật dắt đi dạo cũng có.

Hắn cực kỳ ghét loại cặn bã như vậy, mỗi lần hắn gặp một tên là giết một tên, gặp bao nhiêu giết bấy nhiêu.

Vì vậy kiếp trước hắn đắc tội không ít thế lực lớn dẫn đến liên tục bị truy sát.

Nhìn quả cầu dị năng trên tay, Lý Minh mĩm cười, đây là dị năng của nữ nhân viên kia.

Trong lúc làm tình hắn đã tiện tay cướp rồi truyền cho nàng một dị năng hóa hình thành Tuyết Miêu.

Một quái thú thiên về tốc độ và tấn công bấc ngờ, đánh giá dị năng này cũng khá mạnh.

Còn dị năng trên tay hắn có tên là Định Vị, nó có thể định vị mục tiêu chỉ với một cái chạm.

Dù ngươi có dị năng ẩn nấp tốt đến đâu cũng bị nhìn thấu trong tầm định vị, nó như một cái rada vậy.

Đối với hầu hết mọi người thì dị năng này quá phế, nhưng nếu nó rơi vào trong tay một cường giả thì cực kỳ hữu dụng.

Lý Minh vừa nhìn thấy dị năng này liền muốn cướp.

Nhắc đến cô gái Vương Uyển này khiến Lý Minh nhớ tới một chuyện thú vị.

Đứng dậy rời khỏi hồ tắm, lau khô người sau đó mặt đồ vào.

Hắn nghỉ đến lúc tìm nàng thực hiện kế hoạch thành lập thế lực rồi.

Trước khi đi hắn không quên hôn lên trán Đỗ Nhược Na một cái, rồi nói một tiếng với hai nữ, mới rời đi.

Lý Minh toàn thân khoác áo choàng đen lướt trong bóng đêm, vì trời bên ngoài đã tối.

Hắn vận dụng nội lực nhảy qua các tòa nhà như một cơn gió không gây ra bấc kỳ động tỉnh nào.

Mục tiêu hắn muốn tìm đang ở một khu biệt thự khá lớn trong khu 4.

Hiện giờ chắc nàng đã tan ca rồi nên hắn đoán nàng sẻ về nhà.

Nhưng trước tiên hắn phải ghé qua Phùng gia thăm tên 'nô bộc' một chút...

Biệt thự Phùng gia đúng là xa hoa lộng lẩy, cũng phải thôi, dù gì cũng là một trong các thế lực đứng đầu thành mà.

Lý Minh nắm rõ kết cấu của khu biệt thự như lòng bàn tay nên dễ dàng tìm được phòng của Phùng Mạnh.

"Á...con trai...mạnh lên nữa đi...hiếp mẹ cường bào vào...mẹ sướng..."

Mới vừa đáp xuống bên ngoài ban công Lý Minh đã nghe tiếng rên rỉ dâm đảng truyền ra.

Nhìn vào bên trong, Lý Minh thầm cảm khái tên này biết chơi.

Phùng Mạnh trói mẹ hắn lên như trói heo, rồi từ phía sau liên tục dã tới tấp.

Tên này tinh lực đúng là không vừa, mới vài tiếng trước ở khu nhà bỏ hoang đã làm một trận, về nhà lại làm tiếp.

Phùng Giác Ngưu khi nhìn thấy cảnh này không biết sẻ cảm thấy thế nào.

"Khặc Khặc...tiểu tử ngươi thật biết cách chơi nhỉ...": Lý Minh không muốn xem nữa liền lên tiếng đi vào.

"chủ nhân...?" : Phùng Mạnh nghe giọng khàng khàng quên thuộc liền giật mình quay qua thấy thần bí nhân liền biết ai.

"Lời sáo rổng thì không cần..., ta đến đây thông báo nhiệm vụ cho ngươi...

5 ngày sau, ta sẻ dẫn dụ một đám quái thú tấn công thành...

Trong 5 ngày này ngươi phải thành công giết Phùng Giác Ngưu lên làm gia chủ, nhân cơ hội chạy đến Lâm gia thế lực sau lưng Phùng gia các ngươi...

Ở đó hãy tận lực cưa đổ Lâm Mạc Mân con gái gia chủ Lâm gia...

Đó là nền tản để ngươi trưởng thành nhanh chóng...

Khi ổn định rồi thì ta sẻ đến tìm ngươi...

Đây là độc tê liệt cực mạnh, cho dù là cường giả cấp 85 trúng cũng bị tê liệt một thời gian, không thể dùng dị năng.

Phùng Giác Ngưu đang là cấp 79, ngươi sẻ tăng lên ít nhất đến cấp 70, cố mà tận dụng..."

Lý Minh nói xong ném cho Phùng Mạnh một cái lọ rồi biến mất.

Phùng Mạnh nghe nói thân thể run rẩy, ánh mắt co rút kịch liệt sợ hãi...

Nhưng không lâu sau ánh mắt hắn trở nên tàn độc cười dữ tợn.

Kiếp trước ngay cả người hắn yêu là Lâm Mạc Mân cũng bán cho người khác để có tài nguyên đột phá thì nói gì đến việc giết cha mẹ.

" Mẹ à...con sắp giết chồng mẹ đấy, mẹ sợ không? " Phùng Mạnh nắm đầu bà cười nói.

Thân thể bà run rẩy, ánh mắt hiện lên sợ hãi nhưng rất nhanh biến thành oán độc nói. "cứ giết...lão đáng chết..."

Nàng cũng là bị lão bắt về cưỡng hiếp rồi mới cưới khi biết bà mang thai con lão, bà cũng hận lão lắm chứ, chỉ là cuộc sống xung tục khiến bà dần quên đi mà thôi.

Hiện tại có cơ hội giết lão, bà vui còn không kịp.

"Hahaha...nói hay lắm...hôm nay con sẻ chơi chết con đĩ dâm đảng mẹ..."

"Tới đi...chơi chết con đĩ dâm đảng này đi..."

Tiếng rên rỉ lần nữa vang ra từ phòng Phùng Mạnh...

~ ~

Lý Minh sau khi giao nhiệm vụ cho 'nô lệ' liền đi tới biệt thự mục tiêu đang ở.

Nhìn căn biệt thự rộng lớn trước mặt, Lý Minh mĩm cười nhảy vào.

Hắn không đi cửa chính vì phát hiện chuyện thú vị.

Bậc người ngảy lên tầng 2, đu người trên cửa sổ, ánh mắt nhìn vào bên trong.

Bên trọng là cảnh hơi nước bốc lên mờ mịt, loáng thoáng có thể thấy một bóng hình thước tha uyển chuyển trong làng hơi nước.

Đột nhiên thân ảnh di chuyển đi đến một chổ ngồi xuống cọ rửa thân thể.

Lúc này bóng hình để lộ ra bóng lưng trắng ngần cùng làn da trắng như tuyết và mái tóc đen dài ướt sủng.

Vòng eo như thủy xà thon gọn uống éo theo từng động tác cực kỳ mê người.

Một phần của cặp mông tròn do ngồi trên ghế nên bị ép căn ra nhìn cực kỳ gợi dục.

May mắn Lý Minh vừa mới xã xong nên vẫn chịu được nhưng dục hỏa bùng phát lá khó tránh khỏi.

Loán thoáng hắn có thể nhìn thấy hai bầu sửa to tròn vễnh cao lắc lư.

"Ai?" : Đột nhiên thân ảnh đó giật mình quát lên, vội với lấy cái khăn che đi cơ thể mê người.

Nàng vừa quay lại Lý Minh lập tức ngẩn người, ánh mắt trở nên mê luyến.

Khuôn mặt trắng nõn, mày liễu cong vút mắt phượng như tinh tú chiếu sáng lung linh và quyến rũ, mũi nhỏ chóp cao xinh xắn, môi đỏ như lửa nhiệt khiến nam nhân chỉ muốn chìm vào màu đỏ đó.

Thân hình quyến rũ cực hạng, cổ dài thôn, bầu ngực to tròn vễnh cao, eo thon mêm mại uyển chuyển dẽo dai như rắn nước, chân dài cùng cặp mông căn tràn gợi lên dục hỏa nam nhân.

Đặc biệt là hai tay thon dài, những ngón tay như xảo đoạt thiên công, đẹp vô cùng.

Tất cả kết hợp lại tạo thành một vưu vật tuyệt thế yêu cơ mê đảo chúng sinh.

Mỗi cái nhân tay nhăn mày đều có thể khiến nam nhân điên cuồng.

Một nụ cười của nàng cũng đấy lên một hồi tinh phong huyết vũ.

Nàng là tượng trưng cho câu nói Họa Quốc Yêu Cơ, một lời nói cũng khiến một quốc gia sụp đổ.

"quả nhiên...": Lý Minh giật mình tỉnh lại âm thầm cảm thán.

Dù kiếp trước đã chứng kiến dung nhan thật của nàng nhưng vẫn không tránh được bị mê luyến.

Nàng quả thật quá quyến rũ, không cách nào kháng lại.

Hèn gì nàng luôn dịch dung để che giấu dung mảo và cả dáng người.

Nếu nàng mà bị lộ dung nhan chắc chắn sẻ gặp tai họa khủng khiếp.

Nhìn ánh mắt cảnh giác nhìn ra cửa sổ của nàng, hắn biết nàng đã phát hiện ra hắn.

Sở dĩ nàng có thể phát hiện là nhờ vào dị năng của nàng.

Nó có tên là Trái tim Sự Thật, nó có thể cảm nhận tốt xấu, phân thiện ác, thật giả trong lòng mọi sinh vật sống.

Nó gần giống với dị năng đọc tâm của Hoa Ý Nguyệt, chỉ khác là không đọc được suy nghỉ của người khác và có thể thăng cấp.

Tuy nhiên nàng chỉ cảm nhận được khi đối phương lớn hơn nàng không quá 10 cấp.

Lý Minh hiện tại cấp dị năng chỉ 70, còn nàng đã cấp 63 nên có thể phát hiện ra hắn.

"Hahaha...vốn là một mỹ nhân khuynh thành, sao cứ thích biến bản thân thành một người bình thường vậy chứ...": Đã bị phát hiện, Lý Minh cũng không trốn nữa, đẩy cửa sổ bước vào.

"Là ngươi?" : Vương Uyển nhìn rõ thân ảnh trước mặt liền ngạc nhiên.

"Đừng cảnh giác như vậy..., tôi nếu có ý xấu thì cô đã bị tôi đè ra phá trinh rồi...": Lý Minh thản nhiên đi tới cười nói.

Vương Uyển bị hắn trêu liền tức giận, nhưng quả thật nàng không cảm thấy hắn có ý đồ xấu với nàng, ngược lại là ý đồ tốt.

"không có thật sao?" : Vương Uyển yên tâm đôi chút, ánh mắt ý vị thâm trường nhìn hắn hỏi.

"Khụ khụ...lúc nãy là do cô quyến rũ tôi, thử hỏi thằng đàn ông nào đứng trước mỹ nhân khỏa thân mà không có ý đồ xấu...": Lý Minh hơi chột dạ tìm lý do hợp lý biện minh.

"Hừ...mời ra phòng khách chờ...": Nàng khuôn mặt hơi đỏ vì ngượng, ánh mắt lạnh lùng nói.

Lý Minh gật đầu mở cửa đi ra tự nhiên như nhà mình.

Thấy hắn đi ra, Vương Uyển thở phào một hơi, nghỉ tới bản thân bị hắn xem hết, không nhịn được đỏ mặt thầm hận, còn nhìn thấy chân chính dung mạo của nàng nữa chứ.

Nếu không cảm nhận được khí tức cường đại của hắn thì nàng đã ra tay giết hắn cho dù hắn có ý đồ tốt đi nữa.

Lắc đầu xua tan xấu hổ, nàng mặc lại quần áo, sau đó đi ra ngoài.

Thấy Lý Minh đang ngồi ở ghế sopha còn tự nhiên pha trà uống, nếu không phải nơi này nàng sống mấy năm rồi thì còn tưởng đây là nhà hắn đấy.

"Cậu muốn gì?" : Nàng đi đến ngồi trước mặt Lý Minh, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn hỏi thẳng.

Quả là người thông minh không thích nói chuyện vòng vo.

Lý Minh cũng không thích vòng vo, hắn ánh mắt trở nên nghiêm túc nói.

"Tôi sẻ giúp cô thực hiện dã tâm của cô...

Giết thành chủ, cho cô lên làm...

Tôi sẻ cho cô quyền lực và nhân lực kể cả sức mạnh, hậu thuẩn cho cô, giúp cô thấy đổi mọi thứ..."

Vương Uyển nghe hắn nói, ánh mắt kịch liệt có rút.

Nếu không phải đã điều tra hắn, nàng sẻ cười khinh bỉ hắn nằm mộng.

Nàng là người thông minh, sao có thể không nghe hiểu ý hắn?

Thứ khiến nàng kinh ngạc là sao hắn biết dã tâm của nàng, nàng đâu có tiếc lộ cho ai hay để lộ dã tâm đâu.

Nhận ra suy nghỉ của nàng, Lý Minh cười nói. "Tôi có một dị năng có thể đọc suy nghỉ của người khác..."

Vương Uyển nghe liền giật mình, ánh mắt trở nên đề phòng Lý Minh hơn.

Trầm tư một lúc, nàng quả thật động tâm với điều kiện của Lý Minh nhưng với tính cẩn thận, nàng vẫn chưa đồng ý vội.

"lý do là gì?" : nàng muốn biết lý do động cơ của hắn là gì.

"Tôi muốn tạo thế lực...một thế lực mạnh nhất thế giới, không ai địch lại..." : Lý Minh nói ra dã tâm của bản thân.

Vương Uyển vừa nghe liền nhìn Lý Minh như một thằng mới hút cần xong.

Tên này tưởng đám thế lực khủng bố kia là kiến sao.

Nàng thừa nhận thân phận của hắn quả thật không thấp nhưng muốn tạo ra thế lực mạnh nhất thế giới chẳng khác nào người si nói mộng.

Đã lường trước nàng sẻ không tin, nên hắn đã có đối sách. "Đưa tay ra đây..."

Vương Uyển nghe hắn nói thì nhíu mày không biết hắn muốn làm gì, nhưng nàng không cảm nhận ý xấu từ hắn, nên cũng làm theo, xòe bàn tay trắng nõn thon dài ra trước mặt hắn, nàng muốn biết hắn làm gì.

Lý Minh không nói hai lời nắm lấy bàn tay trắng nõn của nàng, cảm nhận sự mềm mại của nó, hắn âm thầm cảm thán quả nhiên là tuyệt tác đẹp nhất thế gian.

Mỗi người điều có chổ xinh đẹp nhất, của Vương Uyển chính là bàn tay này.

Vương Uyển lần đầu bị nắm tay chạm da thịt nên hơi đỏ mặt.

Bình thường nàng đều đeo bao tay khi làm việc, chỉ ở nhà mới tháo ra nên trước giờ chưa ai chạm vào được.

Lý Minh thấy nàng ngượng thì âm thầm thấy thú vị nhưng hiện tại không phải lúc trêu nàng.

Chỉ thấy trong đan điền hắn một quả cầu tách ra hóa thành một luồng năng lượng màu xanh lam từ tay hắn truyền qua nàng.

Vương Uyển thấy vậy giật mình muốn rút tay thì bị Lý Minh quát.

"ngồi yên..."

Nghe hắn quát và không cảm nhận được ý xấu của hắn mà còn đang có ý tốt nên nàng tạm thời không dãy dụa nữa.

Tuy vậy cánh tay còn lại thủ sẵn súng sau lưng, chỉ cần hắn xuất hiện ý xấu nàng sẻ bắn chết hắn ngày.

Đột nhiên nàng biến sắc kinh hãi, vì nàng cảm nhận được vị trí tim vốn chỉ có một bể chứa năng lượng này đã biến thành hai bể.

Hơn nữa bể chứa năng lượng mới này cường đại hơn bể chứa lúc đầu của nàng rất nhiều...

Um...sướng...

Chưa hiểu chuyện gì thì một cảm giác sung sướng toàn thân ập đến khiến nàng không nhịn được rên lên.

Vương Uyển giật mình tỉnh lại, mặt đỏ như gất, muốn tìm cái lổ chui xuống.

Nhưng không được bao lâu thì sự xấu hổ bị thay thế bằng khiếp sợ vì nàng nhìn thấy phía sau mình, trên khe mông một chút xuất hiện chín cái đuôi dài trắng như tuyết.

"Đây là dị năng thần thoại...Cữu Vĩ Hồ Ly...."

Đây là dị năng hắn tình cờ phát hiện trên người một bà lão hơn 80 tuổi gần đất xa trời vẫn chưa thức tỉnh, khi trên đường về.

Hắn tiện tay cướp luôn và cho bà lão một dị năng hệ thực vật để bà sống thêm được vài năm nữa xem như đền bù.

Đang khiếp sợ thì nghe Lý Minh nói, Vương Uyển giật mình rung động.

Dị năng thần thoại là loại hiếm nhất trong các dị năng, số người có thể thức tỉnh thành công chỉ điếm trên đầu ngón tay, vậy mà hiện tại nàng lại sở hữu nó, làm sao không run động cho được.

Lý Minh thấy vậy tiếp tục ném thêm quả bom nguyên tử.

"Tôi sở hữu một dị năng có thể cướp đoạt và ban phát cho người khác, nên dị năng thần thoại muốn là có...

Hơn nữa tôi còn là cường giả Bát Trùng Thiên khổ tu giả...

Cô nghỉ với thực lực và Thiên phú của tôi có thể thành lập thế lực mạnh nhất thế giới không?"

Hít....

Vương Uyển lần nữa khiếp sợ hít một hơi khí lạnh, nàng hoài nghi nhân sinh luôn.

Một người có thể khủng bố như vậy sao?

Tuy rất khó tin nhưng sự thật bày ra trước mặt rồi, không tin không được.

Nhìn phản ứng như dự đoán của nàng, Lý Minh chỉ cười rồi tiếp tục uống trà, để nàng từ từ tiếp thu.

Nếu nàng biết hắn còn một dị năng khủng bố hơn không biết có ngất luôn không.

Sau một lúc hoài nghi nhân sinh, nàng cũng đã bình tỉnh lại.

Ánh mắt trở nên có chút sùng bái và sợ hãi, nàng sùng bái kẻ mạnh vừa có thiên phú khủng khiếp như Lý Minh.

Sợ hãi là vì hình bóng hắn dần khắc vào tâm trí nàng, đến cả nàng cũng không hiểu lý do.

Chuyện này phải liên hệ Lý Minh, vì hắn thi triển Dục Cầu Thuật với nàng.

Nàng đã sùng bái hắn thì tất nhiên sẻ nhơ mặt hắn rồi, chỉ là hắn khiến nó rõ nét hơn mà thôi.

Hít sâu một hơi bình ổn tâm tình, Vương Uyển ánh mắt nghiêm túc nhìn Lý Minh hỏi. "tôi phải bỏ ra cái gì?"

Đã làm đến mức này thì nàng chắc chắn hắn sẻ không để nàng chạy.

Như vậy thà nhận mệnh cho rồi, hơn nữa chuyện này là chuyện tốt, không có lý do gì từ chối cả.

"Trung Thành...trung thành tuyệt đối...": Lý Minh đặt tách trà xuống xòe tay ra, ánh mắt trở nên uy nghiêm lạ thường nói.

Vương Uyển trong lòng chấn động, khoản khắc vừa rồi nàng cảm thấy hắn như hoàng đế uy nghiêm còn nàng là phi tần hậu cung vậy.

Cố lắc đầu xua đi ý nghỉ này, nàng nhíu mày hỏi. "trong đó có kèm những quy tắc ngầm không?"

"không có...nếu tôi muốn, tôi sẻ tự theo đuổi, quy tắc ngầm chỉ dành cho những kẻ thất bại...": Lý Minh cười tự tin nói.

Hắn quả thật rất ghét cái quy tắc ngầm đó, có thể nó là thù, hắn cảm thấy kẻ dùng sức mạnh ức hiếp nữ nhân đều là những kẻ thất bại, tất nhiên có một trường hợp đặc biệt thì không tính.

Ánh mắt Vương Uyển lóe lên, câu nói này đã lấy được hảo cảm của nàng.

Ngay lập tức nàng làm ra quyết định, chỉ thấy nàng đứng dậy hướng Lý Minh cuối đầu cao ngạo. "Vương Uyển tham kiến chủ nhân..."

"ấy ấy...chủ nhân thì miễn đi..., cô có thể gọi tôi là gì cũng được trừ chủ nhân ra...": Lý Minh vội vàng Đính chính.

Hắn rất ghét cái từ này, kẻ thù nói vậy còn được nhưng người mình thì tuyệt đối không được gọi như vậy.

" Được rồi...chuyện đã giải quyết xong...

Cô thu xếp cho tôi 1500 người thường, tôi sẻ biến họ thành dị năng giả..." : Lý Minh thỏa mái đứng dậy nói.

"Vâng..." : Vương Uyển nghe liền hiểu ý đáp.

Lý Minh hài lòng gật đầu, quả nhiên làm việc với người thông minh đúng là dễ chịu.

"mà ngài không cần giấy tờ hay vật chứng gì để trói buộc tôi sao?...ngài không sợ tôi phản bôi...?" : Đột nhiên ánh mắt Vương Uyển quái dị hỏi.

Bình thường thu phục một người thì cần có cái gì đó khống chế họ để không bị phản bội.

Thời đại củ đã vậy, trong mạt thế này càng cần vậy.

Nào ngờ câu tiếp theo của hắn khiến nàng ngạc nhiên.

" Đã dùng thì không nghi..."

Chỉ một câu đơn giản như vậy cũng khiến nàng đánh giá cao và tăng hảo cảm với hắn.

Nhưng hành động tiếp theo của hắn khiến nàng ngẩn người.

"nếu cô muốn có gì đó thì đây..."

Chụt...

Lý Minh cười xấu xa, di chuyển cực nhanh hôn vào đôi môi mềm đỏ mọng của nàng một cái sau đó chạy mất rồi để lại câu nói.

"Tôi đã đánh ấn ký lên cô rồi đấy...từ giờ cô sẻ là của tôi...mãi mãi..."

Vương Uyển ngẩn người hồi lâu vẫn chưa hồi thần.

Một lúc sau nàng hoàn hồn thì không thấy hắn đâu nữa.

Sờ lên môi vẫn còn hơi âm của hắn nàng tức giận lẩm bẩm.

"tên đáng ghét...dám cướp nụ hôn đầu của tôi..."

Tuy nói vậy nhưng bờ môi nàng cong lên nở nụ cười chứng tỏ không hề tức giận....

Bạn đang đọc Mạt Thế : Điên Cuồng Cướp Đoạt. sáng tác bởi yy15016086
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy15016086
Thời gian
Lượt thích 16
Lượt đọc 343

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.