Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2123 chữ

Trông thấy đám người của quân đoàn 1, tiểu Bảo có chút vui mừng, mặc dù không lên phía trên, nhưng lũ côn trùng hũng hãn như thế nào hắn có thể đoán được, những người này chưa có dấu hiệu gì bị thương tổn, hẳn là quân đoàn vẫn ổn.

" Mọi người vẫn ổn chứ " - Hắn cất tiếng.

" Tiểu Bảo, ngươi vậy mà lại xuất hiện ở đây, ngươi là cái duy nhất trong quân đoàn vắng mặt, qua đây nhanh "

Đội trưởng của chiến đội phía trước nhận ra hắn, có chút mừng rỡ, dù không tiếp xúc nhiều, nhưng cái này tiểu Bảo tương đối nghe lời, trong toàn quân đoàn vẫn hay chê hắn gan thỏ đế, nhưng mà mỗi chiến đội từng gặp gỡ đều cảm thấy hắn rất biết cách hợp tác. Huống hồ vào lúc này, thêm một người là thêm một lần sức mạnh, thêm cơ hội sống sót.

" Nhanh, theo ta đi gặp Liễu Thanh, báo cáo sự việc với nàng a "

" Được, được ... bất quá có thể hay không nói qua cho ta về tình hình hiện tại a, tốt nhất vừa đi vừa nói "

Dần dần trước mắt hắn cảnh chiến trường mở ra, tiếng súng đạn, chém giết, âm thanh ỉnh ói phát ra từ lũ côn trùng đang gào thét hòng tấn công vào bên trong, tiếng la hét của những thương binh trên mặt đất, của những tân binh đang yêu cầu tiếp tế. Tất cả chìm đắm trong hỗn loạn, Tiểu Bảo có chút xao động, mặc dù trên đường lên, hắn được nghe qua lời kể của tân binh kia, nhưng mà chính bản thân người kể cho hắn cũng không ngờ bên trên hỗn độn tới mức này.

Nhanh chóng phát hiện ra Liễu Thanh trong đám người, bản thân nàng đang xoay sở chăm sóc cho hàng loạt thương binh trên đất, khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi, mái tóc có chút rũ rượi.

" Nhanh cho ta biết, Hỏa đang ở đâu "

hắn không quan tâm xem người khác có hay không quan tâm đến biểu hiện của hắn, bằng tốc độ nhanh nhất tiếp cận Liễu Thanh

Liễu Thanh giật mình, phía trước tiểu Bảo đang chăm chú nhìn nàng, khuôn mặt hắn có chút lo lắng, nghiêm nghị, cơ thể phát ra một thần thái khác biệt, hoàn toàn khác xa hắn lúc tụ tập cùng với mọi người, luôn luôn vâng vâng dạ dạ, vô cùng dễ bảo. Cảm giác như đây mới chính là con người thật của hắn, phía sau vỏ bọc ngây ngô là một thứ bí mật, có lẽ không chỉ bí mật về sức mạnh của bản thân, con người này còn có nhiều thứ mà người khác chưa biết đến.

Khẽ kìm nén chút xao động trong lòng mình, Liễu Thanh đáp lại lời hắn, trên tay rút ra một bình xịt màu trắng nhỏ từ thắt lưng.

" Lối vào phía trên cùng của tòa nhà, là nơi bị tấn công mãnh liệt nhất, giúp ta mang theo cái này, xịt vào chỗ tổn thương có thể nhanh chóng giảm đau và cầm máu "

Mới chỉ nói hết câu, bình xịt trong tay Liễu Thanh đã vụt biến mất, thân ảnh của Tiểu Bảo nhanh chóng cách xa chỗ nàng đứng hàng chục trượng, tốc độ này, đã vượt xa tầm cỡ của một tân binh, nhìn theo bóng lưng của hắn, nàng tự nói với mình răng chắc chắn lúc trở về sẽ điều tra con người này triệt để, nàng vô cùng muốn biết xem người đã từng cứu mình một mạng này rốt cục là người thế nào.

" Ngọa hổ, tàng long " - Hoắc Tôn nhìn theo bóng người nhảy lên tầng cao của tòa nhà, trong đầu tỉ mỉ nhớ kĩ khuôn mặt của kẻ này.

Hắn có niềm tin về sức mạnh của mình, tuyệt đối trong đám tân binh không có địch thủ, nhưng khi nhìn thấy thân pháp kia, hắn hiểu rằng có lẽ một vài người còn che giấu tốt hơn cả hắn.

Trên lối vào cao nhất của tòa nhà, hai con dao trong tay Từ Khôn bị bao phủ bởi màu xanh từ máu của lũ côn trùng, bởi vì số lượng hắn giết quá nhiều, dung dịch đã có chút khô keo lại.

Tiểu Hỏa đang tập trung bảo vệ Từ Khôn, tất cả những con mồi nằm trong điểm mù của hắn đều được tiểu Hỏa xử lí rất gọn gàng, chi có như vậy đồng đội của nàng mới có thể yên tâm chiến đấu, trong tình thế này, mỗi người đều phải cố gắng nỗ lực hơn khả năng của mình.

Một bàn tay bỗng nhẹ nhàng đặt lên vai của tiểu Hỏa, khiến nàng có chút giật mình, sau lưng nàng là khuôn mặt quen thuộc của Bảo, đang khẽ cười với nàng.

" Mệt lắm phải hay không, ta đến thay ca, nhanh mang cái này chăm sóc mọi người " - Hắn nói với nàng, thuận tay quăng luôn bình xịt của Liễu Thanh cho nàng, ngay lập tức ôm lấy khẩu súng của Tiểu Hỏa.

Trong lúc tiểu Hỏa còn đang ấm ớ, Bảo đã bắt đầu công việc của hắn, tiếng súng vang lên có chút gấp gáp, tốc độ bắn rõ ràng vượt xa Tiểu Hỏa, mỗi viên đạn bắn ra đều chuẩn xác vào mục tiêu, thậm chí, không chỉ mỗi mình Từ Khôn, những tân binh ở phía trước đều được hắn cover kĩ càng, áp lực trên tất cả mọi người được giảm đi rõ rệt.

Bên cạnh hắn, những xạ thủ khác đều có chút cảm giác đang nằm mộng, nhìn về phía chủ nhân của loạt đạn. Họ nhiều người như vậy, vẫn là một kèm một còn bở cả hơi tai, cái này " D thỏ đế " rõ ràng làm một lúc phần việc của nhiều người như vậy.

Xạ thủ cover cho vị trí sát thương vốn không có gì phải bàn cãi, nhưng sức tập trung phải thực sự cao, chưa kể còn phải bắn chính xác, cover cho nhiều người một lúc không đơn giản chỉ là 1 + 1 bằng 2 sự tình.

Nhìn thấy hình ảnh này, tiểu Hỏa trong lòng có chút bực tức " chết tiết thỏ đế, thực lực rõ ràng cao như vậy, vẫn luôn muốn làm cái rùa rụt đầu, để xem lần này về có hay không mắng chết ngươi "

Vác luôn súng lên vai, tiểu Bảo vừa đi vừa bắn, càng ngày hắn càng tiếp cận cánh cổng, nơi mà Từ Khôn và các thành viên khác của quân đoàn ba đang liên tục chém giết.

Tiếp cận được vị trí của Từ Khôn và mọi người, trên tay hắn dao bạc khẽ rút ra.

" Mọi người lùi về phía sau, ta thay vị trí của mọi người " -

Vài cái người bên cạnh hắn lúc này đều mang vị trí sát thương chủ lực, có thể nói là mỗi cái đều là người có khả năng cận chiến xuất sắc nhất của chiến đội, lúc này nghe tiếng của tiểu Bảo, đều thấy ấm áp, bất quá năng lực của hắn làm sao có thể thay thế được tất cả, thay thế một người còn khó.

Bọn họ vẫn chưa nhận ra, loạt đạn vừa rồi bắn ra là đến từ Tiểu Bảo.

" Được, toàn bộ rút về, nhường vị trí cho hắn " - Từ Khôn là cái đầu tiên lùi bước lại, cánh tay hắn có chút rã rời, hoạt động mạnh với cường độ cao khiến cơ thể của hắn chịu áp lực rất lớn, hắn hiểu được lúc này tất cả mọi người đều như hắn, chỉ là đang cố gắng giữ vị trí mà thôi. Hơn nữa, hắn vẫn thật sự muốn biết cuối cùng thì tiểu Bảo là dạng người gì, kẻ mà thi thoảng Hỏa vẫn thường nhắc đến, trong suy nghĩ của nàng, người này mặc dù không thể hiện hết nhưng chắc chắn vô cùng lợi hại.

Ánh dao trong tay tiểu Bảo lấp lánh, cơ thể hắn bay nhảy liên tục trong khoảng không gian có chút chật hẹp, tất cả lũ côn trùng đều bị một dao của hắn chẻ làm đôi, không một động tác thừa, không màu mè, hoa mĩ.

Tốc độ của hắn đã hơn xa đám tân binh, khả năng di chuyển nhanh giúp hắn có khả năng bao sân tốt, dù một người vẫn có thể thủ được cánh cổng.

Hiệu quả thực chiến này hơn xa cả nhóm người cộng lại, mọi người lúc này đang lùi sau vị trí của xạ thủ, đều đang được chăm sóc cơ thể.

Những cái mồm đang dần há hốc ra, trước mắt họ người kia đơn giản là " D thỏ đế " ???

" Có phải hay không ta chiến đấu quá lâu sinh ra ảo giác "

" Hắn rõ ràng lợi hại như vậy ??? "

"Ta vẫn luôn thấy hắn rất dễ thương, lúc này mới biết hắn ngoài dễ thương lai còn vô cùng lợi hại "

" Soái a...... "

Mấy cái nữ tân binh tim có chút đập nhanh, khuôn mặt có chút xấu hổ, chúng ta sáu tháng qua rõ ràng khinh thường người ta như vậy, người ta cũng hiền hậu đáp ứng bất cứ yêu cầu gì, ai ngờ lại là một cái siêu cao thủ.

" Ta có lần cùng với Lý Tưởng nổ chanh bành trước mặt hắn, bảo hắn nếu có gì có thể tìm ta giúp đỡ...nhanh giúp ta tìm gối bông, ta muốn đập đầu đến mất trí nhớ"

" Có phải hay không hắn là người của các sĩ quan cài vào quân đoàn, bảo vệ chúng ta trong các trường hợp khẩn cấp ? "- Một cái ý kiến phát ra, được mấy tân binh gật gù đồng ý, chỉ có như vậy mới giải thích được sức mạnh mà họ đang nhìn thấy lúc này.

Vẫn im lặng quan sát Từ Khôn trong lòng lút này có chút lo lắng, ghen tị, hóa ra cái này luôn ngốc nghếch thật thà " D thỏ đế " lại là vua lừa bịp.

Tiểu Hỏa luôn bên cạnh một người như thế, chính vì vậy mà ta chưa bao giờ có thể ghi điểm trong mắt nàng, ánh mắt của Từ Khôn có chút hiểu ra, trong lòng hắn thề phải nhanh chóng tăng cường sức mạnh của bản thân mình, nhanh chóng kích hoạt lực lượng của các tế bào bên trong cơ thể.

Ở nơi cánh cổng, Tiểu Bảo vẫn bình tĩnh xử lí tình huống, chuyển động của lũ côn trùng dường như nằm trong dự đoán của hắn, thân pháp uyển chuyển lách đi những đòn tấn công, đáp trả lại lũ côn trùng là một nhát dao chí mạng.

Mỗi lần tiếp cận được một cái nào đó có chút to lớn đặc biệt, hắn lại dùng sức của mình ném xac của chúng về vị trí nhất định, dần dần, những cái xác trở thành một phòng tuyến, che lại lối đi. Lối vào càng hẹp, hắn càng tiết kiệm được sức lực.

Dần dần, số lượng côn trùng lao và cùng một lúc càng ngày càng ít, hắn dường như đánh bật chúng nó khỏi lối vào, trước mắt hắn là không gian bên ngoài của tổ mối.

Bên dưới tổ mối, số lượng khổng lồ sinh vật biến dị ghê tởm đang lúc nha lúc nhúc bò lên, một vài con to lớn đang bắt đầu ăn thịt những con thuộc chủng tộc khác nhỏ hơn, bầu trời không một ánh sao, bởi vi những sinh vật có cánh đang tạo thành những đam mây che đi toàn bộ không gian bên trên của tổ mối.

Tiểu Bảo phát hiện ra những con Bướm Ma không lồ trên bầu trời, hoa văn từ đôi cánh của chúng trông như những khuôn mặt người, khiến người nhìn vào có chút đáng sợ.

Đây cũng chính là mối lo của hắn vào lúc này, bởi loài sinh vật này sức chiến đấu rất mạnh, và kể cả bị tiêu diệt, nó sẽ tiết ra một thứ bột không màu trong không khí, chỉ cần hít phải, con người lâp tức bị nhiễm độc tố, gây mê sảng, hoảng loạn hoặc nhiều hiệu ứng thần kinh khác.

" Không ổn rồi "

Hắn khẽ thì thầm.

Bạn đang đọc Mạt Thế Đại Đế của Tiểu Bảo Hồng Phúc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mocmacca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.