Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ý Đồ Xấu

Phiên bản Dịch · 1085 chữ

Chương 4: Ý Đồ Xấu

Thư Mộc nhắm mắt lại, lặng lẽ nhớ về ba ba và anh hai.

Đời trước tuy Vương Đan dùng thủ đoạn tàn nhẫn tra tấn cô nhưng Thư Mộc cũng hiểu rõ mình chết là do mất máu quá nhiều, thời gian trước sau không quá một ngày.

Hơn nữa từ khi sống lại là thêm ngày nữa, tính ra cô chỉ xa người thân được hai ngày mà thôi, thế nhưng Thư Mộc lại có cảm giác dài như cả thế kỷ vậy. Cô thật nhớ cái ôm ấm áp, nụ cười hiền lành của ba ba, còn có anh hai luôn cưng chiều mình.

Anh trai có khí chất độc đáo luôn quẹt mũi cô rồi xoa xoa má em gái mình một cách sủng nịnh, nói:

- Khi còn nhỏ Mộc Mộc nhà ta rất bụ bẫm, bẹo má rất đã đấy nên em phải ráng ăn nhiều lên, uống thêm sữa và thịt bò càng tốt.

Đầu ngón tay anh hai mang theo ánh mặt trời tươi mát cùng với hương vị nam nhân chỉ anh ấy mới có….

Đúng rồi, chính là hương vị này nè. Chớp mũi không nhịn được hít mạnh hơn chút, vì sao càng ngày càng nồng nhỉ?

Thư Mộc mở mắt ra thì nhìn thấy chàng trai vừa rồi mình gặp ở toilet. Gương mặt non nớt hiện lên chút nghi hoặc nhưng giáo dưỡng tốt đẹp vẫn khiến cô ngồi thẳng người và tươi cười.

- Đây là của em à?

Trong lòng bàn tay của Đường Thiên Hành là một cái vòng tay khéo léo. Theo bản năng, Thư Mộc không khỏi sờ sờ tay mình, quả nhiên không còn chiếc vòng cô vẫn hay đeo nữa. Lúc này Thư Mộc có chút không vui, đúng là không có người thân bên cạnh, cô làm gì cũng không tốt.

Ngay cả vòng ngọc khi nãy tháo xuống cũng để quên trong toilet. Đây chính là ba ba tặng cô đấy, đồ gia truyền của Ninh gia ngay cả anh hai còn không được giữ.

- Cám ơn anh nhiều lắm.

Nhận lấy vòng tay dương chi bạch ngọc và đeo lại, chiếc vòng cứ như hòa hợp thành một thể với da thịt Thư Mộc, nếu không cẩn thận nhìn có khi còn chẳng phân biệt được. Đồ vật được Ninh gia lấy ra có món nào mà không phải tinh phẩm, thế nhưng những thứ khác quá chói mắt, từ nhỏ Thư Mộc chỉ đeo mỗi cái vòng này mà thôi.

Trong lòng Đường Thiên Hành tiếc nuối vô cùng, lễ nghi của cô gái nhỏ này đúng là tốt thật đấy.

Hơn nữa, chỉ cần hắn nghe được giọng nói ngọt ngào đó của nhóc con là tâm trạng liền bình tĩnh hơn rất nhiều. Nếu mang bé con về trấn trạch sẽ tuyệt vời lắm nhỉ.

Bất quá chiếc vòng bạch ngọc này khiến hắn phải đè nén ý nghĩa của mình lại. Vào hội đấu giá ở Đông Nam Á năm ngoái, hắn từng thấy được một cái có chất lượng kém hơn của nhóc con một chút mà giá trị đã lên tới 1 trăm triệu đô la Mỹ mới mua được.

Gia đình để cho một nữ hài mang chiếc vòng này ra đường hẳn còn phú quý hơn so với hắn nữa kìa. Chờ tới Bắc Kinh xong, hắn nên hỏi thăm một chút rồi động thủ cũng không muộn.

Thư Mộc đang ngồi trên ghế không khỏi dịch vào bên trong một chút, vì sao ánh mắt nhìn cô của người này cứ như nhìn đồ ăn thế.

Chẳng lẽ cô làm gì chọc hắn giận ư?

Chắc việc người này giúp cô tìm lại chiếc vòng mà chỉ nhận được lời cảm ơn thì quá ít với hắn rồi. Nhưng làm sao đây, Thư Mộc thật sự không nghĩ được cách nào khác.

Nhìn nữ hài nghĩ gì đều hiện hết lên trên mặt khiến Đường Thiên Hành vô cùng vừa lòng. Tiểu nha đầu đơn thuần hấp dẫn này có khi còn thuần khiết hơn cả thiên sứ nữa, không biết cảm giác khi cắn nhóc con này một cái sẽ như thế nào ta?

- Một câu cám ơn là đủ rồi?

Bấy giờ, sắc mặt Thư Mộc cứng đờ luôn, quả nhiên là vậy. Cô cứ nghĩ chàng trai này là người tốt chứ, mà tính ra cũng tốt thật nhỉ, hắn còn đem vòng tay trả lại cho cô chứ không hề lấy luôn.

- Vậy…vậy anh muốn làm gì? Nếu anh cần tiền thì trên người tôi không có tiền mặt, nhưng vẫn có thể viết chi phiếu cho anh.

Chàng trai trước mặt cô lắc đầu:

- Tôi không thiếu tiền.

- Vậy anh muốn gì cứ nói thẳng, chỉ cần có thể làm được tôi đều sẽ đáp ứng. Nhưng việc đó không được liên quan đến chuyện nhà tôi nha.

Thư Mộc không muốn người thân mình bị lừa bịp tống tiền, lấy địa vị của Ninh gia, một lời hứa của cô cũng đủ để người xấu lợi dụng.

Phản ứng của Thư Mộc càng khiến Đường Thiên Hành khẳng định suy đoán của mình, người nhà bé con này khẳng định có địa vị không nhỏ, hơn nữa cô còn rất thông minh cơ. Điều này càng khiến hắn muốn giữ lấy cô trong lòng bàn tay.

- Thời điểm gặp nhau tiếp theo, em chỉ cần thực hiện một yêu cầu của tôi là được rồi.

- Chỉ liên quan tới mình tôi thôi đó?

- Đúng, chỉ mình em.

- Được rồi, một lời đã định.

Vươn tay phải ra, Thư Mộc móc nghéo với Đường Thiên Hành. Thanh âm nói chuyện nãy giờ của hai người họ rất nhỏ, thế nhưng vẫn khiến hành khách xung quanh liếc nhìn vài cái.

- Nhớ kỹ những lời em vừa nói đấy.

Nói một câu như chém đinh hạ sắt, Đường Thiên Hành mới giơ tay lên móc ngóe rồi lui về chỗ ngồi của mình.

Xong xuôi, Thư Mộc thở phào một hơi, không nhịn được mà nắm chặt hai tay, đây là lần đầu tiên cô chịu trách nhiệm cho một việc. Cảm giác này cứ như có thứ gì đó rót vào lòng, vừa nặng nề nhưng cũng rất thú vị. Cảm giác hòa quyện giữa hạnh phúc và thống khổ này đúng là rất đặc biệt a.

-------

Đăng tải độc quyền tại TruyenYY.com

Bửu Bửu

Bạn đang đọc Mạt Thế Chi Sủng Nịnh (Dịch) của Ngư Hoàn Hòa Thô Diện
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 40

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.