Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 32: Giao chiến

Phiên bản Dịch · 1077 chữ

Chủng Đọa Lạc không nhúc nhích nhìn chằm chằm ba người, ba người cùng đề phòng, nhất thời không ai ra tay trước.

Khi chạm trán ở khoảng cách gần, mặt đối mặt, ba người lập tức cảm thấy buồn nôn.

Hiển nhiên con chủng Đọa Lạc này là nam giới, da thịt hồng hào đầy đặn, nhìn qua chẳng khác gì một người bình thường. Không chỉ thân xác, đôi mắt thon dài của nó được che phủ bởi mí mắt, vầng trán rộng trơn bóng… Thoạt nhìn cực kỳ bình thường, không có gì ghê tởm cả. Nhưng chỉ có phần miệng là dị dạng. Trên gương mặt nam tính nhẵn nhụi, nơi đáng lẽ phải là miệng và mũi đã biến thành một lỗ đen, một cái vòi muỗi khổng lồ nhô ra từ bên trong…

Như thể được cố ý thiết kế, sự tương phản oái oăm này khiến Lâm Tam Tửu thà nhìn Vương Tư Tư còn hơn.

“Sao tụi bây trông có vẻ như đã chuẩn bị trước vậy…” Miệng tên chủng Đọa Lạc phát ra tiếng người, trong ánh mắt còn mang theo ý cười tia ghê tởm: “Tao vừa tới, tụi bây đã dừng xe? Là ai báo tin cho tụi bây?”

Cái gì cơ… Dựa theo ý của nó, chẳng lẽ vẫn còn còn một con chủng Đọa Lạc khác?

“Tao không thích nói nhảm với thứ không phải người.” Ý nghĩ này xẹt qua trong đầu Lâm Tam Tửu mà không cần suy nghĩ quá nhiều, cô hơi mỉm cười, ánh sáng trắng trong lòng bàn tay lóe lên vài lần, tay trái lập tức xuất hiện vài tấm thẻ.

Đây là cách sử dụng mới mà cô đã phát triển sau nhiều lần kiểm tra năng lực của mình.

Tay trái cô vừa vung lên, năm tấm thẻ mỏng lập tức bắn thẳng về phía trước theo lệnh, nhanh chóng tiếp cận chủng Đọa Lạc trước mắt. Sau đó, năm tấm thẻ bay lên không trung, bao phủ trước mặt nó.

Không sai, Lâm Tam Tửu điều khiển tốc độ và quỹ đạo của mỗi tấm thẻ trên không trung. Tuy cách dùng ổn áp, nhưng nó cũng có hạn chế lớn. Trước mắt cô chỉ có thể điều khiển đống thẻ trong năm giây mà thôi ——

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, không đợi chủng Đọa Lạc kịp nhận ra tình hình trước mắt, năm tấm thẻ lần lượt tăng tốc và lao thẳng vào điểm yếu của chủng Đọa Lạc. Ngay trước khi chúng tiếp xúc với làn da của nó, năm tấm thẻ cùng lúc biến thành những lưỡi dao sắc bén——

Dù né tránh và phản công nhưng cả năm lưỡi dao đều chưa phát huy hết hiệu quả, nhưng một trong số chúng đã đâm sâu vào mắt trái của chủng Đọa Lạc. Một tiếng thét chói tai đột nhiên vang vọng giữa bầu trời đêm, cái vòi của nó không ngừng run rẩy trên không trung.

“Mau! Ngay lúc này!” Lư Trạch lập tức lao tới, dùng dùi cui vụt thật mạnh. Cằm của con chủng Đọa Lạc lập tức vang lên tiếng vỡ nát.

Gần như có thể chắc chắn hôm nay con chủng Đọa Lạc này sẽ phải chầu trời. Ngay khi ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, đột nhiên một hình ảnh phản chiếu hiện lên trong tầm mắt Lư Trạch.

Ngay sau đó, “đoàng” một tiếng —— Hình như là tiếng súng, vài hình ảnh phản chiếu kéo dài thành một đường, găm thẳng vào ngực Điền Thử như sao băng.

Sắc mặt Điền Thử cắt không còn giọt máu, tuyệt vọng vung tay lên, nhưng vừa mới lấy di động ra, ngực anh ta đã chảy máu, thi thể và di động nặng nề đổ rạp xuống đất. Khi Điền Thử trợn tròn mắt trút hơi thở cuối cùng, di động cũng nhanh chóng biến thành ánh sáng trắng rồi biến mất.

Mọi chuyện ập đến quá nhanh, ba người đang vật lộn với chủng Đọa Lạc đều chưa kịp phản ứng lại, kinh ngạc nhìn thi thể Điền Thử.

Nhân cơ hội này, chủng Đọa Lạc không dám ham chiến, nhảy ra khỏi vòng vây quay người bỏ chạy.

Cơ thể Lâm Tam Tửu vừa động, đang định đuổi theo, bỗng nhiên trong đầu vang lên hồi chuông cảnh báo, trước khi cô kịp nhận ra, cả người đã lộn nhào sang chỗ khác. Lại một tiếng súng vang lên, ở nơi cô vừa đứng lập tức xuất hiện một cái lỗ bốc lên khói trắng.

Lần này cô đã hiểu ra mọi chuyện.

“Chúng ta bị ngắm bắn! Hai người mau tìm chỗ trốn đi!”

Marsa và Lư Trạch trốn sau xe buýt, Lâm Tam Tửu ngồi xổm sau chiếc Citroën, ba người khó khăn thở dốc. Bởi vì mục tiêu biến mất, tiếng súng cũng ngừng lại, màn đêm trở về với tĩnh lặng đầy sóng gió.

“Điền… Anh Điền chết rồi…” Marsa khó chấp nhận thấp giọng nói một câu.

“Là đồng lõa của tên chủng Đọa Lạc kia làm nhỉ?” Lâm Tam Tửu phát hiện tim mình vẫn đang đập thình thịch, như thể muốn bật ra khỏi lồng ngực: “Chúng ta xui vl, không ngờ lại đụng phải một con chủng Đọa Lạc biết ngắm bắn!”

Lư Trạch phức tạp nhìn cô, lắc đầu: “Không phải chủng Đọa Lạc làm… Ban nãy em nhìn thấy, bên phải tòa nhà phía trước có rất nhiều ánh sáng kim loại. “Viên đạn” ngắm bắn Điền Thử chính là một trong những ánh sáng đó.”

Miêu tả như vậy... Hai người còn lại mở to mắt: “Đấy không phải năng lực tiến hóa sao?”

Khả năng tiến hóa chắc chắn là thứ mà chỉ con người mới có.

Lư Trạch oán hận nói: “Không sai, em nghĩ hẳn là có một con người ngu si đang hợp tác với chủng Đọa Lạc.”

Lâm Tam Tửu nhất thời vẫn chưa tiêu hóa được: “Hợp tác? Hợp tác với chủng Đọa Lạc thì có lợi ích gì chứ…”

Lời còn chưa dứt, trên đỉnh đầu vang lên một tiếng bùm.

Cô phản xạ có điều kiện nhìn lên trên, phát hiện con chủng Đọa Lạc vừa chạy trốn đang đứng trên nóc xe Citroën ——

Cái vòi dài của nó đang treo bên cạnh bả vai Lâm Tam Tửu.

Bạn đang đọc Mạt Nhật Nhạc Viên (Dịch) của Tu Vĩ Câu Toàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ayingxg
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.