Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta Chiến Đấu... Vì Công Lý Của Riêng Ta

Tiểu thuyết gốc · 2931 chữ

Những câu hỏi của Vô Diện đều đánh trúng tim đen của Thế Thành, hệt như một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào lòng người, thậm chí hắn còn biết rõ Lão Tôn là người đã ra lệnh cho anh thực hiện nhiệm vụ.

Những tưởng câu hỏi này chẳng hề làm khó được Thế Thành, nhưng sự thật là anh đã sống với dao găm và máu tươi được một khoảng thời gian khá dài rồi mà vẫn chưa hiểu mình thực sự đang chiến đấu vì điều gì? Chính Lão Tôn cũng đã đích thân hỏi Thế Thành ngay từ lúc mới gặp, khi ông vừa tìm thấy anh giữa đống xác người ở chiến trường. Lúc đó, sát thủ Mặt Nạ Bạc nức tiếng Đông Thành bây giờ vẫn còn là một đứa bé năm tuổi chưa biết đúng sai, chỉ dựa vào bản năng sinh tồn mà sống sót giữa nơi thảm khốc đó, dù đã qua bao nhiêu năm tháng nhưng Thế Thành vẫn nhớ như in lời dạy của Lão Tôn:

“Này cậu nhóc, con không có quyền chọn người sinh ra mình hay chọn nơi mình sinh ra, nhưng con có quyền chọn cách mình sẽ sống. Cách sống ấy có thể đúng, có thể sai trong mắt người đời, nhưng chỉ cần từ tận sâu thẳm con tim mình luôn tin đó là đúng, thì nó là đúng.”

Thật vậy, trong mắt thiên hạ, anh vốn chỉ là một kẻ sát nhân hàng loạt, lấy giết người làm niềm vui, chẳng có ai vui vẻ khi nghe đến cái tên Mặt Nạ Bạc, bọn họ có kẻ sẽ sợ hãi, có kẻ sẽ khinh khỉnh coi thường, có kẻ sẽ muốn bắt anh tống vào tù, nhưng tuyệt nhiên chẳng người nào tỏ vẻ mừng rỡ khi thấy cái mặt nạ cười xuất hiện trên mặt của anh cả.

“Ta chiến đấu… vì công lý của riêng ta, vì những gì ta cho là đúng.”

Thế Thành thẳng thừng nhìn Vô Diện nói, nhưng hắn ta lại chẳng biểu lộ ra bất kỳ cảm xúc gì, vẫn cứ im lặng mà quan sát anh một hồi lâu, rồi đột nhiên tên sát thủ tiến lại gần mặt đối mặt với Thế Thành, lạnh lùng hỏi:

“Ngươi thực sự nghĩ như vậy sao?”

Lời này của Vô Diện rõ ràng là muốn khiêu khích, đánh thẳng vào tâm lý của anh, tuy nhiên khi thấy Thế Thành vẫn kiên định không đáp lại bất cứ câu nào thì hắn liền thay đổi chủ ý, quay lưng lại với anh rồi nói:

“Ngươi biết gì không? Con người luôn bị ràng buộc bởi những gì họ cho là công lý và sự thật. Đó là cách mà họ định nghĩa “thực tại”. Nhưng “công lý” hay “sự thật” có nghĩa là gì chứ? Chỉ là những khái niệm mơ hồ … “thực tại” của họ hoàn toàn có thể chỉ là một ảo ảnh. Rốt cục thì con người cũng chỉ đang sống trên đời này bằng cái niềm tin mù quáng ấy mà thôi.”

Hắn ta nói đúng tới nỗi Thế Thành chẳng biết phải phản bác lại thế nào, mà dù có nói ra đi nữa thì anh cũng không đủ tư cách để đối mặt với lời chất vấn của Vô Diện, nên đành phải im lặng chịu trận.

‘Mặt Nạ Bạc, ngươi khiến ta thật sự thất vọng...”

Tên sát thủ quay người lại đối diện với Thế Thành nói.

“Từ trước đến giờ ngươi chỉ sống với cái thứ niềm tin mù quáng ấy thôi ư? Đúng là ngu muội, ngươi tưởng rằng cái việc mà ngươi đang làm là công lý sao? Ngươi chẳng cứu được ai hết, chẳng làm được chuyện gì ra hồn cả, không những thế còn gieo hận thù vào trong lòng những người ở lại… rồi bọn họ cũng sẽ tìm ngươi mà trả nợ máu, vòng lặp đó cứ thế lại xoay vần, tạo nên vô số kẻ giống như ngươi mà thôi…”

“Im đi!”

Thế Thành không chịu nổi nữa tức giận hét lên.

“Ta sống như thế nào cũng không đến lượt ngươi lên mặt dạy đời? Ta thừa biết việc ta làm là đúng hay sai, nhưng có những thứ… ta bắt buộc phải bảo vệ dù cho đôi tay này có phải nhuốm máu.”

Lời này vừa nói ra thì cũng là lúc khí lực của Thế Thành đột ngột tăng mạnh, mặc dù để chống lại sự áp đặt của Vô Diện thì hoàn toàn không đủ nhưng chừng đó cũng cho thấy anh vẫn đang cố gắng từng giây từng phút, không hề buông xuôi. Tên sát thủ cũng nhận ra nhưng hắn ta chỉ cười khẩy qua loa một cái rồi nói:

“Ngươi khiến ta cảm thấy thật nực cười… với cái bộ dạng hiện tại thì ngươi bảo vệ được ai hả?”

Vừa dứt lời Vô Diện đã đạp thẳng vào bụng của Thế Thành một cước, mạnh tới nỗi làm tảng đá lớn sau lưng anh vỡ vụn, còn bản thân Thế Thành cũng phải chịu cơn đau muốn thấu ruột thấu gan, cả người gục xuống ho ra cả mật xanh mật vàng.

“Mới vậy đã không chịu nổi… ngươi chỉ có thế thôi sao?”

Vô Diện vừa chế giễu vừa bồi thêm một cú đá nữa vào ngực Thế Thành, khiến cả người anh ngã ra rồi bay sạt hơn năm mét dưới đất, xương sườn như muốn gãy nát, hô hấp trở nên cực kỳ khó khăn, tuy nhiên tên sát thủ không dễ tha cho anh như vậy, hắn ta lại tiếp tục tiến lại gần Thế Thành rồi cúi xuống dứt lấy chiếc mặt nạ ra khỏi mặt anh, nhưng bàn tay của Thế Thành đã nắm chặt lấy nó không rời, dù rằng thân thể anh bây giờ đã cực kỳ tàn tạ, chẳng biết có thể cầm cự được bao lâu nữa.

“Bỏ… cái tay của ngươi… ra khỏi nó mau…”

Thế Thành dù đang thở hồng hộc vì đau nhưng vẫn cố gắng nói.

“Xem ra cái mặt nạ này có vẻ rất quan trọng với ngươi nhỉ?”

Vô Diện khinh bỉ giễu cợt rồi nắm lấy ngón tay trỏ của anh lạnh lùng bẻ một cái, tiếng xương gãy và tiếng hét thất thanh của Thế Thành lập tức vang lên khắp không gian xung quanh, khiến Deamile đứng ở xa quan sát cũng phải sởn cả da gà, nhăn mặt lắc đầu.

“Đất mẹ nó! Dừng lại ngay…”

Tuấn Khanh tức giận chửi thề rồi cố gắng vùng vẫy thoát ra để cứu Thế Thành, nhưng dù có giãy dụa thế nào cũng không thể chống lại được khí lực áp đảo của Vô Diện, chỉ có thể bất lực nhìn người đồng đội bị hành hạ.

“Ngươi… quá yếu.”

Tên sát thủ lạnh lùng buông lời rồi vứt chiếc mặt nạ của Thế Thành xuống đất rồi dẫm thẳng lên không chút do dự, nhưng ngay khoảnh khắc chân hắn vừa chuẩn bị đạp xuống thì một thứ gì đó đã chắn giữa chân hắn và chiếc mặt nạ. Vô Diện tưởng là chân bị dính gì nên nhìn xuống, nhưng hóa ra đó chính là mái tóc bạc của Thế Thành, vì để bảo vệ vật cực kỳ quan trọng này mà anh sẵn sàng dùng chính đầu của mình để che chắn cho nó.

“Ngươi…”

Vô Diện không khỏi bất ngờ nhìn kẻ địch dưới chân mình, hắn chưa bao giờ gặp người nào như vậy trước đây cả, chỉ để bảo vệ thứ nhỏ nhoi này thôi mà Thế Thành sẵn sàng hy sinh tính mạng mình? Thật không hiểu hành động này là ngu ngốc hay nông cạn nữa?

“Nếu ngươi muốn phá nát nó… thì trước tiên hãy giết ta đi.”

Thế Thành gằn giọng hét lên, đối với anh chiếc mặt nạ này còn quan trọng hơn cả tính mạng. Nó chính là mục đích sống duy nhất của anh, và người đã trao nó cho anh không ai khác ngoài lão Tôn, ông vừa là sư phụ vừa là ân nhân cứu mạng của Thế Thành. Có thể với người khác nó chỉ là một chiếc mặt nạ cười vô cùng bình thường, nhưng với anh, một kẻ đã từng là một cỗ máy giết người vô cảm, một kẻ vì tồn tại mà sẵn sàng đoạt lấy tính mạng người khác, thì chiếc mặt nạ này lại là một báu vật vô giá không gì sánh bằng.

Ngày ấy, khi trao nó cho Thế Thành, chính lão Tôn cũng đã nói với anh:

“Nhận lấy chiếc mặt nạ này cũng đồng nghĩa với việc con phải luôn sẵn sàng cho cái chết, dù con có làm bao nhiêu việc tốt, giết bao nhiêu kẻ xấu xa thì việc làm của con cũng chẳng được ai biết đến, chẳng được ai tung hô cả, ngược lại còn có thể bị căm ghét, bị thù hằn, bị truy đuổi, thậm chí là bị coi là tội đồ dân tộc, con có chấp nhận nổi việc đó không? Ta không hề muốn ép con nhưng nếu có thể thì hãy nhận lấy nó.”

“Con chấp nhận.”

Thế Thành đã tuyên bố chắc nịch như vậy với sư phụ của mình, anh chẳng mong những việc làm của mình liệu có thể giúp một phần cho đất nước không? Nhưng vì để bảo vệ cô ấy và những người quan trọng, vì Đại Nam, Thế Thành sẵn sàng mang danh kẻ giết người, để cho thiên hạ phỉ nhổ, tiếng xấu đến ngàn đời.

“Ngu muội.”

Vô Diện nhìn anh lạnh lùng buông lời.

“Ta không hiểu lão già đó đã tiêm nhiễm vào đầu ngươi những thứ gì? Ngươi tưởng ngươi có thể bảo vệ hết tất cả sao? Dẹp cái suy nghĩ đó đi, rồi sẽ tới lúc ngươi nhận ra bản thân ngươi vô dụng đến mức nào thôi?”

“Im miệng!”

Thế Thành bất ngờ hét lên và bộc phát ra khí lực cực mạnh, tưởng chừng sẽ lại vô dụng như lần trước nhưng không ngờ lại có thể đẩy lùi Vô Diện được một chút.

“Ngươi muốn chế giễu ta, muốn giết ta, muốn hành hạ ta sao cũng được, nhưng… đừng hòng chế giễu sư phụ ta bất cứ một lời nào!”

Thế Thành đột ngột đứng dậy và lao thẳng vào người Vô Diện với cú đấm mạnh nhất của mình hiện tại, đòn này là toàn bộ khí lực tự nhiên mà anh tích tụ lại được trong khoảng thời gian tên sát thủ tra hỏi, tung ra với cánh tay lành lặn còn lại.

Sát Long Nhất Thốn Quyền.

“Vô dụng thôi.”

Vô Diện dễ dàng đỡ cú đấm của Thế Thành mà chẳng tốn một chút sức lực nào, nhưng đang khi hắn ta còn đắc ý thì bàn tay gãy nát kia lại bất ngờ xuất hiện trên ngực hắn lúc nào không hay, cùng với đó là khí lực tự nhiên tràn ra như nủi lửa dâng trào chuẩn bị bùng nổ.

“Cái gì?”

Vô Diện không khỏi ngạc nhiên thốt lên, hắn không thể ngờ được Thế Thành lại dùng bàn tay đã gãy nát để tung ra cú đấm cuối cùng, khiến hắn không kịp tập trung khí lực lại để phòng bị, lập tức bị thổi bay ra xa, nhưng thân thể Vô Diện vốn đã cực kỳ mạnh mẽ, dù bị dính đòn nhưng hắn vẫn chỉ bị đánh lùi lại năm mét là cùng.

“Mặt Nạ Bạc, ngươi đúng là khiến người khác phải bất ngờ đó…”

Vô Diện không khỏi nhìn Thế Thành tỏ ý khen ngợi, tuy nhiên đòn vừa rồi gần như đã lấy đi toàn bộ sức lực của anh, Thế Thành còn có thể đứng được gần như đã là một kỳ tích.

“Anh không sao đấy chứ?”

Tuấn Khanh bất ngờ xuất hiện bên cạnh và đỡ lấy vai cậu bạn, nhờ cú đấm của Thế Thành khiến Vô Diện mất tập trung mà anh mới có cơ hội để thoát ra khỏi sự áp đặt của hắn.

“Anh hỏi thừa thật đấy… nhìn tôi như thế này rồi mà còn…”

Thế Thành cười đùa một tiếng rồi ngả thẳng vào vai Tuấn Khanh ngất lịm đi, cơ thể của anh đã hoàn toàn kiệt sức rồi, đúng lúc đó thì một bóng đen chẳng biết từ đâu ra đột ngột xuất hiện chắn giữa Vô Diện và đội sát thủ. Người này không ai khác chính là đội trưởng Nghiêm Minh Tuấn trong lốt sát thủ Mắt Đại Bàng, cấp trên của Thế Thành và Tuấn Khanh, nhờ bộ đàm của anh có chức năng dò sóng nên đã tìm được vị trí của đội sát thủ. Vừa mới đến Minh Tuấn đã nhanh chóng ném hai quả bom khói về phía Vô Diện để che mắt hắn ta và nhân cơ hội cứu Thảo Phương.

“Mau rút lui...”

Người đội trưởng vừa chạy vừa ra hiệu cho Tuấn Khanh, cậu bạn cũng hiểu ý liền ngay lập tức cõng Thế Thành hướng thẳng về căn cứ mà tìm đường thoát thân. Để lại Vô Diện và Deamile đứng giữa đống đổ nát khói bụi mù mịt.

“Ngươi để bọn chúng dễ dàng chạy thoát vậy sao?”

Deamile đứng quan sát nãy giờ không khỏi nhìn Vô Diện thắc mắc.

“Nhiệm vụ vốn đã hoàn thành rồi, không cần thiết phải chuốc thêm phiền phức.”

Tên sát thủ lạnh lùng đáp lại.

“Đừng tưởng ta không nhận ra? Ngươi chắc chắn đã nương tay với bọn chún…”

Deamile còn chưa nói hết câu thì cạnh bàn tay của Vô Diện đã kề sẵn vào yết hầu của hắn từ lúc nào không hay.

“Ngươi biết không? Có những chuyện càng biết ít thì càng tốt cho ngươi đó.”

Vô Diện dùng ánh mắt sắc lẻm đe dọa tên pháp sư, khiến Deamile sợ đến nỗi cả người run lẩy bẩy, mồ hôi chảy ròng ròng, nhưng vẫn cố cứng miệng nói:

“Ta biết rồi…”

Bấy giờ Vô Diện mới chịu buông tha cho Deamile, quay người rời đi ngay lập tức mà chẳng nói lời nào, để lại tên đồng đội đang bực mình khó chịu bám theo sau. Chỉ tới khi bóng dáng hai tên mất hút thì ở một con hẻm gần đó, thám tử Nguyễn Minh Khang cùng đám cảnh sát mới rón rén bước ra xem xét tình hình.

“Hai tên đó đi rồi đúng không?”

Một người cảnh sát lo lắng nhìn những người đồng nghiệp hỏi, biết bọn họ đang rất sợ nên lão Khang bèn gật đầu một cái đáp lại, thấy vậy những người cảnh sát mới dám thở phào một tiếng rồi tiến đến hiện trường.

“Chúng ta mà ló đầu ra thì chắc giờ này đã đi gặp ông bà tổ tiên rồi, cũng may mà có ngài thám tử đây ngăn lại.”

Bọn họ vội vàng quay sang cảm ơn lão thám tử, cũng nhờ ông ngăn cản bọn họ kịp thời nên mới chưa có thương vong nào xảy ra.

“À không có gì đâu, nhiệm vụ của tôi mà…”

Lão Khang cười xòa một tiếng đáp lại, sau đó nhanh chóng tới hiện trường xảy ra vụ đụng độ. Trong lúc quan sát ở con hẻm thì ông cũng đã phát hiện ra có hai kẻ cực kỳ quen thuộc trong số đó là Mặt Nạ Bạc và Bạch Kiếm Sĩ, những cái tên đã rất nổi tiếng ở Đông Thành, nhưng còn những kẻ còn lại thì hoàn toàn mù tịt, không có bất kỳ thông tin nào cả. Nhất là kẻ đeo mặt nạ trắng bệch đó, chính hắn đã gây ra toàn bộ thảm cảnh này.

“Hắn ta… thực sự là ai vậy?”

Lão Khang không khỏi tự hỏi khi thấy những vết tích còn lại của trận chiến ác liệt.

Cùng lúc ấy, ở một mái nhà cách nơi đó không xa, Vô Diện và Deamile vẫn chưa thực sự rời đi mà vẫn đứng lại quan sát, có vẻ như bọn chúng vẫn còn điều gì đó chưa thực sự hài lòng.

“Ngươi còn lưu luyến chuyện gì sao?”

Deamile không khỏi thắc mắc nhìn tên đồng đội của mình, nhưng Vô Diện chẳng nói lời nào mà cứ đứng đó quan sát, chiếc mặt nạ trắng bệch kia đã che đi hầu như toàn bộ khuôn mặt nên chẳng ai biết cảm xúc của hắn bây giờ thực sự ra sao cả?

“Đi thôi.”

Vô Diện bất chợt quay lưng rời đi khiến Deamile không kịp phản ứng theo, đành bất lực đuổi theo bóng lưng của tên đồng đội.

“Đúng là một kẻ khó hiểu.”

Deamile không khỏi thở dài một tiếng rồi nhanh chóng tăng tốc chạy theo, còn Vô Diện đã bỏ xa hắn được một quãng khá dài. Tên sát thủ vừa chạy vừa hướng ánh mắt về phía Hà Thành, có lẽ hắn muốn ngắm thành phố này một lần nữa trước khi rời đi.

“Mặt Nạ Bạc, rồi sẽ có ngày ngươi sẽ phải bỏ rơi một thứ để cứu lấy thứ còn lại, tới lúc đó… ngươi sẽ hiểu những lời ta nói bây giờ thôi.”

Vô Diện vừa nhìn ánh trăng sáng trên bầu trời vừa nói.

Bạn đang đọc Mặt Nạ Bạc sáng tác bởi Mai_Azuma
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mai_Azuma
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.