Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Váy trắng và Lệ quỷ

1559 chữ

Lý Phỉ Phỉ dung mạo mỹ miều, khí chất phi phàm, bên cạnh Diêm Ninh lại có vẻ cà lơ phất phơ, hai thái cực trái ngược lại đi cạnh nhau, khiến mọi ánh mắt ở trung tâm thương mại đều phải ngoái nhìn.

Thậm chí có vài người là học sinh của đại học Kiến Châu nhận ra Lý Phỉ Phỉ, biểu tình hết sức kinh ngạc mà chỉ trỏ bàn luận về thân phận của Diêm Ninh.

Có lẽ, việc Lý Phỉ Phỉ cùng đi dạo phố với một nam nhân, cử chỉ hết sức thân mật, đêm nay sẽ truyền khắp mọi ngóc ngách của đại học.

Diêm Ninh thấy Lý Phỉ Phỉ vui vẻ, cũng lười quan tâm phản ứng của người khác.

Lý Phỉ Phỉ dẫn Diêm Ninh đến một cửa hàng âu phục, chọn cho hắn vài bộ. Diêm Ninh chưa bao giờ mặc qua âu phục không khỏi có chút gượng gạo, nhưng đúng là người đẹp vì lụa, bộ âu phục khiến khí chất của Diêm Ninh thay đổi thật lớn.

“Không tồi, không tồi, nhìn rất đẹp a!” Lý Phỉ Phỉ thấy Diêm Ninh có chút quẫn bách không khỏi động viên.

“Ngươi đang dỗ học sinh tiểu học à?” Diêm Ninh cười khổ nói.

“Mà Lam Tiểu Lam nói ngươi biết ta trở lại đúng không?” tiểu nha đầu này thật không biết giữ miệng, Diêm Ninh buổi chiều mới cáo biệt nàng, buổi tối Lý Phỉ Phỉ đã biết tin tức.

“Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói vậy?” Lý Phỉ Phỉ hờn dỗi: “Cởi ra đi,mua cái này, chúng ta đi tính tiền.”

Diêm Ninh nghĩ một chút, chỉ vào trong tủ một bộ váy dài màu trắng thanh lịch nói: “Ngươi thử cái này đi.”

Lý Phỉ Phỉ nhìn theo tay Diêm Ninh, thấy cái váy, trong mắt không khỏi hiện lên một tia yêu thích. Nhưng sau đó liền lắc đầu: “Thôi ta không thích.”

“Đừng gạt ta, thử một chút không có mất tiền.” Diêm Ninh nhéo nhéo cái má nàng nói.

Lý Phỉ Phỉ do dự một chút, lúc này mới đáp ứng, nhờ nhân viên gỡ áo dài xuống nàng nhanh chóng tiến vào phòng thay đồ.

Diêm Ninh thấy Lý Phỉ Phỉ vào phòng thử đồ, tranh thủ nhìn ngó một chút, nhìn thoáng qua bảng giá cái váy phía trên ghi 5888.

Lý Lập Quốc tuy rằng quan hệ rất rộng, nhưng là người liêm khiết, chiếc Audi của Lý Phỉ Phỉ cũng là của thúc thúc nàng cho, ngoài ra Lý Phỉ Phỉ sống cũng tương đối tiết kiệm, chiếc váy dài quý trọng như vậy nên nàng không muốn thử cũng là chuyện hiển nhiên.

Nhưng hắn có biện pháp không tốn một xu vẫn đem được chiếc váy về.

Lúc Diêm Ninh mới vừa đặt chân vào tiệm, liền cảm giác được trong tiệm có một cổ oán khí trầm trọng, nhân viên trong cửa hàng khuôn mặt thất thần, đều có tử khí quấn quanh, liền đoán cửa hàng này nhất định có chuyện kì quái.

Diêm Ninh đi vòng vòng làm bộ như đang nhìn ngó xem thêm trang phục khác, sau đó nhanh chóng tìm được phòng giám đốc không ngại ngần mà mở cửa bước vào.

“Ta không phải nói, muốn vào phải gõ cửa trước sao?”

Trong văn phòng, một nam trung niên đang ngồi, tầm bốn mươi tuổi, trên ngực đeo thẻ công tác, hắn đúng là giám đốc cửa hàng này, tên Triệu Vĩnh Hào.

Diêm Ninh mỉm cười tự giới thiệu: “Ta tên Diêm Ninh, ta có thể giúp ngươi xử lý rắc rối mà ngươi đang gặp phải.”

Triệu Vĩnh Hào ngẩng đầu, thấy một thanh niên ăn mặc lôi thôi, tự nhiên bước vào văn phòng hắn không chút e ngại mà ngồi xuống, không khỏi chau mày khó chịu: “Ai cho ngươi vào đây?”

“Cửa không khóa nên ta vào được thôi.” Diêm Ninh nhún vai nói thêm: “tiệm các ngươi buôn bán không tồi, nhưng tại sao trên mặt mỗi người ở đây đều u ám tử khí bao phủ, chẳng lẽ trong tiệm có người chết?”

Triệu Vĩnh Hào tái mắt cả giận quát: “Ngươi đừng ăn nói hàm hồ!”

“Có hay không thì trong lòng ngươi rõ ràng nhất, ta thấy ngươi mặt mũi nghiêm nghi, đôi mắt có thần, gương mặt dày rộng hẳn là ngươi chính trực tin tưởng ngươi không phải kẻ giết người, nhưng chẳng lẽ ngươi không muốn giải quyết chuyện này mà cứ để như vậy?”

Triệu Vĩnh Hào nghe xong trầm ngâm không nói gì. Diêm Ninh thấy vậy minh bạch hắn ta không tin tưởng bản lĩnh chính mình, cho nên mới do dự không nói gì, vì thế Diêm Ninh đứng lên, cầm lấy bút trên bàn viết lên tay Triệu Vĩnh Hào một chữ “Xảo” sau đó trở lại ghế ngồi.

Triệu Vĩnh Hào thấy vậy rốt cục thu hồi thần sắc cung kính nói: “Đại sư, thật không dám giấu diếm cửa hàng chúng ta gần đây có xảy ra án mạng.”

Diêm Ninh bắt chéo chân sửa lại tư thế: “Kể ta nghe một chút.”

“Người chết là một nhân viên trong tiệm chúng ta tên là Quan Xảo, nàng là một cô gái thông minh đáng yêu, lại rất xuất sắc trong công việc, ta đối với nàng cũng có chút quan tâm đặc biệt, bất quá nàng có một khuyết điểm là sinh hoạt hằng ngày không lành mạnh.”

"Theo mọi người kể lại, Quan Xảo sau khi tan làm, thường xuyên đến quán bar hoặc hộp đêm để quẫy, cũng thường xuyên đi thâu đêm không về. đương nhiên đây là chuyện cá nhân ta không có quyền can thiệp, chỉ là gần đây nàng lại đưa đơn thôi việc cho ta, nói mình đang mang thai."

"Ta hỏi phụ thân hài tử là ai, nàng sống chết không chịu nói ra, ta phải an ủi nàng rất nhiều, nhưng nàng lại càng khóc dữ hơn, lại nói khắp thiên hạ nam nhân không phải thứ tốt, ta khuyên như thế nào cũng không được, rồi bỗng nhiên nàng lấy cây kéo may trong tiệm đâm thẳng vào yết hầu, chúng ta nhanh chóng kêu xe cứu thương, nhưng đã quá muộn, nàng trước khi chết còn thỉnh cầu ta hãy làm lớn chuyện này, để cho mọi người khắp nơi đều biết, làm tên phụ tình kia cả đời phải sống trong ân hận.”

Diêm Ninh nghe xong nói: “Nhưng ngươi vì hình tượng của tiệm nên không đem việc này truyền ra bên ngoài, chỉ bồi thường cho nhà nàng một chút tiền, rồi đem sự tình bỏ qua một bên có đúng không?”

Triệu Vĩnh Hào gật đầu: “Ta cũng vì mọi người, nếu trong tiệm buôn bán kém mọi người đều không có cơm ăn.”

“Chuyện sau đó như thế nào?”

“Sau khi Quan Xảo chết ở văn phòng ta, mấy hôm trước ta có một số bản thảo chưa hoàn thành xong, liền tăng ca đến khuya, cũng không biết đến bao lâu, cho đến khi bảo an nhắc nhở, ta mới dọn dẹp để về, hôm đó ta cảm thấy cơ thể rất mệt mỏi, giống như đang cõng một người trên lưng. Nhưng ta vẫn không để ý cho đến khi chuẩn bị rời đi ta chợt thấy hình ảnh phản chiếu trên cửa sổ có một thân ảnh mơ hồ đang ngồi trên vai ta, tuy không rõ ràng nhưng ta có thể nhận ra được đó chính là Quan Xảo! Có lẽ nàng hận ta không làm theo ý nguyện cuối cùng của nàng.”

Diêm Ninh gật gù: “Quan Xảo có lẽ đã biến thành lệ quỷ, ngươi có biết vì sao ta biết không?”

Triệu Vĩnh Hào lạnh buốt sống lưng: “Ngươi làm sao biết được?”

“Ngươi cúi đầu nhìn thử!”

Triệu Vĩnh Hào cúi đầu nhìn, lập tức sợ tới mức hồn rời khỏi xác, hắn thấy một nữ quỷ mặc áo đỏ đang nằm bò bên chân mình, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt trừng lớn như chuông đồng gắt gao nhìn chằm chằm hắn.

Diêm Ninh liền hét lớn: “ Đạo pháp tự nhiên, càn không vô cực, sắc.”

Quan Xảo bị Diêm Ninh đánh trúng, liền kêu la thảm thiết, thân hình bay thẳng vào vách tường biến mất.

Triệu Vĩnh Hào chứng kiến tất cả cho đến lúc Quan Xảo biến mất, thần kinh cũng chưa ổn định hỏi: “Vừa rồi là quỷ hồn của Quan Xảo?”

“Ngươi không nhận ra sao?” Diêm Ninh không nóng không lạnh nói: “Thế nào? Có cần ta giúp không?” Quan Xảo đã hóa thành lệ quỷ, hơn nữa đem ngươi coi như kẻ thù, nếu không có ta trợ giúp, không hết đêm nay, có lẽ là ngay lúc ta vừa rời khỏi đây nàng liền trở về đem ngươi bóp chết.”

Triệu Vĩnh Hào túa mồ hôi lạnh, run rẩy nói: “Đại sư, ngươi nhất định phải giúp..,.giúp ta.”

Diêm Ninh nhìn thoáng qua thời gian, thấy không sai biệt lắm nói: “Giúp ngươi cũng được, bất quá ta có một điều kiện, cái váy trắng trong tủ kính kia, ngươi tặng cho ta.”

Bạn đang đọc Mao Sơn chi âm dương quỷ y của Quỷ Khốc Lão Hủ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Uminhlinhmieu
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 46

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.