Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tên phụ tá đã chết?

1639 chữ

Lam Tiểu Lam nghe nói, khuôn mặt đẹp đỏ ửng lên: “Đừng gọi bậy, ta không phải đại tẩu các ngươi.”

Tào Lộc cười hắc hắc: “Chúng ta hiểu được mà.”

Lữ Thái cũng ở một bên ngây ngô cười ha hả.

Diêm Ninh cũng lười giải thích, chỉ nói: “Ta với đại tẩu các ngươi có chút việc cần ra ngoài, các ngươi ngoan ngoãn chuẩn bị đồ ăn chờ ta trở lại.”

“vâng, lão đại.” Tào Lộc hùa theo nói.

Lam Tiểu Lam xấu hổ đá Diêm Ninh: “Ngươi lại chiếm tiện nghi của ta! thật không hiểu nổi tại sao Lý Phỉ Phỉ lại coi trọng loại người như ngươi!”

“Có lẽ mị lực ta quá lớn!” Diêm Ninh hất mặt, thẳng lưng ưỡn ngực bước thẳng ra cửa không thèm nhìn lại.

Lam Tiểu Lam nhanh chân đuổi theo: “ Ngươi đi chậm một chút đợi ta.”

Trong phòng, Tào Lộc cùng Lữ Thái nhìn nhau, vẫn chưa thể tin nổi việc vừa xảy ra, Lữ Thái nói: “ lão Lộc, vừa rồi vị đại tẩu kia sao ta thấy quen quen.”

Tào Lộc bị Lữ Thái hỏi,sờ sờ đầu, sau đó vỗ đùi cái bốp: “Vừa rồi không phải là tổ trưởng tổ tự quản Lam Tiểu Lam sao?”

Vừa dứt câu, lập tức trên đầu Lữ Thái cũng Tào Lộc tràn đầy hắc tuyến, hóa ra Lam Tiểu Lam không phải là do Diêm Ninh mang vào kí túc xá, mà nàng tới là để kiểm tra vệ sinh..

“Đệt, tự nhiên rơi vào bẫy của hắn!” Tào Lộc buồn bực nói.

“Hình như lúc nãy Lam Tiểu Lam nói là: thật không hiểu nổi tại sao Phỉ Phỉ lại coi trọng loại người như ngươi.” Lữ Thái nói

Tào Lộc sửng sốt: “Phỉ Phỉ? Không lẽ là Lý Phỉ Phỉ?”

……………………..

Diêm Ninh cũng không biết trên phòng, hai người bạn của mình dường như bị hóa đá, hắn vẫn vô tư bước xuống lầu, Lam Tiểu Lam cũng nhanh chóng bước theo. Bác gái quản túc thấy biết nàng là tổ trưởng tổ tự quản nên cũng không có ngăn cản, hai người vừa xuống tới tầng trệt, Diêm Ninh cũng không nói một lời nhanh chóng hướng phía cổng trường mà đi.

“Sao ngươi im lặng vậy?” Lam Tiểu Lam nhanh chóng chạy lên sóng bước với Diêm Ninh hỏi.

Diêm Ninh nhún vai: “Ta nói gì bây giờ?”

“Phỉ Phỉ mong ngóng ngươi một năm trời, hôm trước thật vất vả lắm mới thấy được ngươi, kết quả ngươi lại tiếp tục mất tích, ngươi có hiểu cho cảm giác của nàng không?” Lam Tiểu Lam tức giận nói,

Diêm Ninh im lặng một lát, sau đó trầm giọng nói: “Nếu Phỉ Phỉ đã nói với ngươi chuyện của ta, thì ngươi nên hiểu, ở cạnh bên ta nguy hiểm như thế nào?”

“ đối với phụ nữ, tình yêu vốn dĩ tồn tại gắn liền với nguy hiểm.” Lam Tiểu Lam cười nói.

Diêm Ninh chuyển đề tài: “Hôm qua, ở tình nhân hồ vớt được hai cỗ quan tài, bên trong nhốt hai con huyết sát, lúc ấy đại đội trưởng đội hình cảnh là Hình Chính cùng trợ thủ của hắn đều có mặt tại hiện trường cùng với ta. Tuy ta đã giải quyết được hai con quái vật đó, nhưng lại không thể bảo vệ tốt hai người bọn họ, Hình đội cùng trợ thủ Đằng Nghị bị trọng thương xém chút nữa bỏ mạng.”

Lam Tiểu Lam sửng sốt: “Hôm qua có chuyện như vậy xảy ra sao?”

“ta không có năng lực bảo vệ tốt cho người ở bên cạnh, ta rất sợ một ngày nàng bị như bọn họ, nên ta không muốn gặp mặt nàng, tránh cho nàng gặp nguy hiểm.”

Lam Tiểu Lam thở dài: “Thân thể tổn thương không giống như tinh thần bị tổn thương, không thể so sánh được, ngươi cho mình quyền quyết định lựa chọn trốn tránh nàng, mà lại không cho nàng cơ hội để lựa chọn, ngươi không thấy như vậy quá tàn nhẫn sao?”

“Ít nhất nàng sẽ không phải hi vọng, thì mới mau chóng quên được ta.”

Câu chuyện chấm dứt khi Đậu béo đã tới trước cổng trường, lớn tiếng gọi tên Diêm Ninh.

“Được rồi, câu chuyện tới đây nên dừng lại, ta còn có chút việc, ngươi có thể lựa chọn nói hay không nói chuyện của ta cho Lý Phỉ Phỉ biết, ta nghĩ ngươi biết như thế nào là tốt cho nàng.” Diêm Ninh hơi mỉm cười, mau chóng leo lên xe tránh cho Lam Tiểu Lam tiếp tục câu chuyện.

Nàng thở dài nhìn chiếc xe càng ngày càng xa: “Cái này ta cũng không biết phải làm sao?”

Lúc Diêm Ninh ngồi an ổn trên xe rồi, Đậu béo cười hì hì bắt đầu hỏi: “Từ chỗ nào lại có thêm một cô em gái vậy?”

Diêm Ninh trừng mắt: “Liên quan gì đến ngươi sao?”

“ có quan hệ chứ, dù gì cũng là đệ muội của ta nên ta phải quan tâm.”

“Cứ lo việc lái xe của ngươi cho tốt, đầu tiên đến đồn công an, Hình Chính gọi hai ta cùng tới đấy.”

“chúng ta qua đó làm gì? Đậu béo hỏi.

“Qua đi rồi biết.”

Đậu béo nghe vậy cũng không hỏi nhiều, một đường hướng đến đồn công an, Đằng Nghị sớm đứng chờ sẵn bên ngoài. Thấy xe Diêm Ninh tới nhanh chóng tiến đến: “Tối hôm qua, cảm ơn các ngươi.”

Tối hôm qua, Đằng Nghị bị thương rất nặng, còn tưởng mình sẽ hi sinh một cách anh dũng. Cũng may, nhờ Diêm Ninh, cái mạng nhỏ này mới được giữ lại, thậm chí thần kì đến mức, ngày hôm sau có thể bước xuống giường sinh hoạt như bình thường.

“nếu nhất quyết muốn nói lời cảm tạ ta, thì ngươi nên cho ta một trăm hai trăm vạn như vậy thiết thực hơn.” Diêm Ninh cười hắc hắc.

“Ta mà có nhiều tiền như vậy cũng liền cho ngươi.” Đằng Nghị cũng cười sảng khoái, tiếp xúc nhiều với Diêm Ninh, Đằng Nghị biết rõ việc tham tiền tài cũng chỉ là vẻ ngoài của hắn.

“Hình đội đang chờ các ngươi ở bên trong.”

“Vậy mau đi thôi.” Đậu béo nói.

Đằng Nghị dẫn hai người đến phòng thẩm vấn, Hình Chính đang đứng ở bên ngoài nhìn vào, trong phòng Lý Viễn Đông đang ngồi.

“Các ngươi đã tới.” Hình Chính liền chào.

“Tra ra được cái gì chưa?” Diêm Ninh hỏi.

Hình Chính xoa xoa thái dương: “Lão ta thật cứng đầu, dụ dỗ hay đe dọa đều không có tác dụng.”

Diêm Ninh cười nhẹ: “Hắn dù gì cũng là người từng trải, biện pháp các ngươi nếu không dùng được, có thể cho ta thử một chút được không?”

“Đằng Nghị dẫn Diêm Ninh vào thử xem.”

Đằng Nghị gật đầu, bước tới mở cửa phòng thẩm vấn, Diêm Ninh vỗ bả vai Đậu béo một cái rồi nhanh chóng đi vào.

“Lý phó viện, tối hôm qua của ngài như thế nào?”Diêm Ninh cười tự nhiên kéo ghế ngồi xuống.

Lý Viễn Đông liếc nhìn Diêm Ninh không có ý định trả lời.

Diêm Ninh nói tiếp: “Ngươi biết Quách Văn Xương chết như thế nào không?”

“Ngươi biết Quách Văn Xương?” lúc này Lý Viễn Đông mới kinh ngạc lên tiếng

“Ta là người giết hắn thì sao không biết hắn cho được?” Diêm Ninh cười cười

“Ngươi….” Lý Viễn Đông khiếp sợ lắp bắp.

“Tên phụ tá không nói cho các ngươi biết sao?” Diêm Ninh hỏi ngược lại

Lý Viễn Đông cùng Quách Văn Xương và tên phụ tá rõ ràng là đồng bọn với nhau, lúc trước Quách Văn Xương bị Phương Sỹ Thiên giết, tên phụ tá thấy tình hình không ổn liền thừa cơ mọi người không để ý bỏ chạy, ngay sau đó thì Lý Viễn Đông lại đến tiếp nhận vị trí trống của Quách Văn Xương, vậy chẳng lẽ tên phụ tá không thuật lại chuyện Phương Sỹ Thiên và Diêm Ninh cho Lý Viễn Đông nghe?

Lý Viễn Đông ngơ ngác: “Tên phụ tá chưa chết?”

“vậy các ngươi tưởng hắn đã chết?” lần này Diêm Ninh cũng hơi hoang mang không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tên phụ tá đã trốn thoát được tại sao không đến gặp mặt Lý Viễn Đông? Tại sao Lý Viễn Đông lại tưởng tên phụ tá đã chết? rốt cục tên phụ tá đang ở đâu?

“Sau khi Quách Văn Xương chết, thì cũng không thấy hắn ta xuất hiện.”

Diêm Ninh quyết định chuyện này sẽ điều tra sau, liền chuyển câu hỏi: “Các ngươi đến đại học Kiến Châu ẩn núp nhiều năm như vậy, rốt cục là vì cái gì? Ai đứng sau sai khiến các ngươi?”

Diêm Ninh biết Lý Viễn Đông, Quách Văn Xương cùng tên phụ tá chỉ là con rối không phải là người đứng sau tất cả mọi chuyện, diệt cỏ phải diệt tận gốc, nên bắt buộc phải biết được chủ mưu đằng sau.

Quách Văn Xương lại một lần nữa im lặng, nhìn chằm chằm Diêm Ninh thách thức.

“Ngươi nghĩ rằng ta không có biện pháp bắt ngươi khai ra?” Diêm Ninh tức giận đập mạnh cái bàn, sau đó chậm rãi đứng dậy bước đến phía sau Lý Viễn Đông.

“ngươi muốn làm gì?”

“Làm cái gì? Ngươi nghĩ đệ tử Ngô Môn giỏi nhất là gì? Đừng nghĩ ta không làm gì được ngươi?”

Diêm Ninh dứt lời một cây ngân châm đã cắm thẳng vào sau vành tai trái của Lý Viễn Đông

Bạn đang đọc Mao Sơn chi âm dương quỷ y của Quỷ Khốc Lão Hủ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Uminhlinhmieu
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.