Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sắc Lệnh Lôi Hỏa chú

1458 chữ

Diêm Ninh đem Hình Chính đỡ đến nằm dưới tàn cây, Đậu béo lập tức gọi cho cấp cứu, sau đó hai người nhanh chóng chạy tới hướng tình nhân hồ.

Bên cạnh hồ, Đằng Nghị đã nằm một chỗ, toàn thân đầy máu, trên mặt bị một vết cào kinh khủng che lấp, máu tươi tràn ngập cánh tay cầm súng, hiện tại hắn cũng đã không còn sức để bóp cò.

Phía trước người hắn, hai cỗ quan tài đã bật nắp, năm thân ảnh đang đứng đó, trong đó có hai thân ảnh kích thước chỉ bằng một đứa trẻ nhỏ, nhưng cả cơ thể toàn là máu, hốc mắt lóe sáng như hai đóm lửa. Bên cạnh còn có hai thân ảnh cứng đờ, thất khiếu chảy máu, biểu tình hung tợn, chực chờ nhìn chằm chằm Diêm Ninh. Cuối cùng thân ảnh còn lại chính là Lý Viễn Đông.

“Đã nói với các ngươi đừng có rảnh việc kiếm chuyện mà không nghe, một hai bức ta đến con đường này.” Lý Viễn Đông lắc đầu ra lệnh: “Giết hắn.”

Hai thi hai sát thu được mệnh lệnh, há mồm thật to mau chóng phóng muốn cắn đứt cổ Đằng Nghị.

“Nghiệt súc! Dừng tay!”

Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, một đạo kim quang hiện lên, đánh bọn chúng lùi về sau hơn mười bước, Lý Viễn Đông biến sắc khi thấy Diêm Ninh cùng Đậu béo đang từ rừng trúc chạy ra: “Không nghĩ tiểu tử ngươi thực sự có chút bản lĩnh.”

Diêm Ninh gằn giọng: “Lão già chết tiệt, đừng tưởng có mấy cái xác không hồn liền nghĩ mình vô địch thiên hạ, bốn cái phế vật lão tử ta không để vào mắt.”

Đậu béo chen ngang: “Sai rồi, năm cái phế vật, Lý lão nhân nữa, ngươi quên hắn thì hơi sỉ nhục hắn đó?”

“Tiểu tử miệng còn hôi sữa mà dám nói xằng nói bậy, đừng nghĩ ta không dám giết các ngươi.” Lý Viễn Đông phẫn nộ chỉ thị mấy cái xác chia làm hai hướng tấn công Diêm Ninh cùng Đậu béo.

“má ơi!” Đậu béo nhìn thấy hai con quái vật hướng hắn đuổi giết, liền luống cuống núp ở phía sau Diêm Ninh.

“Ngươi chẳng có tí tiền đồ nào cả? chỉ là thi thể thôi, đem bọn chúng tưởng tượng thành lũ chó lũ mèo là được.” Diêm Ninh nói xong đưa cho Đậu béo một tấm đạo phù, “nếu trốn không thoát thì đem cái này dán lên đầu bọn chúng.”

Đậu béo vừa cầm tới tay liền thắc mắc: “ Đây là đạo phù trong phim Cương thi đạo trưởng hả? cái này dán lên đầu chúng thì bọn chúng liền bất động đúng không?”

“Bớt nói nhảm! Cẩn thận!”

Diêm Ninh vừa dứt lời, huyết thi cùng huyết sát đã vọt tới, Đậu béo la lên nhanh chân chạy mất, hai con quái vật thấy vậy cũng nhanh chóng đuổi theo.

Huyết thi động tác tương đối chậm chạp, nhưng huyết sát thì không giống vậy. huyết sát nhảy một cái là đi xa ba mét, nên nhanh chóng đã bắt kịp Đậu béo, giơ vuốt chụp phía sau lưng hắn.

“Đậu má! Tránh ra!” Đậu béo cảm giác phía sau lạnh toát vội vàng nhún chân nhảy sang một bên, lúc này huyết thi vừa vặn tới cạnh hắn, giơ hai cánh tay chụp lấy cổ hắn mà siết.

…………

“Dám đụng đến cổ gia gia ta, ta liền liều mạng với ngươi!” Đậu béo đột nhiên trở cáu lấy chân đá vào bụng huyết thi, không nghĩ tới trực tiếp đem bụng nó phá thành một lỗ thủng lớn, cắng chân hăn bị dính vào bên trong, nhìn vô cùng lợm giọng.

“Hống” huyết thi rống giận, há mồm cắn hướng Đậu béo, nhưng Đậu béo nhanh tay hơn, liền lấy ra đạo phù dán lên trán nó, lập tức nó bị bất động, không nhúc nhích.

“Mẹ nó, vậy mà cũng có hiệu quả nữa hả?” Đậu béo liền vui vẻ vội vàng đem chân từ trong người huyết thi rút ra. “Ngươi nha, không phải nãy bóp cổ ta rất hăng sao? Ngon giờ bắt nữa đi, bóp cổ nữa đi! Nè nữa……….”

Đậu béo chưa nói xong thì tấm hoàng phù trên huyết thi đã bốc cháy, nháy mắt đốt thành tro, huyết thi khôi phục lại bình thường tiếp tục tấn công hắn,

Đậu béo sợ tới mức tè ra quần, té thật nhanh vừa chạy vừa la to: “Diêm Ninh đồ lừa đảo, ngươi đưa đồ dỏm cho ta, dùng không được a!”

Diêm Ninh vừa đối phó với hai con quái vật bên này vừa thờ phì phì nói: “ Đêt! Ai nói với ngươi đạo phù có thể làm huyết thi bất động vĩnh viễn? ngươi rang kéo dài thời gian, cẩn thận một chút, xong bên này ta liền qua cứu ngươi.”

Lý Viễn Đông bên ngoài quan sát thấy vậy cười mỉa: “ Hai tên con nít ranh cũng dám trước mặt ta giương oai.”

“Ai giương oai trước mắt ai thì chưa biết à?” Diêm Ninh hừ lạnh, dùng chân đá bay huyết thi đang quấn lấy mình, sau đó cao giọng đọc khẩu quyết:

“Thiên hồi mà chuyển, hữu âm tả dương. Trời cao tiết độ, sinh hóa muôn phương. Ngô Môn ba mươi sáu quỷ châm sát diệt bốn mươi sáu tà ám. Thái thượng lão quân cấp tốc nghe lệnh.

Lúc này 36 kim châm trôi lơ lửng trên không trung, phóng nhanh đến hai con quái vật, Lý Viễn Đông mặt biến sắc: “Ngô Môn? Hóa ra là đệ tử Ngô Môn?

Kim châm lượn qua lượn lại đem thi thể hai con quái vật biến thành cái rổ lủng lỗ chỗ, nháy mắt liền vỡ nát.

“Đại huynh đệ mau cứu ta.”

Lúc này Đậu béo lâm vào cảnh sắp bị huyết thi đè lên cơ thể cắn chết, thì một trận mưa kim châm bay xuyên thân thể con quái vật, đem mạng của Đậu béo cứu về trong gang tất

Diêm Ninh điều khiển ba mươi sáu kim châm thuần thục tiêu diệt luôn con quái vật còn lại.

“Lão già chết tiệt, chỉ bằng mấy cái thi thể rữa nát mà cũng dám cùng ta giương oai.”

Diêm Ninh dùng giọng điệu của Lý Viễn Đông lúc nãy mà trêu tức lão ta.

Lý Viễn Đông sắc mặt âm trầm bỗng nhiên xoay người tính chạy trốn.

“Đoàng” tiếng súng chát chúa vang lên, theo đó Lý Viễn Đông liền ngã xuống đất, máu tươi trên đùi theo lỗ đạn phun ra không dứt.

Đằng Nghị đang đứng dựa người vào tảng đá, cánh tay bị trọng thương giơ lên siết chặt cây súng còn đang bốc khói trắng, hắn nhìn Diêm Ninh cười rạng rỡ, nhưng chưa kịp mở miệng liền té xỉu.

“Lão già, ngươi đừng hòng chạy thoát.” Diêm Ninh tiến lên hung hăng đạp Lý Viễn Đông một cái, hắn ta kêu lên một tiếng rồi té xỉu.

“mập mạp ngươi không sao chứ?”

Đậu béo vẻ mặt đau khổ nói: “Ta bị ngươi hại thảm, lại còn xém bị cương thi cưỡng gian, xong đêm nay chắc ta gầy đi mười cân a.”

Diêm Ninh cười an ủi, quan sát xung quanh thấy mọi chuyện cũng đã chấm dứt, liền nhẹ nhàng thở ra: “Ngươi đem Lý Viễn Đông trói lại đi, ta đi xử lý bốn cổ thi thể kia.”

……………….

Diêm Ninh khiêng bốn cổ thi thể xếp chồng chất bên hồ, cắt ngón giữa lấy máu vẽ mấy tấm hoàng phù dán trên người chúng.

Bốn cái thi thể vẫn chưa chết, không ngừng giãy giụa.

“Bạch lôi hò reo, phong vân nghe lệnh! Đệ tử Diêm Ninh dẫn thiên lôi phá ngàn tà diệt vạn quỷ, khai ngô thần lệnh, quỷ thần đều giết!”

Diêm Ninh vừa dứt giọng, trên bầu trời quang đãng mây đen kéo tới dày đặc, lôi quang lóe lên, sấm sét trên trời giáng xuống bổ vào bốn cổ thi thể, một ngọn lửa bốc lên cao bao trùm xung quanh chúng.

Trong ngọn lửa hừng hực, bốn cái thi thể không ngừng giãy giụa, phát ra tiếng kêu gào thảm thiết.

“Ta tưởng ngươi chỉ là một tiểu ninh ninh yếu đuối, không ngờ….chiêu này của ngươi cũng trâu bò quá mức đi.” Đậu béo vừa rồi đã bị thiên lôi dọa sợ tới mức ngã ngồi trên đất, hai mắt thất thần, miệng lẩm bẩm.

Diêm Ninh hơi mỉm cười:

“Chiêu này gọi là Sắc Lệnh Lôi Hỏa Chú.”

Bạn đang đọc Mao Sơn chi âm dương quỷ y của Quỷ Khốc Lão Hủ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Uminhlinhmieu
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.