Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Về nhà

1667 chữ

Sáng sớm, ánh mắt trời xuyên thấu qua lớp sương mù nhàn nhạt, nhẹ nhàng chiếu lên vạn vật, thật là cảnh đẹp ý vui.

Bệnh viên lớn nhất Kiến Châu, một vị trung niên nam tử nằm thật lâu trên giường bệnh nay rốt cục cũng đã mở mắt. Tuy nhìn có chút tiều tụy nhợt nhạt, nhưng cũng tốt hơn so với mọi khi. Vị nam tử này chính là Lý Lập Quốc, hắn mơ hồ nhìn vào một mảnh hỗn độn của phòng khách có chút không biết làm sao, sau đó liền phát hiện có người ngã trên ghế: “ Phỉ Phỉ à?” Lý Phỉ Phỉ dẫu cái miệng nhỏ, mở đôi mắt ngái ngủ, thấy Lý Lập Quốc tỉnh lại, vốn có chút không vui nhưng liền biến mất, lập tức chạy đến bên cạnh giường bệnh, lay lay tay Lý Lập Quốc nói: “ Ba, ngài thấy như thế nào rồi?”

Lý Lập Quốc có chút không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đôi mắt khi mơ khi tỉnh hỏi: “ Ta đây sinh bệnh sao? Ta cảm giác như mình vừa trải qua một giấc mộng dài, trong mộng ta thấy bị người ta giam giữ, ta nghe được có người gọi ta, nhưng ta lại không thể nào thoát ra được.”

Lý Phỉ Phỉ hơi sửng sốt, ánh mắt quét qua căn phòng một lần, không phát hiện bóng dáng Diêm Ninh.

“Hắn đi đâu vậy? mọi chuyện phát sinh ngày hôm qua có phải là thật không?”

Nàng nghĩ nghĩ lại nói: “ ba, ngài chỉ vì làm việc quá mệt mỏi nên hôn mê một thời gian thôi, không sao đâu.”

Lý Lập Quốc gật đầu nhỏ giọng: “ Thật là như vậy sao?”

Lý Phỉ Phỉ trên mặt nở rộ nụ cười, như một đóa hoa bách hợp đang tỏa sắc: “Được rồi, ba đừng nghĩ nhiều quá, bệnh ba còn chưa hết cứ tịnh dưỡng, chờ ngài khỏe lại, con sẽ từ từ kể cho ngài nghe, hiện tại ta cho người đi gọi cho ngài một phần ăn, cũng đã lâu rồi ba chưa ăn gì hết đó.”

Lý Phỉ Phỉ bước ra đóng cửa phòng lại, trước tiên bấm số gọi cho Diêm Ninh, nhưng lại truyền đến thanh âm thuê bao không liên lạc được.

“Hắn đang làm gì không biết?” Lý Phỉ Phỉ khó hiểu lẩm bẩm

Trong phòng bệnh một mảnh hỗn độn chứng tỏ hôm qua những gì Lý Phỉ Phỉ nhìn thấy không phải là mơ, nhưng nàng chỉ nhớ rõ một ít hình ảnh khủng bố, còn những chuyện còn lại nàng cảm thấy rất mơ hồ.

Quách Văn Xương hình như là một con quái vật, hắn làm hại ba ba thiếu chút nữa đã mất mạng, phụ tá cũng là người xấu, tối qua hắn đã dùng dao bắt ta làm con tin, Lý Phỉ Phỉ chỉ nhớ rõ chuyện này.

Không thể liên lạc với Diêm Ninh, Lý Phỉ Phỉ chỉ còn biết gọi điên báo cảnh sát, nàng cùng cảnh sát đi bắt tên Phụ tá với Quách Văn Xương thì lại phát hiện hai người tự nhiên mất tích, không thể tra ra dấu vết tồn tại cũng như ghi chép trên sổ xuất cảnh.

Tựa hồ tất cả giống như chưa từng phát sinh.

Nhưng Lý Phỉ Phỉ khẳng định kí ức nàng không có vấn đề: “Diêm Ninh rốt cục ngươi là ai? Ngươi đang ở đâu?”

Trong đầu nàng toàn là hình ảnh Diêm Ninh đang đối đầu với tên Phụ tá, không biết tự khi nào có một hạt giống tình cảm đã thoáng nảy mầm.

Lý Phỉ Phỉ cũng không biết phải đến tận một năm sau nàng mới gặp lại Diêm Ninh.

………

“Ê! Lão gia hỏa, chúng ta đang đi đâu vậy?” Diêm Ninh cưỡi trên chiếc xe máy hai bánh, chạy như bay trên con đường nhỏ ở nông thôn.

Phương Sỹ Thiên ngồi phía sau Diêm Ninh, chậm rãi nói: “ đừng nói với ta đến đường về nhà ngươi cũng không biết?”

Diêm Ninh nói: “Tào lao, đương nhiên ta biết chứ, ta chỉ hỏi ngươi là chúng ta chuẩn bị đến nơi nào. Mà nghe nói quỷ có thể bay được, sao ngươi lại còn ngồi xe máy làm gì?”

“bay rất hao tổn tinh lực ta rất lười” Phương Sỹ Thiên vỗ vỗ đầu Diêm Ninh: “nếu là đường về nhà thì tất nhiên là đi về nhà, ta lại như thế nào mà thu được cái tên đồ đệ ngu xuẩn như này, lại còn láo lếu kêu ta là lão gia hỏa, phải kêu ta là sư phụ a! Đừng quên linh hồn nhỏ bé của ngươi đang nằm trong tay ta đó”

Diêm Ninh buồn bực nói: “ vâng, thưa sư phụ.”

Diêm Ninh vốn dĩ đêm qua tính chờ Lý Phỉ Phỉ tỉnh lại diễn cảnh anh hùng cứu mỹ nhân một lát, nhưng Phương Sỹ Thiên lại bắt Diêm Ninh rời đi trong đêm, thậm chí còn không cho ta nhắn tin báo cho Lý Phỉ Phỉ biết, cái này làm cho Diêm Ninh có chút buồn bực.”

Quách Văn Xương tại sao lại muốn lấy mạng Lý Lập Quốc? Tên Phụ tá hiện giờ đang ở đâu? Lúc này Lý Phỉ Phỉ còn có thể gặp cái gì bất lợi nữa hay không? Mấy vấn đề này còn chưa rõ ràng, Diêm Ninh không thể không để ý đến sự an toàn của Lý Phỉ Phỉ.

Không biết Phương Sỹ Thiên dùng phương pháp gì đem số di động của Diêm Ninh đều bị gạch bỏ, trên người Diêm Ninh hiện giờ cũng chỉ có mấy bộ quần áo, quyển sách cổ cùng hơn mười viên Toán châu.

Phương Sỹ Thiên thấy thần sắc Diêm Ninh có chút buồn bực tưởng hắn đang lo lắng chuyện hoàn hồn, liền an ủi:

“ngươi đừng gấp, hiện tại chúng ta không có Đứt quãng nên chuyện hồi hồn chưa thể làm được. nhưng hôm qua ta đã cố định lại hai hồn bảy phách của ngươi,ít nhất trong ba năm, ngươi không cần sợ hồn phách sẽ tiêu tán. Sau khi ta rời đi hai năm sau cũng đủ thời gian cho ngươi đi tìm Đứt quãng.”

“Đứt quãng là tiên dược, nếu không tìm thấy được ba năm qua đi ta liền phải chết cơ thể cũng không còn?”

“yên tâm đi, ta biết một chỗ có Đứt quãng, nhưng vì phòng ngừa ngươi biết được liền tìm cách chạy trốn, nên ta quyết định một năm sau sẽ nói cho ngươi biết.” Phương Sỹ Thiên cười nói.

Diêm Ninh cắn răng: “ được xem như ngươi lợi hại!”

“ngươi không biết gừng càng già càng cay à?”

Một người một quỷ, đi theo con đường nhỏ trong thôn vừa đi vừa mắng nhau văng vẳng. Cả hai tới nơi khi trời đã chạng vạng.

Nhiều năm trôi qua, Diêm Ninh một lần nữa trở lại quê nhà. Không khỏi có chút cảm khái.

Hắn nhớ khoảng thời gian đi đào tổ chim trên cây, xắn quần bắt cá trên sông nhỏ còn có tiếng gà trống luôn luôn đánh thức Diêm Ninh dậy khi trời sáng. Tất cả như vừa mới xảy ra ở trước mắt nhưng lại rất xa xôi.

Nhà cũ của Diêm Ninh ở đầu thôn, nhưng từ khi Diêm Ninh lên học phổ thông, liền không có trở về qua, nên lúc này khi hoàng hôn buông xuống nhìn có chút cũ nát như một vị lão nhân đang hấp hối.

“ Ai da, đây có phải thằng nhóc họ Trần không? Chớp mắt mà đã lớn như vậy rồi à, năm nay đã thi đại học rồi đúng không, thôn ta lại xuất hiện thêm một sinh viên nữa nha.” Diêm Ninh còn chưa bước vào thôn liền nghe thanh âm thân thuộc của thím Hoàng, một vị nữ nhân cường tráng, tay còn cầm cái giỏ bên trong đầy ắp rau mới hái.

“Mẹ Hoàng” Diêm Ninh thẹn thùng cười, trộm nhìn qua Phương Sỹ Thiên, thấy thím Hoàng cũng không thấy được, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra: “ Nhiều năm rồi không gặp không nghĩ mẹ Hoàng còn nhớ rõ ta nha.”

“sao lại không nhớ cái tên tiểu tử nhà ngươi, cái đứa hay qua nhà ta ăn trộm trứng gà để ăn làm sao ta quên cho được, thôi trở lại là tốt rồi, buổi tối tới nhà mẹ Hoàng ăn cơm đi, ta liền giết gà cho ngươi ăn.” Thím Hoàng nhiệt tình lôi kéo Diêm Ninh về hướng nhà mình.

Diêm Ninh do dự nhìn Phương Sỹ Thiên, xin ý kiến hắn. Phương Sỹ Thiên nói: “ đi đi, nhớ rõ ngươi phải về trước giờ Hợi là được.”

Diêm Ninh gật đầu lúc này mới đi theo thím Hoàng vừa nói vừa cười mà vào thôn, Phương Sỹ Thiên nhìn theo hơi gật gật đầu rồi dần dần biến mất không biết đi đâu.

Việc Diêm Ninh trở về quê, khiến không ít thôn dân chú ý, mọi người sôi nổi đi đến nhà thím Hoàng gặp Diêm Ninh để chào hỏi. không phải do Diêm Ninh là sinh viên nên mọi người mới nhiệt tình như vậy, mọi người trong thôn với nhau đều coi nhau là người thân nên khi thấy Diêm Ninh về mọi người mừng rỡ giống như con cháu về thăm nhà vậy.

Cảm nhận được sự nhiệt tình của thôn dân, Diêm Ninh cảm thấy thân thiết tự đáy lòng. Sau một hồi rượu thịt, hắn mới chậm rãi rời khỏi nhà thím Hoàng, cơ thể lâng lâng hướng về phía nhà mình mà bước.

Vừa mở cửa nhà, đập vào mắt Diêm Ninh là hai tòa linh vị, hương nến đã được thắp lên, bên cạnh Phương Sỹ Thiên đã sớm ngồi chờ.

Bạn đang đọc Mao Sơn chi âm dương quỷ y của Quỷ Khốc Lão Hủ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Uminhlinhmieu
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 56

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.