Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cố lên ! Cha dậu !

Phiên bản Dịch · 2211 chữ

Không bao lâu sau , một tên đệ tử đạt được một kiện hạ phẩm linh khí . Hắn gọi Trầm Ôn , tuổi chỉ 15 . Vốn Diêm Sở còn cho rằng người đầu tiên đạt được phi kiếm tán thành phải là Mục Thanh Thiển , hoàn toàn không ngờ lại là Trầm Ôn không gì nổi bật .

" Oa nha nha .... Trầm Ôn vậy mà là người đầu tiên được phi tán thành nha . Đã vậy lại là hạ phẩm linh khí nữa , thiệt là lợi hại đó nha . "

" Trầm Ôn sư huynh , làm cách nào để đạt được phi kiếm vậy hả ? Có thể chia sẽ cho quý vị khán giả được biết hay không đó hả ? "

" Sư huynh ! Sao ngươi không nói chuyện chứ ? "

" Uy ! Hắn bị gì vậy ? Nước mắt lưng tròng .... bị kiếm cắt trúng tiểu đệ sao chứ ? "

Một đám đệ tử vây lấy hắn ,tranh nhau phỏng vấn như đám nhà báo bu lại phỏng vấn minh tinh màn bạc .

" Đừng quấy rầy Trầm Ôn ! Dành thời gian lo cho bản thân mình đi ! " Diêm Sở tằng hắng nói .

Đám đệ tử giật mình tản ra , Diêm Sở mới nhẹ nhàng tiến đến vỗ vỗ vai Trầm Ôn nói :

" Sau này nỗ lực hơn nữa đi hả . Trầm Ôn ! Ta biết ngươi thân mang cừu hận của gia tộc , nhưng thiên phú lại không đủ , mãi không thấy được hy vọng . Nhưng mà ngươi cứ yên tâm , cần cù bù thông minh . Người ta nỗ lực một thì ngươi nỗ lực mười , nỗ lực gấp trăm lần nhất định sẽ thành công . "

Trầm Ôn biến sắc , hắn chưa từng nói với ai về thân thế của mình , làm sao chưởng môn biết được ?

" Lựa chọn Kinh Lôi Phái là quyết định chính xác nhất trong cuộc đời ngươi . Ngươi được phi kiếm tán thành nói rõ ngươi có kiếm tâm kiên định , vì vậy cứ tu luyện thật tốt , báo thù rửa hận là chuyện sớm muộn thôi . Nhưng mà cũng đừng coi báo thù rửa hận là mục tiêu duy nhất trong đời mình , ngươi phải nhớ kỹ châm ngôn của môn phái ! " Diêm Sở nói tiếp .

Trầm Ôn nghe vậy không nhịn được bất giác thì thào : " Không ngừng vươn lên , tài đức vẹn toàn ... "

" Tốt lắm .. minh bạch rồi thì tốt ." Diêm Sở cao thâm mạt trắc gật đầu .

Trầm Ôn chợt quỳ xuống dập đầu ba cái .

Trầm Ôn này lúc ghi danh chỉ là một người bình thường , thiên phú không đủ . Diêm Sở vốn không muốn tuyển hắn nhưng nhờ Đại Đạo Chi Nhãn lại trông thấy Trầm Ôn là một công tử của một ẩn thế gia tộc gặp phải rủi ro . Tuy Trầm Ôn thiên phú không cao nhưng tâm tính lại vô cùng kiên định , hơn hẳn Mục Thanh Thiển hay Lý Trạch Dương . Vì vậy Diêm Sở mới ngoại lệ thu nhận Trầm Ôn , hắn muốn nhìn xem tiểu tử này có thể khiến mình lau mắt mà nhìn hay không . KHông ngờ ngay ngày đầu tiên đã khiến Diêm Sở hắn kinh hỷ . Tiểu tử này quả nhiên là vì kiếm mà sinh a !

Trầm Ôn ngồi lặng lẽ một góc ôm lấy phi kiếm , ánh mắt hắn nhìn phi kiếm như nhìn người yêu vậy . Đám đệ tử vô cùng hâm mộ nhìn Trầm Ôn , nhờ vào Trầm Ôn mà họ lại có thêm niềm tin sẽ được phi kiếm tán thành .

Mục Thanh Thiển dạo bước trong Kiếm Trủng , hoàn toàn không bị Trầm Ôn ảnh hưởng tâm tình . Thực tế nàng đã được mấy thanh phi kiếm tán thành nhưng mà nàng không nhận . Nàng đang tìm một thanh phi kiếm thực sự thích hợp . Bỗng nhiên Tử Thanh Kiếm trong tay nàng như bị một cỗ lực lượng vô hình lôi kéo , nhìn xuống thì Mục Thanh Thiển phát hiện kiếm tuệ đang quấn lấy một thanh phi kiếm màu trắng .

" Mẫu thân ... " Mục Thanh Thiển thì thào .

Đây chẳng lẽ là mẫu thân nàng nhắc nhở ? Đã vậy , thanh phi kiếm này ta muốn ! Mục Thanh Thiển đưa tay ra , dễ dàng xuyên qua kết giới nắm chặt lấy thanh phi kiếm màu trắng kia . Một cỗ hàn ý rét lạnh tản ra từ trên thân thanh phi kiếm này .

" Huyền Nguyệt Kiếm ! Cực phẩm linh khí ! " Diêm Sở chậm rãi nói lớn , giới thiệu sản phẩm .

" Ta chọn nó ! " Mục Thanh Thiển ôn nhu vuốt ve Huyền Nguyệt Kiếm .

Diêm Sở gật gù , với thực lực hiện tại của các đệ tử thì lấy được phi kiếm quá mạnh thì cũng không phải chuyện tốt . Thử nhất là chân nguyên không đủ , sử dụng phi kiếm quá cường đại sẽ là một gánh nặng rất lớn không thể gánh nổi . Thứ hai , nếu tiếp xúc với phi kiếm cường đại quá sớm thì sẽ sinh ra tâm lý ỷ lại , không tập trung tu luyện , nâng cao thực lực bản thân .

Mục Thanh Thiển lấy được phi kiếm , liền có rất nhiều đệ tử lục tục đạt được phi kiếm tán thành . Cuối cùng còn lại bốn mươi mấy tên tay trắng ra về . Dù sao thì cũng không có gì quan trọng , tương lai vẫn còn cơ hội .

" Chưởng môn! Đám người Trạch Dương sư huynh vẫn chưa xuất hiện . " Trầm Ôn chợt cau mày nói .

Diêm Sở cũng cảm giác vô cùng kỳ quái , ba tên này không giống như là học sinh cá biệt a . Chẳng lẽ .... ba tên này gặp nguy hiễm sao ?

" Đệ tử còn lại trước mắt quay về tiên phong của mình , làm quen với phi kiếm đi hả . Thanh Thiển , ngươi đi cùng ta đến Viêm Dương Phong một chuyến ! " Diêm Sở nói lớn .

Truyền tống trận lóe lên , trong nháy mắt Diêm Sở cùng Mục Thanh Thiển đã đến Viêm Dương Phong .

Viêm Dương Phong cách Phiêu Miểu Phong ba trăm dặm về hướng nam , đồng thời cũng là ngọn núi lửa to nhất cạnh Phiêu Miễu Phong . Vừa đến nơi , Diêm Sở lập tức cảm giác mình bị một cỗ nhiệt khí bao phủ . Bầu trời phương nam bị nhuộm thành màu đỏ , núi lửa phun trào dữ dội , khói đen bao phủ nửa mảnh trời .

" Đi ! Đến nơi ở của chúng nhìn một chút ! " Diêm Sở vội vàng nói .

Tiến vào trong , hai người kinh ngạc phat1h iện bên trong vô cùng chỉnh tê , chăn nệm đều được sắp xếp chỉnh tề như chưa từng có ai ở .

" Chẳng lẽ là .... ba tên này không đến đây ? " Diêm Sở nhíu mày .

Không tốt ! Xem ra phiền phức rồi !

" Chưởng môn ! Đệ tử sẽ đi tìm nơi hạ lạc của ba vị sư đệ . " Mục Thanh Thiển nói .

" Ngươi chưa quen thuộc Tu Di Thế Giới này , bổn tọa đi cùng ngươi . " Diêm Sở lập tức nói .

Mục Thanh Thiển lòng đầy ấm áp , không nghĩ rằng Diêm Sở quan tâm đến đệ tử như vậy , đích thân tìm kiếm mới chịu . Cái này thì Mục Thanh Thiển đúng là không hiểu lầm , Diêm Sở vô cùng lo lắng cho đám người Lý Trạch Dương . Vạn nhất có mệnh hệ nào thì sau này lấy ai mà thề với hệ thống chứ ?

" Thanh Thiển ! Ngươi trở về Phiêu Miểu Phong đem ngựa đến . Chúng ta cưỡi ngựa đi tìm . "

" Chưởng môn thực lực cao cường , sao không ngự kiếm tìm cho lẹ ? " Mục Thanh Thiên nghi hoặc hỏi .

Diêm Sở : " ................."

Xong đời ! Hắn làm gì biết cái gì gọi là ngự kiếm phi hành chứ .... tu vi hiện tại của hắn còn thấp hơn cả Mục Thanh Thiển thì lấy gì mà phi với chả hành , đúng là hành thì có , bị hành !

Trong lúc Diêm Sở đơ người không biết phải làm sao thì tiếng vó ngựa vang lên , ba con tuấn mã chạy đến .

" Đây là ngựa của Trạch Dương .... nhất định chúng sẽ biết ba tên kia mất tích chỗ nào . Chúng ta dùng nó sẽ tìm được ba tên tiểu tử kia . " Diêm Sở lập tức chớp lấy cơ hội .

" Chưởng môn nói phải ! " Mục Thanh Thiển lập tức bay người lên ngựa .

Diêm Sở cũng không chậm chạp , leo lên ngựa vỗ lưng tuấn mã nói : " Ngựa tốt ! Đem chúng ta đến chỗ chủ nhân ngươi . "

Tuấn mã như hiểu được lời Trạch Dương , vô cùng sợ hãi giơ móng trước quào lung tung biểu thị không muốn .

" Không nguyện ý ? " Diêm Sở giận dữ nói : " Chủ nhân ngươi không thấy , bổn tọa còn lưu ngươi làm gì chứ ? Ăn cỏ sao ? "

Ngựa đại ca vô cùng phiền muộn nằm ỳ ra một bộ dáng dù chết không sờn . Dù sao thì cũng chết ! Ta không đi !

" Ngoan ....cách tốt nhất để vượt qua sợ hãi chính là đối mặt với nó . Cố lên ! Cha dậu ! " Diêm Sở lập tức tươi cười hòa ái vô cùng giả tạo nói .

Ngựa đại ca không hiểu " cha dậu " nghĩa là gì nhưng nghĩ lại một chút thì ở đây chắc chắn bị tên vô sỉ này đánh chết , chi bằng chạy một chút có lẽ còn có cơ hội sống sót . Ngay lập tức , ba thớt tuấn mã đem Diêm Sở cùng Mục Thanh Thiển chạy đi .

Mục Thanh Thiển mắt tròn mắt dẹt nhìn Diêm Sở , thiệt lợi hại a . Truyền ngôn nói chưởng môn có thể nói chuyện với súc vật quả không sao ! Nhưng mà " cha dậu " là ý gì ? Chẳng lẽ là ngôn ngữ bí mật để ra lệnh cho ngựa ? Nghĩ đến đó Mục Thanh Thiển cúi đầu xuống tai ngựa khẽ thì thào : " Cha dậu , cha dậu . "

Ngựa đại ca : "..............."

Diêm Sở như nghe được cái gì , nghiêng người qua hỏi :

" Thanh Thiển , ngươi đang nói gì thế ? "

Mục Thanh Thiển ngồi thẳng dậy , mặt đỏ như gấc : " Không ... ta không có nói ... "

Diêm Sở quay đầu qua chỗ khác , nín cười đến mức muốn nội thương . Mục Thanh Thiển hô cha dậu cha dậu hắn nghe rất rõ ràng . Không ngờ tiểu băng sơn mỹ nhân này lại còn có một mặt đáng yêu như vậy . Cũng không biết thế giới này có chuyện không chấp nhận cho sư đồ ...... khụ khụ ... e hèm ...

Ngựa đi được nửa canh giờ , dần rời xa khỏi Viêm Dương Phong , đi về phía đông nam

" Viêm Dương Phong ở hướng nam . Đám người này chạy kiểu gì lại đến phía đông nam chứ ? Chẳng lẽ lạc đường ? " Diêm Sở tự nhủ .

Tu Di Thế Giới quá rộng , lạc đường cũng không lạ . Chợt ba con ngựa dừng bước đột ngột khiến cho Diêm Sở đang đạo mạo sờ cằm suy nghĩ bay cái vèo , rơi cái bạch trên bậc thang bạch ngọc , đầu quay mòng mòng , ê ẩm cả người .

" Chưởng môn ! " Mục Thanh Thiển hốt hoảng chạy tới đỡ Diêm Sở . " Chưởng môn không sao chứ ? "

" Không có gì đáng ngại . " Diêm Sở nén đau nói .

Hắn đứng dậy , lặng yên nhìn con ngựa đã hất mình bay ra , tựa hồ như là ngựa của Lý Nguyên Phương . Được lắm ... trở về ta đem ngươi đi thiến ! Để ngươi làm một tên tiểu thái giám vui vẻ khoái lạc .

" Ngựa hoảng như vậy .... chẳng lẽ ba sư đệ mất tích ở đây ? " Mục Thanh Thiển chợt nói .

Địa hình ở đây vô cùng đẹp đẽ , tiên phong cao vút , bên cạnh là hồ sâu không thấy đáy , từng tòa tiên phong như mọc lên trong hồ nước vô cùng mộng ảo . Nước hồ trong veo có thể nhìn thấy cá bơi tung tăng , chim chóc rộn ràng bên bờ hồ cùng nhau ân ái ...... 5^%#$%@%$T(! ... chú ý có trẻ em .

Diêm Sở nhìn quanh một vòng không thấy gì lạ . Chợt một âm thanh cơ giới vang lên :

[Nhắc nhở nhiệm vụ : Thu phục linh thú Côn Bằng trong Tu Di Thế Giới .

Khen thưởng : Hoàng kim bảo rương , một cái . ]

Bạn đang đọc Mạnh Nhất Chưởng Môn Theo Đánh Dấu Bắt Đầu ( Dịch ) của Bất Hủ Gia
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tranphong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.