Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiêu Thụ (2)

Phiên bản Dịch · 3407 chữ

Mạng Sống Thứ Hai Của Ranker - Chương 27 - Tiêu Thụ (2)

Team Just T

[Độ thông thạo của Thanh Kiếm Vampire Bathory quá thấp. Điều chỉnh thứ hạng của kỹ năng thu thập được.]

[Kỹ năng ‘Sóng Nhiệt’ được điều chỉnh thành ‘Truyền Lửa’]

[Truyền Lửa]

Thứ Hạng: D+

Độ Thông Thạo: 0.0%

Mô Tả: Phiên bản hạ cấp của kỹ năng bẩm sinh của Hargan (Vua Người Thằn Lằn), Sóng Nhiệt. Truyền lửa vào một công cụ mong muốn. Lửa ở nhiệt độ cao hơn có thể được tạo ra tùy thuộc vào độ thông thạo kỹ năng.

‘Kỹ năng bẩm sinh? Và nó là một kỹ năng buff (tăng sức mạnh)?’

Yeon-woo nắm chặt tay lại khi anh kiểm tra mô tả kỹ năng. Anh cảm thấy như thể hậu quả từ việc kết hợp các kỹ năng bị cuốn trôi đi.

Ngay cả khi nó bị hạ cấp xuống một thứ hạng thấp hơn, nó vẫn là một kỹ năng bẩm sinh từ một con quái vật Boss.

Kỹ năng bẩm sinh.

Nó tương tự như một kỹ năng Độc Nhất, nhưng có chút khác biệt.

Chúng đều là độc quyền với một số cá nhân ‘duy nhất’ nhất định. Thông thường, không ai ngoại trừ chủ nhân ban đầu của kỹ năng đó mới có thể có được kỹ năng như vậy. Chúng không chỉ mạnh mẽ mà chúng còn hiếm có.

Tuy nhiên, không giống như các kỹ năng Độc Nhất thứ bị giới hạn cho những người chơi, thì kỹ năng bẩm sinh thuộc về những con quái vật Boss. Điều này có nghĩa rằng, ngay cả khi con quái vật Boss với một kỹ năng bẩm sinh chết, thì nó sẽ xuất hiện một lần nữa khi con quái vật đó tái sinh vào mỗi vòng. Điều này cũng là lý do cho sự xuất hiện của con Hargan trong vòng hướng dẫn này, mặc dù nó đã bị giết bởi em trai của anh rất lâu về trước.

Nên mặc dù Sóng Nhiệt là kỹ năng bẩm sinh của Hargan, những người chơi khác vẫn có thể có được kỹ năng này. Nhưng điều này chỉ nằm trong lý thuyết.

Chỉ hiện diện trong những kỹ năng thứ hạng cao, khả năng để rút lấy các kỹ năng không thường được tìm thấy trong Tòa Tháp, và càng hiếm thấy hơn nữa trong phần hướng dẫn. Cụ thể là Thanh Kiếm Vampire Bathory là đứng đầu trong những kỹ năng như thế, nên cũng an toàn khi giả định rằng Yeon-woo là người duy nhất có khả năng cướp lấy kỹ năng của Hargan ở giai đoạn này.

Vì thiếu độ thông thạo kỹ năng, anh không nhận được Sóng Nhiệt, nhưng đây vẫn là một thành tựu lớn. Anh có trong tay một kỹ năng buff mà thậm chí có thể truyền lên một công cụ với đặc tính lửa.

‘Sức mạnh của bảo vật sẽ tăng lên khi truyền vào một đặc tính nhất định. Đó là lý do tại sao các bảo vật với những loại buff nguyên tố thường được trao đổi với giá cao.’

Giờ, Yeon-woo không cần phải tìm một bảo vật với những buff nguyên tố nữa. Hơn nữa, Truyền Lửa có thể được sử dụng cho nhiều mục đích khác nhau. Lửa là nguyên tố linh hoạt và thiên về tấn công.

“Mình phải dùng thử nó sau.’

Yeon-woo từ tốn đóng cửa sổ kỹ năng đó lại với tâm trạng thỏa mãn. Trong khi anh đang tập trung vào kỹ năng mới nhận được của anh, các tác dụng phụ mà anh đang chịu đựng cũng đã thuyên giảm đến một mức độ nhất định.

Anh từ từ đứng dậy từ chỗ ngồi của anh trong khi cố duy trì thăng bằng. Thấy thế, Kahn và Doyle đến giúp cho anh.

“Anh à, cơ thể của anh…”

Không dễ cho Kahn nói nên lời, khi anh đang quá lo lắng cho Yeon-woo.

Yeon-woo đã đối mặt trực tiếp với đợt Sóng Nhiệt cuối cùng của Hargan. Nhiều vết bỏng có thể thấy qua quần áo đã cháy xém phân nửa của anh. Cái mặt nạ trắng của anh cũng bị hư tổn từ lượng nhiệt dữ dội.

“Đừng lo, tôi ổn. Chỉ là di chuyển hơi khó khăn, nhưng đợi một xíu sẽ khỏe lại thôi.”

Nếu anh không thể hồi phục được những vết thương với năng lượng hút được nhờ Thanh Kiếm Vampire Bathory, thì đã là cái kết cho anh rồi. Nhưng Yeon-woo vẩy tay để thể hiện là mình ổn.

“Cứ để tôi kiểm tra, man.”

“Yeah Hyung. Ngồi xuống một chút nữa đi lỡ đâu anh còn đau chỗ khác nữa thì sao.”

Tuy nhiên, Kahn và Doyle không thể không lo lắng cho anh. Họ không thể chỉ để anh ở đó một mình.

Yeon-woo suy nghĩ trong chốc lát về cách để họ thôi bám lấy anh, và khi anh nhận ra rằng vẫn còn người bị khóa trong những buồm giam, anh chỉ cầm về phía đó.

“Tôi ổn, tôi thật sự không cần hai người giúp đâu. Nhưng đằng kia vẫn còn người kìa, có ổn không khi để họ như thế? Họ có thể đang gặp nguy hiểm vì ngọn lửa đó.”

Chỉ khi đó Doyle mới nhớ lại những người bị bắt trong trại người. Cậu ta kéo Kahn theo cùng và nhanh chóng lao đến các buồng giam.

Yeon-woo cuối cùng đã có thể nghỉ ngơi khi tựa lưng vào một gốc cây nửa cháy xém. Rồi anh nhắm mắt lại và đắm mình trong thiền định để hoàn toàn giảm bớt hậu quả của các tác dụng phụ.

* * *

Những người nô lệ đã được giải cứu thành công.

May mắn là Sóng Nhiệt của Hargan không chạm đến trang trại người. Có lẽ vì đó là nơi dành riêng cho việc bảo quản thức ăn cho những con non, nên chúng thiết kế không gian này sẽ chịu đựng ít thiệt hại hơn từ tác động bên ngoài.

“Cảm ơn, cảm ơn các anh rất nhiều!”

“Uhunghung!”

Mọi người khóc nức nở khi xiềng xích của họ đã được tháo bỏ.

Và sau khi hồi phục, vài người trong số họ thậm chí còn bắt đầu giận dữ đá vào thi thể của con Hargan hết lần này đến lần khác. Những người chơi khác thậm chí còn trút cơn giận của họ lên đầu những con Người Thằn Lằn còn sót lại.

Họ vừa được kéo ra khỏi lằn ranh sinh tử, nhưng đồng đội của họ những người mà họ đã nói cười trò chuyện cùng nhau chỉ mới vài ngày trước, đã bị ăn sống bởi những con Người Thằn Lằn non ngay trước mắt họ. Cũng là lẽ tự nhiên khi máu nóng của họ sôi sục chỉ với việc nhìn thấy những con quái vật đó.

Kahn và Doyle chỉ đứng đó quan sát cho đến khi cuối cùng họ bình tĩnh trở lại.

Sau khi mọi người đã phần nào giảm bớt cơn giận của họ, thì một người đàn ông trung niên với cái đầu hói tiếp cận họ để thể hiện lòng biết ơn của ông ta.

“Tôi muốn nói lời cảm ơn các cậu một lần nữa. Nhờ có các cậu mà chúng tôi mới có thể báo thù được cho những người đồng đội… Với cái chết của lũ quái vật thì họ đã có thể ra đi trong thanh thản.”

Kahn và Doyle vẫy tay của họ.

“Không cần cảm ơn chúng tôi đâu, chúng tôi chỉ làm những điều mình cần làm thôi.”

Kahn bình tĩnh lắc đầu. Với tính cách của anh, anh đáng nhẽ ra phải trả lời một cách đầy tự hào chứ, nhưng bây giờ anh phải kiềm chế bản thân mình lại vì anh nhận thấy bầu không khí nặng nề. Tuy nhiên, đôi mắt của anh vẫn chứa đầy niềm tự hào.

Rồi người đàn ông trung niên hỏi anh.

“À mà, tôi có thể hỏi cậu một câu không?”

“Vâng. Cứ nói.”

“Tôi đang tự hỏi liệu cậu có phải là Kahn, Huyết Kiếm. Có phải cậu không?”

“Oh, wow. Tôi đang cố giữ kín chuyện đó. Haha!”

Kahn giả vờ e thẹn bằng cách gãi đầu, nhưng anh không thể ngăn đôi môi của mình cong lên được.

Đôi mắt của mọi người mở to.

“Thật, thật sự cậu là Kahn, Huyết Kiếm ư?”

“Thật không ngờ! Tôi không thể nghĩ ra bất kỳ người nào khác có đủ khả năng giết chết Vua Người Thằn Lằn.”

“Tôi chỉ mới nghe tin đồn về cậu, nhưng cậu thật sự rất tuyệt vời. Tôi thật sự chẳng là gì so với cậu cả.”

“Vậy, người kế bên cậu ta… chẳng phải là Đuôi Cáo sao?”

“Phải rồi, tao nghĩ mày nói đúng đó.”

Càng có nhiều người khen thì nụ cười càng mở rộng lên.

Doyle lắc đầu khi cậu nhìn Kahn. Cậu tự hỏi không biết Kahn yêu thích được chiếm hết mọi ánh nhìn và hào quang đến mức nào.

Mặc dù Kahn đang cười khúc khích, anh không quên gửi cho đồng đội mình một chút lời khen do sự đóng góp của họ.

“Haha! Cảm ơn các anh về những lời khen đó. Nhưng tôi phải nói rằng, tôi không phải là người duy nhất tham gia vào cuộc tấn công Hargan. Thực tế là tôi ở đây chỉ để giúp đỡ đồng đội thôi. Nếu chúng ta không có người bạn của tôi ở đằng kia, hmm… thì tôi không dám tưởng tượng đến điều gì có thể xảy ra nữa.”

Kahn lắc đầu khi anh nói với giọng điệu hài hước.

Nhờ có nỗ lực của anh trong việc tạo ra một bầu không khí vui vẻ hơn, mọi người cũng đang dần thả lỏng bản thân họ. Tuy nhiên, ngay khi họ quay đầu sang hướng mà Kahn chỉ tay về, gương mặt của họ lại cứng đơ một lần nữa.

Yeon-woo đang ngồi đó.

Không giống như Kahn và Doyle, anh đang ngồi ở phía xa khỏi đám đông, đang rơi vào cõi thiền định.

Mọi người ngay lập tức nhìn đi chỗ khác khỏi Yeon-woo. Một vài người trong số họ thậm chí còn cau mày hoặc khạc nhổ trên nền đất như thể họ thấy một thứ gì đó kinh tởm.

Kahn nhận thấy sự thay đổi trong bầu không khí, nên anh cẩn trọng hỏi người đàn ông.

“Có gì sai ư?”

“Cái người ở đằng kia, hắn ta là đồng đội của cậu à?”

“Phải, anh ta là đồng đội của tôi.”

“Vậy thì tôi phải cảnh báo cho cậu trước, hãy cẩn trọng khi ở gần người đó.”

Gương mặt của Kahn cũng trở nên u ám.

“Tôi có thể hỏi lý do tại sao không?”

“Khi Doyle lần đầu tìm thấy chúng tôi trong buồng giam, chính tên đó đã bảo với cậu ta phải bỏ rơi chúng tôi.”

Người đàn ông trung niên liếc nhìn Yeon-woo với cặp mắt đầy tức giận.

Những người chơi khác cũng nhớ lại cuộc xung đột giữa Yeon-woo và Doyle lúc đó. Cuối cùng thì Doyle cũng phải quay lưng về phía họ, nhưng thứ duy nhất còn sót lại trong đầu họ là ánh nhìn tàn nhẫn của Yeon-woo người đã cố bỏ rơi họ ngay từ đầu.

Kahn nhìn Doyle với vẻ mặt ảm đạm hỏi về sự thật của câu chuyện đó.

Doyle muốn giải thích tại sao Yeon-woo phải nói một điều như thế, nhưng có quá nhiều người đang quan sát họ, nên cậu không thể làm gì khác ngoài thở dài và gật đầu.

Người đàn ông trung niên xem đó như câu trả lời ‘có’, và tiếp tục nói với sự bực bội vô cùng.

“Tôi có thể hơi quá đáng khi nơi như lời này, nhưng hắn ta chỉ đơn giản là không phải con người…”

“Đúng rồi. Ông quá đáng lắm rồi đó.”

Khoảnh khắc đó, Kahn nhìn lại người đàn ông trung niên khi anh dừng ông lại ở giữa câu.

Người đàn ông trung niên bị ngạc nhiên trước lời phản hồi bất ngờ đó.

“X, Xin…”

“Tao nói là mày quá đáng lắm rồi đó.”

Kahn tiếp cận người đàn ông trung niên.

Người đàn ông trung niên đóng băng trong sự bối rối bởi thái độ lạnh lùng của Kahn. Ngay cả những người chơi khác cũng lo lắng về tình hình này.

Nhưng không hề quan tâm đến sự lúng túng của những người đó, Kahn vẫn đứng trước mặt người đàn ông trung niên với lời chế nhạo của anh, và anh chỉ vào ngực của ông ta với ngón tay của anh.

“Bất kể trước đó anh ta có nói gì, thì anh ta vẫn là người vừa giải cứu bọn mày đấy. Và nếu mày vẫn chưa thông thì anh ta cũng là đồng đội của tao và Doyle và anh ta là người chịu tổn thương nhiều nhất trong cuộc tấn công vừa rồi.”

Kahn không còn nói với giọng điệu lịch sự nữa.

Sự tôn trọng chỉ nên dành cho những người xứng đáng với nó. Nhưng nhìn vào cái lũ não heo vô ơn này. Chúng có nỗi điên lên anh cũng chả quan tâm.

“Nhưng bọn ngu chúng mày đã làm gì? Một điều chắc chắn là bọn mày quá ngu nên mới bị bắt vào trong này. Giờ lại toàn mạng trở ra và điều đó tất cả là nhờ anh ta. Vậy mà vừa nãy mày nói gì? Cẩn trọng với anh ta? Chà, sao mày không cẩn trọng với những gì mày nói đi?”

Sự nhục nhã tát một cú mạnh vào mặt ông ta. Nên gương mặt ông đỏ quét và đôi tay siết chặt của ông bắt đầu run rẩy.

Tuy nhiên, Kahn mỉm cười trước phản ứng của ông ta.

“Sao thế? Mày muốn đấm vào mặt tao à? Nè. Đấm đi. Mày quá run sợ mà chẳng thể làm được gì trước mặt con Vua Người Thằn Lằn, nhưng giờ mày lại đột ngột dũng cảm vì bọn tao là người chơi sao? Chà, vậy thì nhanh lên và đấm tao đi.”

Kahn thậm chí còn chỉ thẳng vào má của mình.

Mí mắt của người đàn ông trung niên run lên. Rồi, ông ta quay lại để tìm kiếm ai đó để giúp đỡ ông.

Những người đã bị bắt vào trang trại và đã hứa sống chết cùng nhau giờ đang nhìn đi chỗ khác trong nỗi sợ sẽ bị liên lụy. Chẳng ai dám thử giúp đỡ người đàn ông đó.

Người đàn ông trung niên cuối cùng cũng nhận ra tình hình của ông.

“Tôi, tôi xin lỗi.”

“Cái gì? Tao không nghe thấy mày nói gì hết.”

Kahn cau mày, dí tai lại gần miệng người đàn ông trung niên.

“Tôi xin lỗi.”

Giọng nói của người đàn ông trung niên cũng run rẩy.

Kahn liền cười nhẹ rồi lùi lại.

“Mày còn phải xin lỗi một người khác nữa, mày thấy có đúng không?”

Người mà anh đang nói đến đã quá rõ ràng.

Người đàn ông trung niên cắn môi dưới và nhìn về Yeon-woo. Anh vẫn đang ngồi thiền ở vị trí của anh, chẳng hề quan tâm chút gì về phía bên đó.

Kahn chỉ tay về Yeon-woo và hối ông ta.

Người đàn ông trung niên chậm rãi tiếp cận Yeon-woo với từng bước đi run rẩy. Ông ta xin lỗi với tấm lưng cúi xuống 90 độ.

“Tôi xin lỗi, thưa ngài. Xin hãy tha lỗi cho tôi.”

Yeon-woo không phản hồi gì trong một lúc lâu. Như thế, người đàn ông trung niên không thể đứng thẳng lưng lại được.

Yeon-woo mở hai mắt ra với sự bực bội và gật nhẹ đầu. Rồi anh lại nhắm hai bắt lại lần nữa. Chỉ khi đó thì người đàn ông trung niên mới đứng thẳng người dậy được.

Những người chơi quan sát cảnh tượng đó ngậm chặt miệng lại.

Kẻ mạnh và kẻ yếu. Mối quan hệ như thế cũng đã thể hiện rõ ở đây.

* * *

Người đàn ông trung niên, Brend, trở lại với đám đông với cái miệng nín chặt. Mọi người bắt đầu nhốn nháo, lo lắng rằng ông sẽ nói chuyện với họ. Chẳng mấy chốc chẳng có ai ở xung quanh ông ta nữa.

Brend cắn chặt môi và tìm kiếm một nơi để ngồi xuống.

‘Lũ phản bội dơ bẩn.’ Brend nghiến chặt răng.

Chúng đã từng bám theo ông khi chúng bị bắt nhốt bởi lũ Người Thằn Lằn. Bất cứ khi nào chúng cần gì, thì ông sẽ liều mạng để có được thứ đó cho chúng. Nhưng giờ đến lúc ông cần sự giúp đỡ thì tất cả chúng đều lánh xa ông.

Ông ta cảm thấy thật bẩn thỉu và đau khổ. Ông ta bực bội Kahn và Doyle vì dám trêu chọc ông đơn giản vì họ đã cứu ông ta. Ngoài ra, ông cũng nguyền rủa người mà mang đến rắc rối này cho ông.

“Uhm, Hyung-nim[1].”

Chỉ khi đó, một chàng trai ốm yếu tiếp cận Brend và cẩn thận đứng kế bên ông. Tên anh ta là Ethan. Anh ta là người đã theo Brend nhiều nhất kể từ khi anh bị bắt vào trang trại người.

Khi ông ta lần đầu gặp Ethan, thì anh ta là một trong những người chơi bình thường mà bị mang đến trang trại này cùng với đồng đội của họ. 1 ngày kia, Brend thấy anh ta trên bờ vực của cái chết, nên ông đã đứng lên và giúp đỡ anh. Kể từ lúc đó Ethan đã bắt đầu theo ông ta, bảo rằng hắn sẽ phục vụ cho ông ta như là một ‘Hyung-nim’.

Brend cũng thấy rằng anh ta rất thông minh và hóm hỉnh, nên ông quyết định giữ anh ta như một người đồng đội. Nhưng hôm nay, anh ta lần đầu tiên tránh ánh nhìn của ông khi ông nhờ sự giúp đỡ.

“Cái gì?”

Vì thế chẳng có lời nói đàng hoàng nào phát ra từ miệng của Brend.

Nhận thấy thái độ lạnh nhạt của Brend, Ethan cẩn thận mở miệng nói.

“Em rất xin lỗi đại ca.”

“Xin lỗi?”

“Thì em đã không ở đó để hỗ trợ cho anh. Em, em hy vọng đại ca sẽ hiểu. Đại ca biết về chúng ta mà… Về cách mà chúng ta sống sót qua chỗ này.”

Brend liếc nhìn Ethan, nhưng sớm thở dài.

Ethan và đồng đội của anh ta chỉ giống như những con phù du. Họ chỉ đang sinh tồn từ phần này sang phần khác bằng cách theo sau lưng của những người chơi có kỹ năng. Nên, ngay cả khi ông muốn chê trách Ethan, thì đó cũng chỉ là tốn hơi sức mà thôi. Ông còn không thể tin nổi là làm cách nào mà họ thậm chí đến được Phần E với các kỹ năng tầm thường của họ. Nhưng ông đã quá chán ngán anh ta rồi, ông không muốn nói chuyện với anh ta nữa.

“Tao không biết là giờ mày đang cố gắng bào chữa gì nhưng làm ơn để tao một mình.”

“Thì em đâu có ý hại gì đại ca đâu, nên hãy nghe em nói đã.”

Brend cau có dữ dội với Ethan. Ông vẫn còn đang sục sôi trong cơn giận dữ, và Ethan chỉ đang khiến ông bực thêm. Ông cảm thấy bản thân thôi thúc muốn cầm cục đá chọi thẳng mặt Ethan, nhưng lời nói đột ngột của Ethan dừng Brend lại trước khi hành động như thế.

“Hyung-nim, đại ca có cần Token hoặc bảo vật không?”

“Tại sao mày lại…!”

“Chúng ta đang có cả một rương kho báu ở đằng kia kìa, chỉ đang đợi chúng ta cậy ra thôi. Thế, tại sao chúng ta không đến và thử vận may?”

Ở hướng mà Ethan đang chỉ đến,

Brend thấy Kahn và Doyle đang đi đến chỗ Yeon-woo.

[1] Một cách kính trọng hơn khi nói hyung. Đại loại như “boss” (đại ca).

---

Team Just T

Bạn đang đọc Mạng Sống Thứ Hai Của Ranker - Second Life Ranker của Sadoyeon
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TeamJustT
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.