Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thỏa Thuận (3)

Phiên bản Dịch · 3160 chữ

Mạng Sống Thứ Hai Của Ranker - Chương 22 - Thỏa Thuận (3)

Team Just T

Khi màn đêm buông xuống, tổ đội của Yeon-woo chuẩn bị cắm trại bên ngoài.

Khi anh ở trong Khu Vực Bên Trong, Yeon-woo chỉ ngủ những giấc ngắn hết lần này đến lần khác do không thể phân biệt được ngày hay đêm. Nhưng giờ anh đã có thể, anh không cần phải tiếp tục làm thế nữa. Quan trọng nhất là, Kahn đã đề nghị ý tưởng thay phiên nhau thức để canh gác.

“Lũ quái vật mà chúng ta sắp phải đối mặt đều khá cứng cáp. Chúng ta cần phải chuẩn bị đầy đủ.”

Yeon-woo gật đầu đồng ý.

Mặc dù Yeon-woo giả vờ như không hay biết gì, nhưng anh biết rõ Kahn và Doyle đang tìm kiếm thứ gì. Hargan, Vua Người Thằn Lằn. Như là một trong những con quái vật Boss trong Phần E, Hargan đủ mạnh mẽ để dễ dàng nghiền nát những người chơi thông thường. Cặp đôi thứ hạng cao, Kahn và Doyle, cũng không thể đảm bảo được việc họ có thắng được nó hay không. Và thậm chí còn có vấn đề lớn hơn thế nữa.

‘Nó không chỉ có một mình.’

Tổng cộng có đến hai con Vua Người Thằn Lằn. Một con đực và một con cái. Lý do duy nhất mà tên của chi tiết ẩn này là ‘Hang Ổ của Hargan’ là vì nó được đặt theo tên của con đực. Tuy nhiên, chủ nhân thật sự của nơi đó là con cái sống sâu bên trong hang ổ, không phải con đực. Nếu bạn suy nghĩ đơn giản và nhẹ nhõm sau khi săn mỗi con đực thì bạn sẽ gặp phải một rắc rối lớn.

‘Con nắm giữ Vương Miện của Hargan cũng là con Vua Người Thằn Lằn cái. Hai người này chắc hẳn đã nhận ra điều đó.

Để lấy được vương miện, phải có ít nhất một người phải xử lý mỗi con Vua Người Thằn Lằn, đực và cái. Ngay cả khi Kahn có mạo hiểm mạng sống của anh, anh chỉ có thể xử lý được một trong số chúng vào một thời điểm, nên anh cần phải có một người nào đó đảm bảo xử lý con còn lại.

Doyle, có sức mạnh vật lý khá yếu, chỉ có thể nắm giữ vai trò chiếm lấy vương miện trong khi aggro (khuynh hướng tấn công) của con quái vật phải tập trung vào một người khác. Đó là lý do cả ba người họ phải ở trong điều kiện tốt nhất có thể trước khi đặt chân vào Hang Ổ của Hargan.

Kahn và Doyle, có lẽ vì họ đã có nhiều kinh nghiệm ngủ bên ngoài, nhanh chóng tự dựng trại lên. Doyle, đặc biệt, thể hiện cho Yeon-woo một cảnh tượng cực kỳ hấp dẫn khi cậu đốt lửa trại. Sử dụng khả năng điều khiển côn trùng của mình, cậu triệu hồi vài loại bọ và bảo chúng xếp thành hàng trên đống củi. Những con bọ đột nhiên bùng cháy, tạo ra một màn trình diễn tia lửa ngoạn mục.

“Thật ấn tượng.”

Doyle nở một nụ cười bẽn lẽn đáp lại lời khen của Yeon-woo.

“Chúng được gọi là bọ lửa. Khi đối mặt với kẻ thù tự nhiên của chúng, chúng sẽ tự làm bốc cháy bản thân thành ngọn lửa và thiêu đốt kẻ thù cùng với chúng. Tòa Tháp có đầy những con côn trùng tuyệt vời như thế.”

Trong khi gật đầu, Yeon-woo nhìn vào phần còn sót lại của con bọ lửa đang dần tan biến trong ngọn lửa.

‘Vẫn còn quá nhiều thứ trong Tòa Tháp mà ngay cả Jeong-woo cũng không biết.’

Không phải tất cả mọi thứ về Tòa Tháp được ghi lại trong nhật ký. Yeon-woo chắc chắn sẽ cần phải khám phá những thứ này.

Khi lửa trại cháy sáng, bản thân họ thấy thoải mái và dễ chịu trong những túi ngủ riêng của mỗi người. Sau khi quyết định thay phiên nhau canh gác suốt đêm, từng người một rơi vào giấc ngủ.

* * *

Yeon-woo là người đầu tiên gác đêm. Chẳng có lý do gì đặc biệt cho việc này. Chỉ là vì anh thắng trong trò oẳn tù xì.

Rắc

Yeon-woo bình tĩnh nhìn vào cây củi đang cháy, và mở một bàn tay ra. 5 hạt màu xanh dương lăn trên lòng bàn tay của anh. Chúng là Token.

‘Cộng với một cái mà mình có ban đầu, giờ mình đang có 6 Token.’

Yeon-woo không chỉ đi dạo xung quanh trong suốt chuyến đi đến Hang Ổ của Hargan. Anh đang tìm kiếm các Token được giấu và đặt rải rác khắp nơi trong khu rừng. Trong kẽ hở của một tảng đá, dưới một con suối nhỏ, trên cây, trong tổ chim và nhiều nữa.

Nhưng chúng không quá khó để tìm.

‘Mình chưa bao giờ tưởng tượng ra rằng tăng cường giác quan của mình lại có thể nắm bắt được vị trí của các Token.’

Các Token có phần nào đó đặc biệt. Như thể là chúng chứa đựng một thứ năng lượng đặc biệt, cảm giác mà anh có được khi cảm nhận chúng khác biệt với cảm giác từ những vật thể khác nằm xung quanh.

‘Mình cần thu thập càng nhiều Token càng tốt. Khi số lượng Token mình thu thập được càng tăng lên thì sẽ càng có nhiều Karma. Đặc biệt từ Token thứ 100 trở đi, sẽ tăng lên cực kỳ nhiều, nên mình cần phải tập trung.

Dĩ nhiên, việc tìm kiếm Token của anh tiến hành trong bí mật. Chẳng cần phải để Kahn hay Doyle biết về chuyện đó.

Hai người họ thậm chí còn đang thể hiện sự ân hận nói rằng Yeon-woo không thể tìm thấy bất kỳ Token nào do phải bận giúp đỡ họ cho cuộc đột kích. Doyle còn nghĩ xa hơn hết và thậm chí còn lên ý tưởng tặng anh Token để đền đáp.

Không biết liệu có thật sự như vậy hay không, nhưng Yeon-woo nghĩ hai người họ phải là những người tốt bụng lắm, xét theo thực tế là họ đang ở nơi mà chủ nghĩa cá nhân được tôn lên hàng đầu.

‘Dù gì…’

Yeon-won bỏ 5 viên Token vào miệng và ngước đầu lên nhìn mặt trăng.

Chứng minh rằng nơi này khác với Trái Đất, một mặt trăng lớn và một mặt trăng nhỏ đang treo lơ lửng trên bầu trời đêm.

‘Mình đã tiến xa đến chừng này rồi ư? Thời gian trôi qua nhanh thật.’

Anh đang cảm thấy hơi mông lung khi có thể tận hưởng được làn gió đêm thoải mái. Yeon-woo tự hỏi có phải vì anh đã vượt qua những phần trước mà không ngừng nghỉ không.

Với anh, có được khoảng thời gian yên bình như thế này giống như tìm thấy nước trong hoang mạc. Anh đã không có những khoảng thời gian nghỉ ngơi yên bình kể từ khi bước vào Tầng Hướng Dẫn. Anh đã phải lăn lê bò trường trên sàn, đâm những con quái vật và chạy qua nhiều chỗ khác nhau. Giấc ngủ duy nhất anh có là những giấc ngủ ngắn để hồi phục khỏi mệt mỏi.

Nhưng khi anh ngồi xuống và suy ngẫm lại, anh nhận ra mình phải dữ dội đến dường nào mới giữ được lịch trình của anh. Cảm giác như thể anh chỉ mới bước vào Tầng Hướng Dẫn mới ngày hôm qua. Và giờ anh đang thư giãn, anh cảm thấy mệt một chút. Mặc dù không mệt về thể chất, nhưng mệt mỏi tinh thần dường như đã chồng chất lên đáng kể.

Tuy nhiên, anh cố không để sự cảnh giác của mình hạ xuống. Các giác quan của anh luôn không ngừng quét xung quanh khu vực cực kỳ chi tiết. Anh loại bỏ tất cả những suy nghĩ làm xao nhãng khỏi đầu mình.

Xào Xạc

Anh quan sát bầu trời đêm thanh bình và tận hưởng cơn gió đêm. Chừng này thôi cũng đủ làm dịu đi mệt mỏi tinh thần và cả những áp lực tích tụ suốt bấy lâu nay.

‘Khung cảnh này nhắc mình nhớ đến bầu trời tại Châu Phi.’

Yeon-woo nhớ lại những người đồng đội và người chỉ huy người vẫn sẽ làm việc chăm chỉ ở vị trí của ông ấy ngay bây giờ. Anh cảm thấy hơi hối tiếc khi anh nghĩ về người chỉ huy đã chăm sóc anh như một người cha.

‘Jeong-woo chắc sẽ yêu thích bầu không khí yên lặng như thế này.’

Rồi Yeon-woo chuyển anh nhìn về phía Kahn và Doyle. Rõ ràng, họ đã mệt mỏi lắm khi họ ngủ ngay khi đặt đầu xuống.

‘Một cặp đôi thật ấn tượng.’

Đối với Yeon-woo thì Kahn và Doyle cực kỳ khác biệt so với những người chơi thông thường khác. Gương mặt của họ luôn toát lên sự vui tươi. Cùng với đó họ luôn cư xử một cách tự tin.

Hai người họ có một ‘phong thái’ mà những người chơi khác thiếu. Họ xử lý các tình huống này như thể họ đã quá quen thuộc với chúng.

‘Chẳng biết hai người họ đến từ đâu?’

Trên đường họ đi đến đầm lầy, Yeon-woo cuối cùng cũng có thể kiểm tra các kỹ năng của họ. Kahn thi thoảng để lộ thoáng qua kiếm thuật xuất sắc của anh ta. Nó mạnh mẽ, sắc bén và dữ dội. Nó dường như đạt được sự cân bằng giữa sự tráng lệ và thực dụng. Trình độ kiếm thuật như thế không bao giờ có thể lĩnh hội được chỉ trong vòng vài ngày. Yeon-woo chắc chắn rằng Kahn đã phải trải qua rất nhiều trận thực chiến và luyện tập khắc nghiệt. Mặc dù bề ngoài anh ta lắm lời và ngờ nghệch, nhưng anh chưa hẳn có một tuổi thơ bình thường.

Còn với Doyle. Cậu luôn tỏ vẻ buồn chán và đôi mắt mơ ngủ, nhưng đôi lúc cậu lại thể hiện ánh nhìn sắc bén. Và khi cậu làm thế, cậu thể hiện được khả năng phán đoán và đánh giá nhạy bén. Nếu Kahn là người chủ yếu tham gia vào việc cận chiến, thì Doyle sẽ là người suy nghĩ ở tuyến sau và đưa ra các quyết định.

Đặc biệt với khả năng điều khiển côn trùng của Doyle có thể dường như khá yếu bất cứ khi nào cậu sử dụng nó cho các hoạt động bình thường, nhưng sức mạnh thật sự của nó tỏa sáng rực rỡ khi nó được dùng chống lại lũ quái vật.

Những con bọ cậu ta điều khiển cực kỳ nhỏ bé. Sẽ như thế nào nếu chúng chui vào những chỗ như mũi, tai và miệng? Sẽ như thế nào nếu chúng đào xuyên qua da, gặm sạch các mạch máu và xé rách cơ bắp? Nên nhiều con quái vật theo bản năng tránh việc đụng độ với Doyle và chọn cách lao thẳng về phía Kahn. Bất cứ khi nào chuyện đó xảy ra, Kahn lại buồn bực trước cảnh tượng lũ quái vật lao về phía mình và cuối cùng thì chúng cũng sẽ bị quét sạch.

Sự phối hợp đồng đội mà cặp đôi thể hiện, giống như hai bánh răng khớp hoàn hảo với nhau, trông vô cùng ấn tượng. Không có vẻ gì là họ đã học hoặc luyện tập trước, nhưng họ đã phát hiện một sự liên kết nhất định mà theo bản năng mách bảo họ hành động tiếp theo của người còn lại là gì. Đây chắc phải là kết quả của quá trình làm việc cùng nhau trong một khoảng thời gian không chỉ là một hoặc hai ngày, mà là ít nhất 5 hoặc 10 năm. Thậm chí những người anh chị em ruột chưa chắc có thể phối hợp và đồng bộ hoàn hảo được như họ.

‘Mối quan hệ giữa hai người họ là gì? Mình chắc họ không phải anh em ruột.’

Anh không biết làm cách nào mà những tinh anh như họ, những người dường như cũng có xuất thân với lý lịch đặc biệt, lại thân thiết với nhau đến vậy, và tại sao họ lại phải khiến mọi thứ trở nên khó khăn hơn cho chính họ.

Nhưng có một điều chắc chắn.

‘Hai người họ phối hợp với nhau tốt hơn nhiều.’

Hai người họ sẵn sàng tin tưởng lẫn nhau bằng cả tính mạng của họ. Mối quan hệ này không thể nào xảy ra trừ một niềm tin mãnh liệt

Yeon-woo có chút ganh tị với mối quan hệ giữa hai người họ. Dĩ nhiên, anh không hề muốn biết thêm chi tiết về họ, hay xen vào mối quan hệ giữa họ.

Chỉ với việc nhìn vào hai người họ. Yeon-woo không thể nào ngừng nghĩ đến hình ảnh của một người mà anh từng biết.

“...”

Yeon-woo nghĩ rằng anh đang có những suy nghĩ không cần thiết khi thời gian cứ trôi qua.

Anh đang cố loại bỏ đi tất cả những suy nghĩ vu vơ ra khỏi đầu anh. Anh không thể tin được là bản thân anh lại có nhiều suy nghĩ lộn xộn như vậy.

Nhưng với sự ngạc nhiên của anh,

‘Có phải vì buổi nghỉ ngắn này ư?’

Tâm trí của anh giờ đang rõ ràng hơn bao giờ hết. Giống như bầu trời sau cơn mưa lớn.

Khi anh mở đôi mắt đang khép kín ra thêm lần nữa, chúng giờ lại tràn đầy quyết tâm.

Rồi đột nhiên, Kahn bật dậy và tỉnh khỏi giấc ngủ. Đôi mắt của anh có thể thấy qua mái tóc rối bù của anh là vẫn còn đang cực kỳ buồn ngủ. Anh thậm chí còn đang ngáp rõ to.

“Sao cậu lại thức dậy? Vẫn còn một lúc nữa mới đến phiên gác của cậu mà.”

“Sao mà tôi có thể ngủ được khi xung quanh ồn ào như thế này?”

Tiếng tặc lưỡi phát ra từ miệng của Yeon-woo.

Trái với lời nhận xét của Kahn, xung quanh họ vẫn đang cực kỳ yên tĩnh. Như thể có ai đó đang cố tình tắt hết mọi âm thanh vậy. Tiếng kêu của côn trùng, tiếng rít của gió. Chẳng có âm thanh nào có thể nghe thấy được.

Kahn dụi đôi mắt còn mơ ngủ và rồi đặt tay lên bao kiếm anh để gần đầu của anh.

Tuy nhiên, mọi thứ vẫn đang quá yên lặng.

Trước khi anh biết điều đó, thì Doyle cũng đã thức dậy với một tiếng ngáp. Cậu vuốt nhẹ lên gương mặt xinh xắn của cậu, trông có vẻ phiền toái với những thứ phá rối giấc ngủ của cậu.

“Haaam! Anh định để chúng như thế đến chừng nào?”

“Tôi định xử lý chúng khi chúng đến gần hơn. Tôi xin lỗi khi để chúng đánh thức hai cậu dậy.”

Doyle trả lời Yeon-woo với nụ cười ranh mãnh trên gương mặt.

“Không sao đâu anh. Tôi cũng đang thấy đơ người vì gần đây chẳng vận động cơ thể nhiều. Có lẽ cũng tốt khi tập thể dục một xíu.”

Cùng lúc đó, Doyle quay sang nhìn Kahn.

“Huyng. Tôi đang tự hỏi bản thân.”

“Yeah?”

“Anh có nghĩ chúng biết mình đang ở đây không?”

“Biết thì đã sao?”

Kahn từ từ rút kiếm ra khỏi vỏ trong khi đôi mắt toát ra ánh nhìn sắc lạnh.

“Bất kể thế nào chúng đều là kẻ thù khi chĩa mũi kiếm của chúng vào chúng ta.”

Ngay khi Kahn dứt lời,

Pat

Bóng của anh đột ngột biến mất.

“Aaaak!”

Với tiếng máu phun ra, một tiếng la thất thanh phát ra từ bụi rậm.

“Khốn khiếp! Làm sao mà chúng phát hiện ra chúng ta ở đây chứ?”

“Tản ra! Sẽ nguy hiểm hơn nếu tụ lại một chỗ!”

Ngay sau đó, có gì đó động đậy bên trong các bụi rậm và nhiều người chơi lao ra khỏi đó, tất cả đều bận lao về một phía khác nhau.

Chúng ban đầu dự tính tiếp cận càng gần càng tốt và nhảy vào mục tiêu của chúng cùng một lúc. Nhưng một khi chúng bị phát hiện, chẳng có lợi thế gì khi cứ tiếp tục phục kích nữa. Thay vào đó sẽ nguy hiểm hơn cho chúng nếu chúng tụ tập lại thành nhóm. Chúng hiện đang đối mặt với không ai khác ngoài Huyết Kiếm và Đuôi Cáo. Chẳng có một cơ hội nào để chiến thắng nếu chúng đối đầu trực diện với họ.

Kahn lao đi xung quanh và rút kiếm ra, như thể anh chẳng hề có chút ý định nào là sẽ để chút tản ra cả. Với mỗi nhát chém, máu văng tung tóe lên những ngọn cỏ và một cơ thể rơi xuống đất.

Doyle cũng thực hiện một động tác lớn trong không trung.

Khu rừng là nhà của nhiều loài bọ và ruồi. Nhiều bầy bọ hình thành ở nhiều nơi và mỗi con trong số chúng lao đến các người chơi gần nhất.

“Mẹ nó! Đám bọ chó chết!”

“Cút ra! Cút raaa!”

Với hàng ngàn con bọ bám vào da của chúng, chúng vung vẫy thanh kiếm để hất lũ bọ ra. Nhưng lũ bọ đã đào sâu hơn vào da thịt của chúng và cắn xé bên trong.

Những tiếng hét đau đớn vang vọng khắp toàn bộ khu rừng.

Mặc dù Kahn và Doyle đã tàn sát rất nhiều kẻ thù với tốc độ chẳng giống con người xíu nào, nhưng vẫn còn nhiều người chơi đang trốn trong bụi râm.

Xào xạc

Doyle nghe thấy âm thanh nhỏ của những bước chân lén lút từ phía sau. Dường như chúng đang nhắm đến việc tấn công từ điểm mù.

Với khuôn mặt hơi cáu kỉnh, Doyle định gửi vài con bọ đến chỗ chúng nhưng,

“Hmm?”

Khi cậu nhận ra nơi mà chúng đang hướng đến, cậu rút lại mệnh lệnh với một nụ cười mỉm.

Chúng đang lao đến phía Yeon-woo.

Chúng có thể đã nhắm đến mục tiêu là Yeon-woo vì không giống như họ, tên tuổi của anh vẫn chưa nổi tiếng. Có lẽ chúng nghĩ Yeon-woo chỉ như một tên cu li.

Nhưng bất kể có thế nào,

Làm sao mà chúng có thể nghĩ gì khác được?

Nơi mà chúng hiện đang hướng đến,

‘Lũ ngu này. Trong số tất cả các lựa chọn chúng có thể chọn, thì chúng vẫn muốn chọn cái tệ nhất.’

Chính là bộ hạm của tử thần.

---

Team Just T

Bạn đang đọc Mạng Sống Thứ Hai Của Ranker - Second Life Ranker của Sadoyeon
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TeamJustT
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.