Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1020 chữ

Tắm xong nhỏ bước ra lau lau cái đầu.. Thơm dữ.. Ngồi xuống bàn, nó để bát đũa ra.. Hai đứa ngồi ăn.. Nhỏ đôi lúc nhìn nó cười cười.. Như con khùng…

– Anh ơi..

– Gì?

– Em muốn ăn chung.. – Gì đây trời…

– Dẹp.. Đủ bát đũa mà ăn chung gì, bổ lắm chắc.. Điên vừa thôi.

– Nhưng em thích mà.. – Nhỏ nhăn nhó xụ cái mặt xuống.

– Thế giờ có ăn nữa không đây?

– Thì có.. – Nhỏ vẫn nhăn, gảy gảy đũa.. Đúng là tiểu thư…

Nhưng nó chịu không chiều được.. Hai đứa ngồi ăn im im.. Tính xấu của nó là thế, khi ăn thì không khoái nói chuyện nhiều.. Ăn xong thì nhỏ lại rửa bát.. Rồi bôi bôi tay vô cái áo mới giặt của nó chứ…

– Nè làm gì thế?

– Thì em lau tay.. Không thấy sao còn hỏi.

– Ai chẳng biết nhưng sao lại lau vào đấy?

– Thì giẻ lau không lau vào đấy lau vào đâu?

– Ôi trời.. Áo tui đó chị hai..

– Áo gì mà thủng lỗ chỗ thế này? – Nhỏ còn thọc tay vô mấy cái lỗ thủng giơ lên chứ…

– Thủng nhưng vẫn mặc được.. Mặc hè cho mát.

– Hihi.. Em xin lỗi, không có biết.. – Cũng chả trách gì được nhỏ, vì nhìn trông giống giẻ lau thật.. Nhưng còn hơn mấy cái quần rách te tua các vết chém của nhỏ.. Hôm nào phải góp ý mới được, chứ chân trắng đẹp như thế.. Mà cứ để hở khác gì đốt mắt người khác..

– Ừ.

– Sao anh không bỏ đi.. ?

– Bỏ thì cởi trần.

Nhỏ im luôn chả nói gì nữa, quay sang cầm cây đàn của nó nghịch nghịch một cách thích thú…

– Anh học đàn lâu chưa.. hihi?

– Lớp 10 rồi..

– Thảo nào đàn hay ghê.. Anh đàn em nghe một bản đi.. – Nhỏ hấp háy đôi mắt long lanh.. Còn lâu, mới thôi miên được anh nữa nhé…

– Nghe suốt ngoài quán rồi còn gì?

– Nhưng nghe ngoài quán khác ở đây khác.

– Khác gì.. Vẫn thế mà?

– Ngoài quán đông người.. Còn ở đây chỉ có mình em nghe thích hơn hihi…

– Thôi tối rồi…

– Đi mà anh… – Nhỏ bám tay nó lắc qua lắc lại..

– Để hôm khác.. Giờ đi ngủ..

– Xí.. Cái đồ kẹt xỉn.. – Con dở này có xin gì đâu mà bảo nó kẹt xỉn chứ.

– Ừ.. Ngủ đây.. – Nó nằm xuống cái giường.. Nhỏ nhăn nhó đạp vào thành giường.. Khó chịu thật..

– Yên nào…

– Hứ.. Em đi về đây.. – Tốt quá về đi… Cơ mà tối này hơi nguy hiểm.. Chậc, để xem thế nào đã..

– Ừ.. Đi cẩn thận nhé.. – Nó ngồi dậy mở cửa phòng cho nhỏ…

Tự nhiên nhỏ hét lên..

– Cái đồ ngốc này.. ! Đồ ngốc.. Ngốc ơi là ngốc.. Đã thế đây không về nữa.. – Ơ tự nhiên chửi người ta xong ăn vạ.. Chả hiểu gì cả.

– Ừ.. Rồi sao, giờ về hay ở?

– Ở.. – Nhỏ chả thèm nói gì nữa, cau có ngồi xuống giường..

– Ở thì đi ngủ.. Muộn rồi…

Nó đóng cửa lại rồi vô WC vệ sinh cá nhân, xong ra tắt điện nằm lên giường.. Nhỏ vẫn ngồi đấy mặt nhăn nhó.. Có cái đàn thôi mà làm gì giữ vậy.. haizz, đòi cái gì thì phải đòi bằng được mà…

– Nè ngủ đi..

– Không.. !

– Sợ à, để anh xuống đất nhé…

Nó thử thế thôi chứ nằm với nhỏ quen rồi, chả lo lắng gì nhiều.. Nó có tình cảm với nhỏ nên nó kiềm chế được.. dù bên cạnh nó bây giờ là một thân hình bất kể người đàn ông nào cũng muốn chiếm hữu.. Nhưng nó tôn trọng và chắc chắn sẽ không làm gì hết…

– Anh cứ nằm đấy..

– Lắm chuyện vừa thôi.. Thế có ngủ hay không đây?

– Không đấy…

– Anh thức cùng em.. – Nó ngồi dậy luôn cạnh nhỏ.. Im lặng…

– Hứ.. – Nhỏ quay đi…

Đêm tĩnh nặng mọi người ngủ hết… Hà Nội ngủ, duy chỉ có hai đứa nó vẫn thức.. Điên dữ.. Lúc lâu sau nhỏ cứ gật gà gật gù rồi tựa vào người nó ngủ luôn… Thế mà cũng đòi, đặt nhỏ nằm xuống giữa giường cho thoải mái.. Định xuống đất nằm thì.. Nhỏ bỗng mở mắt ra giữ nó lại.. giật cả mình.. Tưởng ngủ rồi, vài lần thế chắc sốc tim quá.

– Anh không được đi.. Nằm đây..

– À.. ừ..

Nó nằm xuống cạnh nhỏ, lại ôm chặt xong rúc vô người nó…

– Anh ơi..

– Gì?

– Lúc ở nhà một mình mỗi buổi tối.. Em rất cô đơn.. Giờ thì hết rồi, cảm ơn anh nha…

Nhỏ nói khẽ.. Nhưng cũng đủ cho nó nghe thấy và hiểu được những gì người con gái này phải chịu đựng, nó luôn cô đơn nên nó hiểu cảm giác đó, nó ăn mòn niềm tươi sáng năng động của con người.. biến người ta thành kể lầm lì như nó, vậy mà nhỏ vẫn luôn tỏ ra mình cá tính được, thật đáng ngưỡng mộ.. nhưng con gái thì vẫn là con gái.. Họ luôn có tính chất yếu đuối dù có mạnh mẽ thế nào đi nữa và cần được che trở bằng một bờ vai vững chắc của một người đàn ông.. Nó sẽ là người che trở cho nhỏ dù khoảng cách địa vị hay bờ vai nó có bé đi chăng nữa thì nó tin mình sẽ làm được…

– Ừ.. – Nó ừ nhẹ rồi tự động ôm lại nhỏ( có tiến bộ )rồi ngủ.. Hà Nội đêm yên bình trong tĩnh lặng..

Hãy cho anh thời gian để xác định tình cảm của mình em nhé, sẽ nhanh thôi..

Bạn đang đọc Mãi Mãi Yêu Em của Không rõ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ninhthành
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 258

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.