Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mạc Tích Thì - Chương 11

Phiên bản Dịch · 1457 chữ

Nói đến cha già yêu quý của ta, con cái sinh bệnh, ốm đau vật vã là thế, trừ bỏ ngày đầu tiên nấu cái này cái nọ cho ta ăn, làm ta vô cùng cảm động thì sau chả hiểu vì sao lại nhìn trúng một phú bà, thề sống chết cũng muốn lấy người ta, vội vàng bỏ đứa con ốm yếu này lại, ừ thôi thì cứ mặc cho cha già đi thực hiện cái mĩ nam kế gì đó đi, nhưng đã vài ngày trôi qua rồi mà vẫn không thấy bóng dáng ông ấy đâu. Theo lý thuyết ta hẳn là vô cùng cao hứng, dù sao tạm thời không có ai đột ngột giật tiền nhưng hiện tại ta cực kì khó chịu! Khó chịu tới cực điểm!

Tuy rằng mấy ngày nay nằm ở trên giường rất thoải mái, có người hầu hạ cảm giác cũng không tệ lắm. Nhưng mà không thể thích cái gì bèn ăn cái đó thì cũng thật là quá chán đi, nhân sinh của ta cứ thế mất đi một nửa ý nghĩa.

Ta oán hận nhìn bát cháo thanh đạm đặt ở trước mặt, lại thở dài ngao ngán nhìn hai cái tên suốt cả ngày ăn thịt với cá kia. Hoài nghi bọn họ có phải cố tình chỉnh ta hay không. Bệnh của ta đã đỡ nhiều lắm rồi, vì sao lại không cho ta ăn ngon ngẻ một tí?!

-“Tích, làm sao vậy?” Xem ta vẫn bất động chìm trong suy tư, súc sinh kia cuối cùng cũng quan tâm hỏi han.

Ta mặt lạnh tanh, không chút thay đổi, khinh không nhìn tới hắn.

-“ Rau xanh không ngon à? Anh gọi người làm cho em món khác nhé.” Hắn tùy ý gọi người tới mang đồ ăn trước mặt ta đi.

Con mẹ nó! Đổi tới lại đổi đi mấy thứ kia, không rau xanh thì chính là đậu phụ! Cứ tự ý như vậ, đại gia ta cũng không phải chỉ biết ngồi không, nhận được cái gì thì liền húp nhá!

-“Em muốn ăn cái gì?” Hắn mon men lại gần, dùng thanh âm vô cùng ôn nhu hỏi.

Hừ, Cứ giả vờ giả vịt cho nhiều vào! Mặc kệ ta nói cái gì không phải đồ ăn vẫn là rau xanh đậu phụ sao! Ta căm, ta giận nhà ngươi.

-“Em nói đi, em muốn ăn cái gì? Nói không chừng anh sẽ làm đúng nguyện vọng của em đấy?” Hắn ân cần, dịu dàng vuốt má ta.

Nghe thấy thế ta tức tối lại càng thêm tức tối, nỗi căm hờn càng dâng cao ứ đầy! Mụ nội nó! Người này có cái quyền quái gì chứ, ta muốn ăn cái gì thì sẽ ăn, chứ còn phải đợi hắn tâm tình tốt thì ta mới có thể ăn sao?

Ta tà tà nhìn hắn, lạnh lùng thốt,“Thuốc diệt chuột!”

– “Cha, Mọi người không cho cha ăn là vì nghĩ đến thân thể của cha mà! Có gì thì cứ từ từ nói, cha đừng nghĩ luẩn quẩn quá.” Súc sinh thứ hai một bên cắn một cái chân gà siêu to ngập răng, một bên lúng búng không rõ chen miệng vào.

Ta ôn nhu cười cười,“Không phải tôi ăn.” Sau đó rốt cuộc không khống chế được hét lớn một tiếng,“Là cho các người ăn!” Tức giận đến mức vừa hùng dũng đứng lên đem đồ ăn lật đổ, vừa hăng hái nhìn hai tên ngốc hỗn đản đang cúi đầu ăn. Ha ha, đời này không ngờ ta lại có lúc hoành tráng như thế~. Lão tử không phát uy, các ngươi coi ta là mèo ốm !?

Một lát sau, chỉ nghe thấy giọng nói mang chút bối rối vang bên tai,“Tích, kỳ thật theo thực đơn của bác sĩ thì đây là bữa cuối cùng rồi. Biết em ăn uống kham khổ sẽ rất khó chịu, cho nên ban đầu tính sau khi em ăn xong, cho em mười vạn khối để cổ vũ , không ngờ em lại…..” Nói xong còn ra vẻ tiếc nuối lắc lắc đầu.

Hể!? Cái gì, cái gì?

Ta lại không thể áp chế hét lớn một tiếng,“Cái, cái gì cơ!!!á á á, đem đồ ăn của em bưng lên đi!”

Nói giỡn à! Mười vạn khối! Mười vạn khối đó! Chính là bảo ta ăn phân ta còn ăn! Huống chi một bữa ăn sáng ngon lành như thế này. Ta ăn, ta sẽ ngoan ngoãn húp sạch!

Cơm nước no nê một hồi, ta tràn đầy sự vui sướng, miệng nhỏ dãi cầm tờ ngân phiếu mười vạn trong tay, hơu hơu trước mặt, trong lòng lại cảm thán nhân sinh thật sự là tốt đẹp lần thứ n!

Bỗng nhiên có tiếng nhạc thần tài vang lên!

Ta lười biếng nằm ở trên sô pha, đá đá người cũng ngồi ở bên cạnh cùng ta xem tivi,“Du nhi, ra mở cửa đi!”

Nhìn trên mặt nó tràn đầy sự không tình nguyện, ta trừng mắt nhìn nó lườm một cái,“Cha đang là bệnh nhân đó !”

Nó chỉ có thể bất đắc dĩ đứng lên, vừa đi ra mở cửa, vừa lẩm bẩm trong miệng,“Vừa mới nói bệnh đã đỡ lắm rồi cơ mà. …..” Nầy nầy, cái đứa con chết tiệt này, láo quá rồi đấy nhá.Tưởng lầm bầm mà ta không biết đấy hử? Cơ mà ta coi như không nghe thấy, tiếp tục xem tivi.

Nghe được âm thanh mở cửa, ta tùy ý hỏi,“Ai đấy?”

Sau đó chợt nghe thấy một tiếng la đầy kích động,“Thì!” Tiếp theo một bóng người như một cơn gió lao về phía ta, ta đã bị ai đó gắt gao ôm ở trong lòng.

Ta ngẩng đầu lên nhòm, có chút giật mình kêu lên,“Hãn Thụy?” Sao hắn có thể ở đây nhỉ, không phải hắn đang……

-“Thì, có nhớ anh không? ” Bên môi gợi lên nụ cười nhất quán chứa tà khí, ánh mắt đào hoa lưu chuyển có thể mê hoặc người khác.

-“Là ai đến đấy?” Một giọn nói khác từ cầu thang truyền đến.

Ta quay đầu lại, tinh tường nhìn thấy cái tên đang đi xuống kia sắc mặt đang cực kì âm hiểm, khi hắn nhìn chằm chằm người đang ôm ta thì mặt lập tức đen thêm một nửa. Sau đó cười lạnh nói mỉa,“Tác phong làm việc của anh cũng nhanh nhẹn đấy.”

Hãn Thụy buông ta ra, đứng lên nhìn thẳng hắn, cũng hừ lạnh nói,“Anh cũng không tệ đâu ‘’

-‘’ Anh đã thuyết phục được vợ anh rồi sao?”

-“Anh cũng quá xem thường tôi rồi.Vấn đề ấy, làm khó được tôi sao?”

-“Tôi đây thật đúng là xem thường anh đấy .”

-“……”

-“……”

Ồ, thì ra cao thủ cãi nhau không phải dùng sức mà rống, mà là đá xoáy tổn hại nhau. Đương lúc ta hóng hớt đến điểm hay ho, một tiếng nói nho nhỏ ở bên tai ta thì thào,“Cha, người kia là ai đấy?”

Ta nhìn phương hướng ngón tay nó, sau đó đắc ý nói,“À, chú ý là Hãn Thụy. Là người sùng bái cha con nhất đấy.”

-“Người sùng bái nhất?” Nó không tin hỏi lại.

-“Sao lại nghi ngờ? Cha con sức quyến rũ như thế, người thường không thể bì được ……” Đang lúc ta thao thao bất tuyệt diễn thuyết, muốn giảng giải cho đứa con thân ái biết, cha của nó vĩ đại cỡ nào thì bỗng có một câu nói khiến ta chú ý. Lợi Dịch đang trầm giọng nói,“Anh muốn như thế nào mới bằng lòng rời đi?”

Rời đi? Ta ở trong lòng vội la lên, như thế ý tưởng kiếm chác một chút không phải sẽ bị ngâm nước nóng ư? Không nên, không nên!

-“Tôi sẽ không rời đi!” Hãn Thụy kiên định nói.

Ồ, được, đúng đó! Ta vừa lòng gật đầu. Nhưng một câu nói phía dưới lại ngoài ý liệu của ta.“Tôi thương cậu ấy! Tôi muốn cậu ấy đi theo tôi!”

Hả? Này, này, hình như mọi thứ lệch khỏi quỹ đạo rồi.Không dừng lại ở đó, lời nói của Lợi Dịch còn làm cho ta giật mình hơn.

-“Tôi cũng thương cậu ấy! Cho nên tôi sẽ không cho anh mang cậu ấy đi đâu hết!” Ngữ khí kiên quyết đến dị thường.

Có lầm hay không! Đầu óc ta có chút không thích ứng kịp. Sao lại thế này, không phải đơn thuần chỉ là giao dịch tiền bạc thôi sao?

Yêu? Làm sao có thể!? Ta bị làm cho hồ đồ rồi …

Bạn đang đọc Mạc Tích Thì của Bích Dao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.