Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Văn Lang đại bộ lạc!

Tiểu thuyết gốc · 2773 chữ

Bốn đại bộ lạc là những bộ lạc hùng mạnh cả về sức mạnh lẫn sự giàu có, đã từ rất lâu bọn họ cùng nhau thỏa thuận chia nhau ra cai trị những phần lãnh thổ rộng lớn ở Sở quốc. Vị trí của bốn đại bộ lạc tính từ trung tâm sẽ tương ứng với bốn hướng đông tây nam bắc. Điều này làm cho ngoài mặt thì Sở quốc là một thể thống nhất, nhưng bên trong là một quốc gia yếu kém lạc hậu thường xuyên xảy ra chiến tranh giữa các bộ lạc.

Thế cân bằng được duy trì dựa trên sức mạnh của bốn đại bộ lạc, chỉ cần một trong số đó bị bỏ lại quá nhiều hay vượt lên quá xa lập tức sẽ phá vỡ thế cân bằng tạo ra một làn sóng làm rung chuyển cả Sở quốc. Và hiện tại thì sự cân bằng này đang bị đe dọa nghiêm trọng.

Trên một cách đồng cách xa trung tâm Sở quốc, một đội săn nhân đang dồn ép một đàn bò rơi xuống một đầm lầy. Đầm lầy này rộng lớn bất thường. Nó như thể sẽ nuốt trọn bất kì thứ gì lỡ chân bước xuống. Điển hình như đàn bò này, số lượng chỉ khoảng hai mươi con. Bọn chúng có lẽ chỉ là một nhóm bị cả đàn bỏ lại nên mới ít như vậy. Còn đội săn nhân, những người đang bao vây dồn ép bọn chúng lại là những đứa trẻ không quá mười bốn tuổi.

Bọn nhóc này mặc đồ da thú, trên cổ đứa nào cũng đeo một cái vòng bằng xương thú. Ngoài bọn nhóc ra thì phía trước có bốn người đàn ông đã to lớn dẫn dắt bọn chúng từng chút một dồn ép đàn bò. Mỗi một người dẫn theo ba đứa trẻ phía sau, có tổng cộng bốn nhóm như vậy.

Sau một lúc, toàn bộ hai mươi con bò đều vì sự sợ hãi mà không ngừng lùi lại cuối cùng rơi hết xuống đầm lầy. Bị giữ chân không thể chạy trốn, cả đàn bò bắt đầu rống lên từng tiếng đinh tai nhức óc. Chúng ra sức vùng vẫy trong tuyệt vòng càng tự làm bản thân bọn chúng lún sâu hơn.

Chóp lấy thời cơ, cả bốn nhóm người đồng loạt đem ra vũ khí tấn công hướng về đàn bò. Trong số những loại vũ khí được ném đi thì đa số là giáo và cung. Những thứ này thoạt nhìn rất thô sơ không có nhiều sát thương để làm tổn hại đến lớp da dày của những con bò. Nhưng từ người những đứa trẻ lại tuôn ra một loại lực lượng chảy dọc theo các vũ khí này, làm tốc độ cũng như sức mạnh của chúng tăng lên đáng kể.

Từng món được ném ra đều đâm sâu lên người của mấy con bò làm chúng nó càng rống lên dữ dội. Máu đã chảy hòa bùn đất làm màu nâu thêm sẫm nhìn không khác gì màu đen trái ngược với màu đỏ tươi của máu, nhưng lại hòa hợp với màu lông của đàn bò tạo nên khung cảnh đẫm máu đến đáng sợ. Cảnh giết chóc này dường như bọn nhóc đã quen từ lâu, sự hoang dã của bọn chúng được bộc lộ trong cuộc tàn sát này.

Sau vài canh giờ, toàn bộ đàn bò đã bị giết sạch. Vũng bùn nơi chúng bị kéo chân đã chuyển sang màu đen hoàn toàn. Phía trên là một đám người đang cùng nhau mổ xẻ những con bò vừa kéo lên. Từng con dao thô sơ cắt qua những bắp thịt những khúc xương cứng, cũng theo đó là những phần thịt vừa bị chặt liền đứt ra được một người khác cầm chắc rồi nâng lên cao hô to:

“Chuyến đi săn hôm nay của chúng ta đã một lần nữa thành công. Là nhờ ơn của sơn hoàng Ba Đạt Lai che chở và ban phước. Chúng ta sẽ đem toàn bộ đôi mắt và chân phải của đám thú này hiến dâng cho ngài như một lời cảm ơn!” Cùng với lời nói hùng hồn vừa thốt ra là bốn mươi con mắt của đàn bị đám ngươi nơi đây móc ra. Họ nuốt trọn một con mắt bên phải, còn con mắt trái thì bóp nát lấy dịch và máu từ đó đã trộn lẫn bôi đầy lên mặt.

Sau đó họ đốt lửa lên, nướng chín những cái đùi phải đã cắt ra rồi ăn sạch không sót một miếng thịt nào dính lại trên xương. Đây là cách họ hiến tặng cho sơn hoàng của họ, họ sẽ ăn hết những thứ mà họ cho là quý báu.

Cách đốt lửa này cũng vô cùng quen thuộc. Họ đào một cái hố cùng nhiều khe rãnh dẫn khói bay lên, phía trên phủ cỏ với đất ẩm làm khói khônh bay lên cao mà tan thành sương bám sát mặt đất. Đây chính là bếp Hoàng Cầm. Còn đám người này chính là tộc nhân của Sơn Long bộ lạc.

"Mặc Sơn, khi ngươi thành công thông qua tuyển chọn trở thành săn nhân, hãy gia nhập đội của ta, ta sẽ đích thân chỉ dạy cho ngươi.” Người đàn ông vừa lên tiếng là người vừa nãy hô to, ánh mắt của ông hướng về một cậu bé tám tuổi đang ngồi trên khúc cây khô một mình.

“Ta không biết nữa. Chưa có gì đảm bảo ta có thể thành công.”

Cậu bé đó chính là Mặc Sơn. Cái vòng cổ cậu đang đeo nó lớn hơn nhiều so với cổ cậu làm cho nó nhìn rất không chắc chắn mà có thể tùy thời rơi ra. Thân hình Mặc Sơn càng vạm vỡ hơn nữa kể từ khi khai linh và đi theo đội săn nhân luyện tập.

"Haha, ngươi đang là tâm điểm của đợt tuyển chọn lần này đó đừng tỏ ra quá khiêm tốn như vậy. Nhưng mà...” Người đàn ông đang cười lớn thì khuôn mặt trở nên nghiêm túc.

“Ca ca của ngươi đã ra ngoài được gần hai tháng rồi. Bộ lạc đã không biết tung tích gì trong hai tháng nay nhưng Vu Mẫu lại báo danh nó sẽ tham gia đợt tuyển chọn. Điều này cũng làm ca ca ngươi trở thành một sự chú ý khác.”

Cũng là điều hiển nhiên bởi vì trước đây chưa từng có tiền lệ tộc nhân khai linh thất bại vẫn có khả năng được tuyển chọn thành săn nhân. Một người không có tu vi mang thân thể người thường thì có là thiên tài, có thông minh đến đâu cũng phải bỏ mạng trong cuộc tuyển chọn. Nhưng Mặc Long là được đích thân Vu Mẫu đề cử tham gia nên không có ai dám đứng lên phản đối, giữ sự nghi hoặc trong lòng.

“Ta cũng không biết gì về điều đó nhưng ta dám chắc phải có lý do thì Vu Mẫu mới quyết định như vậy.”

Nói xong thì Mặc Sơn tiếp tục ngồi một mình mà ăn tiếp chổ thức ăn còn lại. Ở cách đó không xa, một nhóm gồm ba cậu thiếu niên ngồi bàn tán cái gì đó về Mặc Sơn, họ cứ nói nhỏ to rồi thỉnh thoảng liếc nhìn cậu.

“Nè ngươi thấy gì lạ không? Tên nhóc đó từ bảy ngày trước thì tự nhiên trở nên như vậy. Không biết hắn đã ăn trúng cái gì nữa.” Một cậu nhóc có nước da ngâm đen do cháy nắng lâu ngày, thân hình lực lưỡng như mọi tộc nhân khác mở miệng lên nói với hai đứa còn lại với vẻ mặt đầy châm chọc.

“Ta cũng biết nè. Tên nhóc đó lúc trước không có như vậy đâu. Hắn của trước kia rất hiền lành hay kiêng dè mọi thứ, và nhất là rất lễ phép với người khác. Hắn nha, lúc trước còn bị những Tiểu Liệp Hộ nhỏ tuổi hơn bắt nạt vậy mà tên đó vẫn không đáp trả luôn tự mình nhận phần thiệt đó.” Một tên nhóc khác tiếp lời cậu bé lúc trước. Tiểu Liệp Hộ là cái tên Sơn Long bộ lạc đặt cho những thiếu niên khai linh thành công.

"Vậy mà bây giờ hắn như biến trở thành người khác. Suốt ngày chỉ thích ở một mình không nói chuyện với ai, bất kể là ai kể cả những săn nhân bắt chuyện với hắn đều bị tên nhóc đó làm ngơ hay đôi khi sẽ trả lời rất họ một cách cọc cằn khó chịu. Làm cho hắn bây giờ và hắn trước đây như hai con người hoàn toàn khác vậy.” Cả ba tiểu Liệp Hộ cùng trầm trồ và tỏ ra hứng thú với sự thay đổi bất thường của Mặc Sơn.

Một tên nhóc trong số đó vì để chứng minh lời nói của mình là thật mà cả gan tiến đến khiêu khích Mặc Sơn. Chẳng bao lâu tên nhóc liền bị cậu đánh cho một trận nhừ đòn mà không có nổi một cú phản kháng. Ôm bộ mặt sưng phù do phải ăn nhiều cú đấm từ Mặc Sơn, hắn lủi thủi từ từ lết thân thể đang ê ẩm vì thương tích về lại chổ hai người bạn cùa mình:

"Các ngươi đã thấy chưa? Hắn bây giờ không dễ chọc vào đâu. Phải nói thêm với hai ngươi là tên này không những chỉ thay đổi về tính cách, mà sự tàn nhẫn của hắn cũng đột nhiên rất dữ dội. Kể từ bây giờ chúng ta không nên lại gần tên này nữa không thôi lại rước họa vào thân, ui da..” Tên nhóc này có thân hình mập mạp, khuôn mặt tròn tròn càng khẳng định sự thừa cân của hắn. Dùng tay xoa xoa vết sưng trên mặt mắt bất giác nhỏ nước vì đau đớn, bộ dạng bây giờ của hắn không khỏi làm người khác bật cười, hai tên nhóc đứng cùng hắn miệng thì an ủi nhưng đã được một trận cười sảng khoái.

Sáng hôm sau, cả đoàn người lên đường hướng về phía đông trở về bộ lạc. Dẫn đầu là một nhóm gồm ba săn nhân mạnh mẽ uy dũng nhất cùng với Mặc Sơn. Tiếp đến là nhóm các tiểu Liệp Hộ, hai bên ngoài mỗi bên có hai săn nhân nữa cầm rìu đá cán xương bảo vệ đám trẻ. Phía sau là bốn săn nhân ba săn nhân cầm cung đi song song nhau luôn sẵn sàng yểm trợ phía trước. Hai săn nhân nữa đi sau ba người cầm cung, họ là hai người mạnh nhất sau người dẫn đầu, họ ở đây để bảo vệ cung thủ của họ nếu lỡ có kẻ địch bất ngờ tấn công từ phía sau. Tất cả bọn họ kể cả những tiểu Liệp Hộ đều vác theo một cái bao đầy ấp thịt. Cuối cùng là đội trưởng của đội này, người đi cuối hàng người. Đội trưởng đi cuối hàng để có một tầm quan sát bao quát toàn bộ trong đội, đảm bảo không ai bị bỏ lại phía sau. Cũng như có thể ứng biến kịp thời với mọi sự tấn công từ khắp phía kể cả phía sau.

Đội hình này được họ dựa trên sự quan sát kĩ lưỡng tập tính của đàn sói trên đồng cỏ nơi đây, đúc kết sau nhiều thế hệ tộc nhân cuối cùng đem cách tổ chức này vào đội hình săn nhân của họ. Hiệu quả của nó thì không cần phải nói, chỉ cần nhìn những hạt giống quý giá của bộ lạc được thỏa sức săn bắt, học tập kinh nghiệm từ các săn nhân mà không cần lo lắng về sự nguy hiểm đến tính mạng của bản thân là quá rõ. Họ cứ băng qua đồng cỏ rộng lớn, dừng chân tại những khu rừng toàn những cây đã hoàn thành xong chu kì rụng lá để chuẩn bị bước vào mùa đông.

Nói một chút về địa thế ở phía tây Sở quốc, ở đây đa phần là đồng cỏ hoang sơ rộng lớn. Những nhánh sông nơi đây tuy không lớn nhưng lại rẽ thành nhiều nhánh và mật độ chằng chịt. Thành ra có rất nhiều khu rừng với diện tích từ nhỏ đến vừa phải hình thành dọc theo những nhánh sông này, làm số lượng rừng ở khu vực phía tây là nhiều nhất Sở quốc. Ở khu vực này cũng có số lượng núi nhiều nhất nhưng toàn bộ chúng đều có độ cao rất thấp, các tiểu bộ lạc thường hình thành ở trên các ngọn núi như này.

Trong một khu rừng nơi đội săn nhân của Mặc Sơn đang dừng chân, họ dựng lên những lều trại tạm bợ để qua đêm. Đến sáng sớm ngày hôm sau, ngay lúc bọn họ chuẩn bị lên đường thì từ xa ở phía tây vang lên từng tiếng động làm rung chấn cả một vùng. Hình ảnh đàn chim trở nên hoảng loạn vội bay khỏi một khu rừng cách chổ đội săn nhân đứng không xa làm họ bắt đầu cảnh giác.

"Có một đội săn nhân của bộ lạc khác đang tiến về phía chúng ta!” Một cung thủ có vai trò quan sát phương hướng và canh gác cho cả đội lên tiếng cảnh báo cho mọi người. Ai nấy đều trầm mặt, các tiểu Liệp Hộ thì có người thì run sợ, có người tuy vẫn giữ nét bình tĩnh nhưng cơ thể không tụ chủ được mà thỉnh thoảng run lên.

Đây là điều không thể tránh khỏi, bởi vì giữa các đội săn nhân của các bộ có một quy tắc bất thành văn đó là nếu mỗi khi bọn họ dù là vô tình đụng độ gặp nhau, nếu không phải do hai bộ lạc đó có hẹn gặp nhau từ trước thì cả hai bên sẽ mặc định bên kia là kẻ thù mà lập tức lao vào chiến đấu. Nếu họ không làm như vậy thì kể cả có là tộc nhân của đại bộ lạc cũng sẽ bị một loại lực lượng quy tắc nơi đây giết chết. Loại quy tắc này được cả Sở quốc cho là do một thế lực đến từ bên ngoài áp đặt lên cho bọn họ, làm cho đất nước bị chia rẽ nội bộ từ bên trong, tự tàn sát lẫn nhau rồi tự suy kiệt rồi sụp đổ.

Tuy vậy, do sự tàn ác và vô ích của loại quy tắc này mà các đội săn nhân sẽ không bao giờ để những cuộc chạm mặt vô tình này được diễn ra. Săn nhân thường ra ngoài bằng cách đi nhiều người gọi là hành quân. Trong đội luôn có một người có khả năng dựa vào âm thanh và dư chấn từ cuộc hành quân mà xác định vị trí của nhau sau đó sẽ tránh nhau.

Như hiện tại, đội săn nhân của Sơn Long đã đi hướng ngược lại và ngày càng cách xa đội kia, nhờ vậy an toàn của mọi người được đảm bảo.

"Nguy hiểm thật, nếu chúng ta phải chiến đấu với bọn họ thì cả đội sẽ chết chắc!” Một săn nhân đi bên phải đoàn người lên tiếng nói với một săn nhân khác phía sau. Cả hai tuy đã gặp trường hợp tương tự nhiều lần nhưng lần này có sự khác biệt lớn là đối thủ của họ là một đội săn nhân hùng mạnh nhất ở phía Tây.

Đoàn người tiếp tục di chuyển đi xa, đội trưởng phía sau nhìn các tiểu Liệp Hộ với nét mặt có chút thả lỏng nhưng nhanh chóng trở nên lại nghiêm túc như bình thường quay đầu lại nhìn về hướng đội săn nhân kia:

“Đàn chim Lạc trên bay trên bầu trời. Không thể lầm được đây là săn nhân của Văn Lang đại bộ lạc! Nhưng họ không thể nào xuất hiện ở đây được. Đây là Tây Hoang, bọn họ thì ở Nam Kinh. Chuyện này vượt ra sự hiểu biết của ta rồi, phải mau chóng quay về thông báo cho Vu Mẫu!”

--------------------------

Cảm ơn mọi người đã đọc, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!

Bạn đang đọc Mặc Nộ sáng tác bởi MinhSon2024
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MinhSon2024
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.