Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vết bớt

Phiên bản Dịch · 2007 chữ

Tại sao có thể như vậy?

Bên tai không khỏi vang lên, đêm hôm đó, tôi đem thần thức gắn ở thân ngũ bộ xà, nhìn thấy nữ nhân áo đỏ, cô ta nói với tôi câu nói kia: "Ngươi không thể cùng cô ta thành hôn, nếu không đầu một nơi thân một nẻo, vĩnh viễn sẽ nguy hiểm!"

Chẳng lẽ nói tôi cùng Diệp Hồng Ngư thành hôn, khiến cô ta tức giận, tìm tới cửa?

Nghĩ đến cái này, trong lòng tôi run lên một cái, dừng bước lại, không tiếp tục tiến lên.

Dù sao tôi còn không chắc người ngồi trên giường đến cùng là thê tử của tôi Diệp Hồng Ngư, hay là nữ nhân áo đỏ quỷ dị kia, tôi cũng không cho rằng bọn họ là cùng một người.

Nếu như là nữ nhân áo đỏ kia, vậy hôm nay phiền phức lại lớn.

Đây chính là kẻ khiến kính thần nhang chỉ thiêu đốt ba cây rưỡi, đồ chơi nửa thần nửa quỷ kinh khủng.

Tôi nâng cao vận khí tinh thần, tay phải thôi động ra Trần gia bí thuật Kinh Lôi Quyết, sau đó mới từng bước một tiếp tục hướng đi đầu giường.

"Hồng Ngư, anh tới rồi, là em đó sao?" Tôi từng bước một hướng cô ấy, nhẹ giọng hỏi.

Cô ấy không có trả lời tôi, mà tôi cũng rất mau đã tới bên giường.

Giơ tay lên, tôi chậm rãi nhấc lên khăn cô dâu màu đỏ.

Đập vào mi mắt là một gương mặt xinh đẹp quốc sắc thiên hương, mắt to mũi ngọc tinh xảo, trên má thơm đỏ ửng, chính là Diệp Hồng Ngư.

Tôi thoáng nhẹ nhàng thở ra, đem Kinh Lôi Quyết tán đi.

Tôi xem chừng là mình cả nghĩ quá rồi, áo cưới đỏ, khăn cô dâu đỏ vốn giống nhau, có thể là nữ nhân áo đỏ bên trên Thanh Khâu mộ phần kia lưu lại cho tôi ấn tượng quá sâu, khiến cho tôi có chút bóng rắn trong chén.

Lại thêm hôm nay nam tử cao lãnh còn nói Diệp Hồng Ngư là biến số lớn nhất, kêu tôi cẩn thận cô ấy, tôi xuất phát từ bản năng liền có chút đề phòng, mới có thể giống như vừa rồi suy nghĩ lung tung.

"Hoàng Bì ca, anh xấu quá đi." Diệp Hồng Ngư thấy tôi ngẩn người, đưa tay nhẹ nhàng chọc vào cái eo của tôi, gắt giọng.

Tôi lúng túng gãi đầu một cái, nói: "Không phải, chỉ là có chút khẩn trương."

Cô ấy giả vờ giận trừng mắt nhìn tôi liếc mắt, nói: "Anh lại dám bảo không, hôm nay là ngày hai chúng tôi kết hôn. Trong phòng lại chỉ có hai người chúng ta, anh còn hỏi có phải là em, loại trừ em còn có thể là ai nha?"

Tôi lần nữa cười một tiếng để hóa giải xấu hổ, cũng không thể đem chuyện nữ nhân cổ quái bên trên Thanh Khâu mộ phần nói cho cô ấy.

"Đúng rồi, Hồng Ngư, bộ áo cưới này của em thật là dễ nhìn, là ai chuẩn bị cho em?" Tôi đột nhiên hỏi cô ấy, bởi vì vừa xích lại gần nhìn, cái áo cưới này không giống như là thuần mới, theo lý thuyết lấy nội tình Diệp gia, không thể nào đi thuê áo cưới cũ, cái này khiến tôi khí mới vừa lỏng ra lại lần nữa treo lên.

Diệp Hồng Ngư cũng không biết tôi đang hỏi thăm dò gì, nói thẳng: "Mẹ em không biết từ chỗ nào mang về, anh cũng cảm thấy có chút cũ đúng không? Bất quá mẹ nói đây là bà ấy rất vất vả mới có thể mượn về, thật may mắn. Em nhìn cũng thấy rất đẹp, cứ thế liền mặc lên."

Tôi nhẹ gật đầu, không hỏi kỹ nữa, mà nghiêm túc nhìn về phía mặt của cô ấy.

Hai tôi rốt cục đã kết hôn, mặc dù còn không có chân chính sinh hoạt vợ chồng, nhưng nhân quả đã kết, xem tướng cho cô ấy vấn đề không quá lớn.

Không thể không nói, gương mặt cô ấy thực rất tốt, coi là thiên tuyển chi tướng.

Không phải loại kia quý nhân tướng đại phú đại quý bình thường, mà là có vương khí hình tượng đế vương chân chính, người có loại tướng mạo này đặt ở thời cổ chính là hoàng thân quốc thích, mạng đế vương chi nữ.

Như vậy vừa nhìn, thân phận con gái nhà giàu nhất Tây Giang đối với cô ấy mà nói, ngược lại tính cũng khá là tốt rồi.

Nhưng để cho tôi cảm giác được có một tia kỳ quái chính là, theo lý thuyết người có loại tướng mạo này, mệnh đăng tươi sáng, mở thiên nhãn nhìn là thấy hai vai có kim quang.

Nhưng cô ấy lại không có, ngược lại, mệnh đăng của cô ấy lấp lóe, không phải loại đại nạn sắp tới đung đưa không ngừng, mà là cảm giác một loại lửa cháy ẩn nhẫn đang lan ra đồng cỏ.

Hơn nữa mệnh đăng của cô ấy cùng thường nhân khác biệt, không phải kim quang, mà là thanh u chi quang, càng giống là bảo bọc một luồng khí.

Nói thật thì, loại này mệnh cách tôi là lần đầu tiên nhìn thấy, trong ấn tượng trên cuốn sách ông nội để lại cho tôi cũng không ghi chép qua.

Không hổ là nữ nhân khiến ông nội không tiếc giảm thọ cũng phải để cho tôi cùng với cô ấy ước định thông gia từ bé, mệnh cách của cô ấy không đơn giản, khó trách muốn để tôi ở rể, đến ngay cả nam tử cao lãnh đều nói cô ấy là cái biến số.

"Hoàng Bì ca, anh là đang xem tướng cho em sao? Kiểu gì thế, anh có nhìn ra cái gì không? Em có phải là một nữ nhân trong số mệnh có phúc hay không?" Diệp Hồng Ngư thấy tôi nhìn chằm chằm mặt của mình, chớp mắt to xinh đẹp hỏi tôi.

Tôi cười nói: "Lão bà của ta đại phú đại quý, để cho ta nhìn tướng tay của em một chút nha?"

Cô ấy khéo léo đưa tay nhỏ trắng nõn bóng loáng cho tôi, ôn nhuận như ngọc.

Tôi cẩn thận quan sát, vừa mới nhìn tôi đã đỏ mặt lên, cảm giác có chút xấu hổ.

Bởi vì tướng bàn tay này cùng gương mặt cô ấy không quá phù hợp, trên tay cô ấy nguyệt khâu hơi nhô lên, phi thường êm dịu đầy đặn, loại tướng tay nữ tính này ở phong thuỷ giới vô cùng được hoan nghênh.

Điều này đại biểu đến cô ấy là người có mị lực vô cùng, mà nổi bật nhất chính là phương diện nam nữ kia, cô ấy có lô đỉnh mạng cực kỳ hiếm, loại tướng tay nữ nhân như thế này, nếu để cho một chút phong thủy đại sư tâm thuật bất chính thấy được, chắc chắn sẽ bị cướp đi, mượn nhờ bí thuật song tu, thật có thể đưa đến hiệu quả Thải Âm Bổ Dương.

"Hoàng Bì ca, kiểu gì, anh thế nào mà mặt đỏ rần, là xem không hiểu lúng túng sao?" Diệp Hồng Ngư trêu ghẹo hỏi tôi.

Tôi lắc đầu, hít vào một hơi, tiếp tục nhìn lại.

Cái này vừa nhìn, tôi kinh hãi xuất mồ hôi lạnh cả người.

Kết hợp gương mặt cô ấy, mày tôi nhăn lại, đây tuyệt đối không phải tướng tay cùng tướng mạo mà người bình thường nên có, cụ thể tôi cũng không nói lên được, luôn cảm giác trong số mệnh của cô ấy phạm vào thứ gì, nhưng cũng rất hòa hài, giống như là bị người ta cố ý đè ép, nếu không phải tôi có thiên phú vô cùng, cũng sẽ không phát giác được có gì đó không thích hợp.

"Hồng Ngư, rất tốt, em cả đời đều suôn sẻ, chỉ có mấy cái tiểu kiếp, anh sẽ giúp em vượt qua." Tôi không dám nói chân tướng cho cô ấy, vừa cười vừa nói.

Cô ấy cười hắc hắc, nói: "Vậy khẳng định, em đây là cao nhân chi tướng. Cũng chính là không có người có thể hại em, nếu như em cũng có lão sư như ông nội của anh, nói không chừng còn lợi hại hơn so với tỷ tỷ hôm nay mang theo quan tài kia đến gây chuyện. Hoàng Bì ca, em đã từng nói, về sau đi bắt quỷ nhất định phải mang theo em, em muốn học."

Tôi nói: "Tốt, thế nhưng em phải nghe lời." Thật không biết cô nàng này nghĩ như thế nào, lần trước tới nhà tôi từ hôn, cô ấy đối với huyền học còn rất khinh thường, bây giờ lại sinh ra hứng thú lớn như vậy.

"Ừm ừm, em nhất định nghe lời anh. Em đi ngủ đây, bất quá chúng ta tuy rằng đã kết hôn, nhưng em còn chưa có chuẩn bị tâm lý thật tốt. Em có thể để cho anh cùng em ngủ chung một giường, thế nhưng cái kia. . . Sau này hãy nói, được không, Hoàng Bì ca?" Thanh âm của cô ấy càng ngày càng nhỏ, đến cuối cùng giống như là con muỗi a đồng dạng.

Tôi cũng có chút xấu hổ, kỳ thật hai tôi đều mới hai mươi mốt tuổi, ở cùng một phòng quả thật có chút xấu hổ.

Tôi gật đầu nói được, tuy nói theo lý thuyết nhất định phải cùng phòng, chúng tôi mới tính chính thức kết hôn, tôi mới có thể giúp Diệp gia xem tướng.

Nhưng dù sao đã ở cùng một chỗ, hơn nữa cùng giường chung gối, tôi cũng không vội mà làm mấy chuyện kia, lại nói, lấy Huyền Dương chi khí của tôi, tôi hoàn toàn có những phương pháp khác để hai chúng tôi đồng khí liên chi, coi như giúp Diệp gia xem tướng cũng không tính là phá giới.

Sau đó hai chúng tôi liền chui vào trong chăn, hai người đem thân thể co ro, vừa xấu hổ lại vừa buồn cười.

Không mất bao lâu, cô ấy đã đi ngủ, mà tôi lại lăn lộn khó ngủ.

Cũng không phải tôi miệng đắng lưỡi khô, mà là tôi đang nghĩ đến mệnh cách kỳ quái kia của cô ấy, tôi luôn cảm giác mạng kiếp của cô ấy so với tôi không nhỏ hơn, hơn nữa so với tôi còn mạnh mẽ hơn.

Cô ấy hiện tại là thê tử của tôi, tôi không thể để cho cô ấy có chút nguy hiểm nào, tôi phải mau chóng suy nghĩ rõ ràng mệnh cách quỷ dị này đến cùng là chuyện gì xảy ra.

Sáng sớm hôm sau, tôi mạnh mẽ mở mắt nhanh.

Tôi cảm giác mình đã nghĩ tới cái gì rồi, vội vàng nhẹ nhàng đánh thức Diệp Hồng Ngư.

"Hoàng Bì ca, anh làm gì thế? Thời gian còn sớm, trời còn chưa sáng mà." Cô nàng còn buồn ngủ hỏi tôi.

Tôi nói: "Hồng Ngư, nhanh, trên người em có vết bớt đúng không? Nhanh để cho anh nhìn vết bớt của em một chút."

"A? Vết bớt? Em không có vết bớt a." Cô ấy khó hiểu nói.

Tôi nghi ngờ nói: "Làm sao lại không có chứ? Có thể trước kia em không chú ý, em màu nhìn lại xem, cái vết bớt này hẳn là liền ở. . ." Nói đến đây, tôi đang định nói lại thôi, toàn bộ mặt cũng là một hồi đỏ bừng.

Bởi vì nếu tôi đoán không sai, vị trí vết bớt hẳn là cực kỳ bí ẩn, có thể ở phụ cận huyệt hội âm của cô ấy.

Bạn đang đọc Ma y thần tế (Trần Hoàng Bì) của Nhất Cử Thành Thần
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy11607142
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.