Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

hết

Phiên bản Dịch · 1908 chữ

Chương 7:

(đây là chương cuối rồi, bên Trung tác giả không có ra chương nữa, nhóm vẫn sẽ làm tròn trách nhiệm của mình)

Cuối đường có một gia đình đang sinh sống.

Phòng ốc khá xập xệ, vô cùng ẩm thấp, duy chỉ được cái rộng, không có vách tường,nhà dựa vào vách núi vây quanh là một mảnh đất.

Gia đình sống ở đó đã tốn khá nhiều công sức để đem hàng rào tre bao quanh phòng.

Ngôi nhà xập xệ đó lại trở nên khá đẹp mắt, mở cửa bước vào liền ngửi thấy thoang thoảng hương thơm, người qua đường sẽ vô cùng ngạc nhiên, bọn họ chưa bao giờ biết tới thứ gì như vậy.

Đứa bé ăn mày rất không vui vì nhà của nó bị chiếm mất rồi. Nó tại trong đó có để lại một chút đồ vật, quần áo bông với cả tấm phản, chớp mắt tất cả đều đã bị ném vào thùng rác.

Nó có chút tức giận.

Đứa bé muốn một lời giải thích. Nó lang thang bên ngoài nhà mấy ngày rồi bị chủ nhân ngôi nhà bắt được.

Nhóc chủ nhà rất cao, hơn đứa bé ăn mày đó cả cái đầu.

Hai người chỉ đánh mấy cái đứa trẻ ăn mày đã bị đánh ngã nằm trên mặt đất. Đứa bé chủ nhà nghĩ rằng mình đã mười mấy tuổi rồi, không nên bắt nạt trẻ con, vì thế chống nạnh hét to:” Mày định làm gì?”

Đứa bé ăn mày ngẩng đầu nhìn lên, tức muốn chết, cánh tay cũng đau:” Các người vứt bỏ đồ đạc của tôi, đoạt nhà của tôi!”

“Ai động vào đồ đạc của mày, nhà mày ở nơi nào a? mày nói tiếp đi.”

Đứa bé ăn mày cũng tức giận, cả người bị nhẹ nhàng xách lên.

Đứa bé ăn mày bị bóp đến vô cùng khó chụi, tưởng như sắp tắt thở tới nơi, thân thể khắp nơi đều đau, chân đạp trên không trung mấy cái,khóc thét lên:” Nhà của tôi, nhà của ta! Các người đoạt của tôi, còn vứt đồ đạc của tôi, cậu, mấy người…!”

Đứa trẻ chủ nhà bị đứa bé ăn mày làm sợ rồi, khẽ buông tay, đứa bé ăn mày ngã xuống đất.

Lúc này trong phòng truyền ra thanh âm lạ, đó là một giọng nữ ôn nhu:” Thủy Ngôn, ai ở ngoài đó vậy?”

Thủy Ngôn không nghĩ làm sợ mẹ, đẩy đứa bé ăn mày đi xa:” Không, không có ai!”

Thủy mẫu đi ra ngoài, cô mặc một chiếc váy rộng, tóc dài đến gáy, bụng hơi nhô lên:” Ta nghe đến tiếng người nói…sao lại không có rồi?”

Cô ra đến bên ngoài, nhìn thấy hai đứa trẻ vừa mới đánh nhau, giả vờ tức giận hai tay chống eo:” Phòng của ai không có rồi? Chuyện gì đây?”

Đứa bé ăn mày nhìn thấy một vị dì trên người vẫn còn nhàn nhạt mùi bột mỳ, nghĩ đến chính mình bị vứt vào trong thùng rác còn có thể ăn được bánh bao. Mồm méo xệch, đem nước mắt có gắng nuốt vào, nhưng nước mũi cứ chảy ra:”Ợ.”

Sau đó Thủy Ngôn làm quen với đứa bé ăn mày.

Thủy Ngôn mới chuyển đến đây, chưa phải đi học, làm thủ tục chuyển trường vẫn chưa làm xong, đứa bé ăn mày tựu trở thành người bạn duy nhất của nó

Thủy Ngôn hỏi đứa bé ăn mày:” Mi tên là gì vậy?”

Đứa bé ăn mày ngồi trên ngọn cây, mắt hướng về nơi xa xăm:” Không có.”

Thủy Ngôn nói:” Không thể nào, mẹ nói rằng mọi người đều có tên, liền em trai của ta đều có tên rồi…tuy nhiên nó còn chưa ra đời.”

Đứa bé ăn mày quyết định đổi một câu hỏi:” Hắn gọi là gì?”

Thủy Ngôn thân hình khỏe mạnh, nhưng lại có vẻ ngốc, dễ dàng bị đứa bé ăn mày chuyển đi đề tài:” Kêu Thủy Hoa.”

“Không dễ nghe, nên đặt tên khác.” Đứa bé ăn mày từ trên cây nhảy xuống, nhẹ nhàng rơi xuống bên cạnh Thủy Ngôn, nhẹ nhàng như con mèo.

“Vậy đặt tên là gì.”

Thủy Ngôn hướng đứa bé ăn mày truy hỏi.

“…Kêu Thủy Ngôn đi.”

“Đây gọi là dễ nghe?”

“Không, dễ nhớ.”

“Tại sao tên này dễ nhớ?”

Đứa bé ăn mày trầm mặc một hồi:” Mẹ ngươi hôm nay nấu món gì thế?”

Thủy Ngôn vui vẻ lên, anh cảm thấy cuối cùng cũng gặp được một câu hỏi có thể trả lời:” Đưa cho ngươi sủi cảo.”

“Tại sao lại lưu cho ta.”

“Buổi tối hôm nay chú ta đến, chúng ta đi ra ngoài ăn.”

Đứa bé ăn mày bước một bước:”Vậy ta không đi rồi.”

Thủy Ngôn cuống lên:”Tại sao? Không phải nói xong rồi sao? Chúng tôi bồi thường cho ngươi, phòng của ngưỡi, ăn của ngươi…hey hey, đơi ta.”

“…Ngu ngốc.” Cuối cùng đứa bé ăn mày thầm mắng.

Thủy Ngôn từ trước đến nay không gọi ông là bố, bởi vì người chú đó mặc dù là bố ruột của anh nhưng anh không được thừa nhận.

Thủy mẫu là tình nhân.

Đứa bé ăn mày rất nhanh làm rõ ràng chuyện này.

Nhưng nó nhìn dáng vẻ ngốc ngốc của Thủy Ngôn, càng rõ ràng Thủy Ngôn không biết chuyện này.

Thủy mẫu bảo vệ Thủy Ngôn rất chặt chẽ, đứa bé ăn mày cũng xác định giữ yên trong lòng.

Nhưng vẫn là xảy ra chuyện.

Cách lúc Thủy mẫu sinh nở còn một đoạn thời gian rất dài, bà vợ cả phát hiện ra chuyện này.

Người phụ nữ đó rất cường thế, mang rất nhiều người đến nơi này.

Khí thế hung hăng như mãnh hổ vồ mồi.

Thủy mẫu nhận được tin tức thì đã muộn rồi. Cô mang Thủy Ngôn đi ăn một chút gì đó. Cùng đứa bé ăn mày đó trốn tới một nơi khác

.

Thủy mẫu cả ngày lâm vào hoang mang. Cô ngồi trên giường ôm lấy cái bụng đã nhô lên cảu mình, lẩm bẩm kêu tên chú của Thủy Ngôn.

Nhưng không có ai đến.

Thủy Ngôn không biết phải làm sao.

Nó nhìn qua khe cửa sổ trong phòng vệ sinh, cảm thấy vừa đói vừa khát, còn có chút khó chịu.

Ngay tại lúc Thủy Ngôn sắp ngất đi, đứa bé ăn mày từ ngoài cửa sổ nhảy vào.

Bụng của anh phồng to lên, quần áo bị xé ra từ trong đó rơi ra rất nhiều bánh mỳ.

Thủy Ngôn dụi dụi mắt:”Sao ngươi đến đây?”

Đứa bé ăn mày liếc Thủy Ngôn:”Đói không?”

Thủy Ngôn nuốt nước bọt:”Đói.”

“Em trai cậu tên là gì?”

Thủy Ngôn cuối cùng ngó nghiêng một lúc:”…Thủy Ngữ!”

“Ăn đi.”

Đứa bé ăn mày tiến vào trong phòng.

“Dì.”

“…A….a…a”

“Tìm cơ hội dì đi khỏi đây thôi, bọn họ rất nhanh sẽ tìm đến đây . Người đàn ông đó sẽ không đến đâu, .”

“…Aaa…a..a”

Đứa bé ăn mày kiên trì khuyên nhủ một lúc, cuối cùng thở dài một tiếng rồi đi ra ngoài.

Đoàn người đó cuối cùng cũng tìm đến.

Đứa bé ăn mày rất linh hoạt, hắn đang ngủ trên giường, lúc đó là ba giờ sáng thì nó nghe đến bên ngoài có tiếng trò chuyện.

Đứa bé ăn mày tỉnh lại. nó cẩn thận nghe ngóng ,mồ hôi lạnh bỗng chảy xuống .

Hắn nghe đến tiếng dao rạch ra bụi đất, đám người đó là làm thật rồi.

Đứa bé ăn mày vội nằm dậy, nhảy đến căn phòng của Thủy Ngôn, che miệng của Thủy Ngôn gọi dậy:”Bọn họ đến rồi, mau đi!”

“Cái gì, ai cơ?”

“…”

“Mẹ ta đâu? Mẹ?”

Thủy Ngôn giãy dụa lên, anh muốn tìm mẹ mình.

Đứa bé ăn mày không đè lại được Thủy Ngôn, động tĩnh của anh bị người nghe thấy.

“Đứa nào là Thủy Ngôn?”

Cầm đầu đoàn người là một người phụ nữ mặc quần áo sang trọng, tay không cầm một tấc sắt, tay đút túi, nhìn hai đứa trẻ, cười lạnh một tiếng:” Ta còn có thể thả một đứa bọn ngươi, nhiều hơn nữa ta cũng không cần, bẩn tay ta.”

Đứa bé ăn mày khẽ cắn răng vừa muốn đứng lên, Thủy Ngôn đã đưa hai tay cản lại:”Là tôi.”

Ánh mắt kiên định của anh, khóe miệng nhếch lên cũng không giống là một đứa ngốc có thể nở nụ cười đó, đứa bé ăn mày nhìn vậy đau lòng gần chết.

Hắn nhấc chân lên đạp ngã Thủy Ngôn, cũng không biết lấy đâu ra sức mạnh:”Đúng thế hắn chính là Thủy Ngôn, tôi không phải, tôi chỉ là một khách qua đường bị bắt lại, tôi không biết ai là Thủy Ngôn, a a không phải là tôi, không phải là tôi, là hắn không phải là tôi, không phải tôi, không phải tôi.”

Trong lúc nói anh đẩy Thủy Ngôn ra, chân hơi run run, hướng về phía bên ngoài mà chạy.

Nữ nhân đó tuy có chút thất thần, nhưng cô nhìn đến tên láu cá, lại nghĩ đến nữ nhân có thể câu dẫn chồng của mình, càng cảm thấy là đúng.

Cô vung tay lên, quát:” Đánh!”

Đao, gậy giơ lên đang định hạ xuống.

Thủy Ngôn chạy qua định ngăn lại nhưng bị người ngăn lại. Thủy Ngôn há to miệng, nhưng nghĩ đến mình đến bây giờ cũng không biết tên của đứa ăn mày đó.

Động đất rồi.

Rất nhiều năm sau.

Thủy Ngôn cảm thấy có chất lỏng nào đó chảy xuống mặt mình.

Anh miễn cưỡng mở mắt, nhưng trước mặt là một mảnh màu máu. Anh giương mắt nhìn đến lỗ máu của Thủy Ngữ.

Thủy Ngôn cười, anh cảm thấy hơi sức của mình đang trở về. Anh nhìn với ánh mắt vặn vẹo, để ngón tay tại sau tai của Thủy Ngữ.

“A,ngươi…không giống a.”

Nói đến đây thì hơi sức của anh đang dần biến mất.

“Tên của ngươi.”

Môi của Thủy Ngữ run lên:”Tên của ngươi!”

Tại đằng sau bọn họ, chim cá làm tổ, kiến trúc đã sớm không là những kiến trúc đó nữa, người như là gia súc bị nuôi lên.

Vết máu trên người Thủy Ngữ đang rỉ máu, lại chảy tới trên người anh. Máu đó đang duy trì sự sống cho Thủy Ngôn, nhưng phải một lúc lâu sau anh mới tỉnh lại.

Thủy Ngữ cầm lấy tay của Thủy Ngôn, chậm rãi hỏi:” Tên ngươi là gì?”

Lời của tác giả:

Thủy Ngữ có rất nhiều năng lực như: có thể thông qua gọi tên của người đấy để cứu người sắp chết, đối với người xung quanh gây ra ảo giác, cải biến người thường, ban tặng năng lực…. (hóa ra ổng gọi tên để hồi sinh hả-.-)

Đứa bé ăn mày đó chính là Thủy Ngôn.

Thủy Ngôn là nhân cách thứ hai của Thủy Ngữ.

Thủy Ngữ trước đây không thể nói chuyện do dinh dưỡng không đủ.

Thủy Ngữ và Thủy Ngôn hình dáng giống nhau như đúc.

-----------------hết chương 7------------------

Đoạn cuối thấy hay hay mà tiếc quá:((, drop rùi

edit: Gao Xiao

beta: Bột lão sư

bản việt hóa bởi Hắc Bạch Vô Thường Team

------------6/25/2020--------------------

Bạn đang đọc Ma vương hủy thiên diệt địa của Bạch Lê Lô

Truyện Ma vương hủy thiên diệt địa tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hacbachvothuong123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.