Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 915 chữ

Chương 4:

Thủy Ngôn làm việc vặt tại bệnh viện, anh đã rất nỗ lực tuy không được bao nhiêu tiền , thường có người hỏi anh tại sao.

Dẫu sao công việc này” vừa bẩn vừa mệt lại không có tiền đồ”, và Thủy Ngôn cũng không có khả năng làm việc này mãi.

Thủy Ngôn tay lau nhẹ mồ hôi cười cười nói:” Đất nước đã hỗ trợ tôi nhiều rồi, tôi rất muốn báo đáp nhưng tôi không có trình độ học vấn gì nên chỉ có thể làm những việc như thế này thôi.”

Thủy Ngôn luôn rất biết cách quan tâm chăm sóc với những người bên ngoài, đôi mắt kính chững chạc trên khuôn mặt thanh tú làm cho anh nhìn giống một người tốt.

Nhưng dường như không ai biết về hình xăm trên cơ thể, cũng không có ai biết mục đích thật sự mà Thủy Ngôn muốn.

Tối nay trong huyện có người say rượu lái xe gây tai nạn cho rất nhiều người. Lúc này cũng đã sắp đến 12 giờ đêm, bệnh viện đột nhiên vô cùng bận rộn.

Thủy Ngôn vốn đã cởi ra đồ bảo hộ ra nhưng lại không thể không mặc vào. Anh yên tĩnh ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật, đợi cuộc phẫu thuật kết thúc.

Hơn một tiếng sau, Thủy Ngôn mơ mơ màng màng thì có người vỗ vào vai anh.

Thủy Ngôn mở mắt nói: “Bác sĩ phẫu thuật tốt không ạ?”

Bác sĩ cởi bỏ khẩu trang, xem ra tinh thần vẫn còn tốt, chỉ là có chút mệt mỏi: “Cũng ổn, cứu sống rồi, đẩy ra ngoài rồi.” Bác sĩ dừng lại một chút sau đó lấy khăn tay từ trong túi ra lau mồ hôi: “Vất vả cho cậu rồi, phải đợi lâu như vậy, mọi người đều về rồi à?”

Thủy Ngôn đứng dậy, cử động một chút: “Đều đã về rồi ạ , người già thức đêm sẽ dễ gây hại cho cơ thể.”

Bác sĩ cười nói: “ Còn anh thì không hại chắc?”

Thủy Ngôn đi vào phòng bệnh, cười nói:” Thanh niên mà, không sao đâu.”

Anh nhận lấy dụng cụ đã qua sử dụng từ tay y tá, chuẩn bị đi dọn dẹp.

Thủy Ngôn cầm lấy một cái ống tiêm đang dính máu.

Anh không biết cái ống tiêm này đã tiêm vào cơ thể của những bệnh nhân nào, là bệnh truyền nhiễm, là bệnh cấp tính, hay là bệnh hiểm nghèo.

Tốt nhất là bệnh truyền nhiễm cấp tính, nhưng cụ thể là bệnh gì thì anh không biết, anh vẫn muốn thử, trước khi chưa có kết quả cuối cùng thì anh đều phải thử.

Thủy Ngôn đi về nhà. Lá cây rơi xuống, rào rạt phủ kín cả con đường nhỏ. Thủy Ngôn dẫm lên những chiếc lá phát ra tiếng rộp rộp giống như tiếng nhai bánh quy.

Nhắc tới đó, hình như đã rất lâu rồi anh chưa ăn bánh quy.

Lúc còn cách nhà khoảng mười mấy mét, Thủy Ngôn liền ngẩng đầu nhìn lên.

Ở tầng một còn duy nhất chiếc cửa sổ kính chưa đóng, Thủy Ngữ yên tĩnh đứng ở đó.

Trời rất tối lại không có đèn đường. Trong phòng cũng không bật đèn, nhưng đôi mắt của Thủy ngữ rất sáng, con ngươi hiện lên một vòng đỏ tươi.

Hai người trầm mặc nhìn nhau không ai nói câu nào, giống như hai con sói đứng bên vách đá.

Cuối cùng Thủy Ngôn cũng nở nụ cười với Thủy Ngữ, anh lấy ra mấy cái kim tiêm. Một, hai ba, anh lấy ra bốn cái kim tiêm được buộc cùng nhau bởi một sợi dây, anh xòe ra như muốn khoe với Thủy Ngữ.

Thủy Ngữ vịn tay vào lan can. Nó dùng lực nắm bẻ cong thanh sắt, vụn sắt rơi ào xuống, ghim vào mắt Thủy Ngữ .

Nhưng Thủy Ngữ vẫn không động đậy, nó mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào mấy căn kim tiêm trên tay Thủy Ngôn từ đang ở sau lan can tiến gần mình. Giây thanh quản ở cổ họng nó giật giật, phát ra một thứ âm thanh mà không ai nghe được.

Chú chim đậu trên cây bị kinh sợ bay đi, con chó trong nhà hoảng loạn sủa vài tiếng sau đó co lại nằm trong góc. Con mèo hoang dựng đứng đôi tai, rồi chạy biến mất trong màn đêm.

Thủy Ngôn tự tiêm cho mình.

Lan can sắt đã bị bẻ nát tươm, Thủy Ngữ lại bắt đầu gào nhẹ, nhưng thanh âm nó phát ra lúc này rất bình thường, trầm xuống giống như mấy con chó hoang đáng thương không có đồ ăn.

Thủy Ngôn thong thả đi tới nói: “Mày không chạy ra ngoài, rất tốt có tiến bộ.”

Anh vỗ vỗ vào mặt mình rồi đứng thẳng lên sau đó giang rộng đôi tay nói: “Lại đây.”

Anh hy vọng tốt nhất là Thủy Ngữ chết đi nhưng anh lại không nỡ, Thủy Ngữ mà chết thì trong nhà sẽ chỉ còn lại một mình anh cô độc.

---------------Hết chương 4------------

edit 9: Gao Xiao

edit 8: Li Shin

beta: Pé Nu

*Bản dịch được việt hóa bởi Hắc Bạch Vô Thường team

-------------------------------------------------------------

-Lấy tinh thần dịch sát nghĩa 90%, chúng tớ làm việc nghiêm túc, kiểm duyệt gắt gao, trải nhiều công đoạn, mời thưởng thức!

---------------------------

Bạn đang đọc Ma vương hủy thiên diệt địa của Bạch Lê Lô
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hacbachvothuong123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.