Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nha hoàn động phòng

Tiểu thuyết gốc · 1568 chữ

Triệu Huyền ngồi trên giường, vuốt ve thân đao bóng loáng.

Thứ này cũng là một phù khí.

Luyện hoá xong, bên ngoài Mộc Tố Nhu đã làm nóng nước tắm. Triệu Huyền đi ra, hỗ trợ nàng mang thùng gỗ tắm vào.

Triệu Huyền thoát y phục, ngồi trong thùng tắm. Phía sau, Mộc Tố Nhu vẻ mặt đỏ ửng thẹn thùng, giúp đỡ hắn cọ rửa thân thể.

Bất chợt nàng hơi mạnh tay, Triệu Huyền hừ một tiếng không vừa ý.

Mộc Tố Nhu cả kinh, mặt tái xanh, liền quỳ xuống lắp bắp:

"Công tử, nô tỳ sai rồi nô tỳ sai rồi, nô tỳ thực sự vô dụng, ngày hôm nay nô tỳ sẽ không ăn cơm..."

Nàng cúi đầu cầu xin liên tục, hai mắt ướt át chực khóc.

Triệu Huyền thấy cảnh này không khỏi đau lòng, xem ra trước đây hắn độc ác đã lưu lại cho nàng bóng mờ quá lớn.

Hắn kéo nàng đứng dậy: "Ngươi quên ta không còn là trước kia nữa sao?"

Mộc Tố Nhu bừng tỉnh, phát hiện bản thân giật mình nhầm lẫn, thở phào một hơi dài, bộ ngực chập chùng, ánh mắt chợt liếc đến phía trong thùng tắm, chợt đỏ mặt quay đi.

Trước đây Triệu Huyền chưa từng lâm hạnh nàng. Nên khi nhìn đến, nàng mới có bộ dáng như vậy.

Triệu Huyền mở miệng nói:

"Tiểu nha đầu, thoát y phục vào tắm với ta!"

"Ân?"

Mộc Tố Nhu sững sờ thốt một tiếng, ngại ngùng vân vê tà áo.

"Còn đứng sững ở đấy làm gì? Thùng tắm còn thừa không gian rất lớn, mau vào giúp ta tắm, dù sao hầu ta tắm ngươi cũng sẽ ướt y phục, đợi ta tắm xong ngươi cũng sẽ tắm a?"

Triệu Huyền đứng dậy, chủ động giải khai y phục nàng ra.

Mộc Tố Nhu không nói gì, hai con ngươi ướt át uông uông nhìn hắn, sắc đỏ trên mặt đã nhuộm đỏ hai má kiều diễm.

Nàng bước vào thùng tắm, từ phía sau giúp Triệu Huyền cọ rửa.

"Nhu nhi, hận ta sao?"

Mộc Tố Nhu lắc đầu, "Nô tỳ không dám."

"Không dám, là do sợ hãi hay thật tâm?"

"Là... là..."

Triệu Huyền quay lại, đem ngọc thể trần truồng ướt át ôm vào trong ngực, đột nhiên không báo trước, hôn lên bờ môi non mềm kia.

Mộc Tố Nhu bị bất ngờ, trợn tròn hai mắt, trên mặt dần dần bị nét nhu mị chiếm lấy, hai mắt khép hờ, hưởng thụ ôn nhu.

Đã từng nhiều lần nàng nằm mộng, nhìn thấy bản thân cùng công tử một giường, hai người chàng chàng thiếp thiếp. Thân mật kề sát.

Cũng đã từng nằm mộng thấy nàng hôn công tử.

Hiện tại...

Mộc Tố Nhu nâng lên hai cánh tay tinh tế trắng nõn như mỡ đông, ôm chặt tấm lưng trường kiện của Triệu Huyền.

Thật lâu sau, Triệu Huyền mới rời khỏi môi nàng, nhìn thiếu nữ tràn đầy hạnh phúc đối diện, hỏi:

"Bây giờ có thể nói sao? Là do sợ hãi hay thật tâm?"

Mộc Tố Nhu cúi đầu, "Là... thật tâm!"

Đột nhiên, nàng chủ động ngẩng đầu, nhón chân, hôn lên môi hắn.

Tắm xong, Mộc Tố Nhu lau nước tràn ra dưới sàn, Triệu Huyền giúp nàng mang thùng gỗ ra ngoài.

Mộc Tố Nhu mang lên hai món mặn được làm từ thịt bò, thêm một món rau, một món canh, bữa ăn hôm nay phong phú hơn thường ngày.

Triệu Huyền chủ động gắp cho nàng một miếng thịt, "Nhu nhi, cố gắng ăn cho thật nhiều, công tử chỉ có ngươi là người thân trên cõi thế gian này."

"Công tử..." Mộc Tố Nhu ngậm vào miệng miếng thịt, mắt đẹp mơ hồ nổi lên một tầng hơi nước.

Đột nhiên, nàng hỏi: "Công tử, sau này không phải ngươi còn sẽ lấy thê tử nha, ngươi còn có vị hôn thê Tống Kim Mạch tiểu thư Tống gia kia."

Triệu Huyền lắc đầu mỉm cười, "Ta không cần người khác, chỉ cần có Nhu nhi nhà ta là đủ rồi. Ngươi không dự định sau này sinh cho ta vài cái hài tử, ngươi ở nhà chăm sóc giáo huấn hài tử, ta ra ngoài kiếm ngân lượng về nuôi các ngươi?"

Mộc Tố Nhu bất ngờ sững người: "Công tử, ta..."

"Ngươi có muốn không?"

"Nô tỳ không dám..."

"Ngươi chỉ cần nói, có muốn hay không?"

"Nô tỳ... nô tỳ..."

"Ngươi không nói vậy coi như thôi, từ mai ta sẽ đem ngươi đi bán."

"Nô tỳ muốn!"

. . .

Trời đã tối.

Tuyết không dừng rơi, mà càng thêm dày đặc.

Không khí dần dần càng thêm lạnh lẽo.

Ăn xong, Mộc Tố Nhu đốt lò than sưởi, nàng bưng đến chậu nước, hầu hạ Triệu Huyền rửa chân.

Cảm thụ bàn tay thiếu nữ mềm mại, Triệu Huyền nhịn không được hừ một tiếng thoải mái.

"Công tử, vậy đêm nay, ngươi có muốn thị tẩm nô tỳ..." Đột nhiên Mộc Tố Nhu ngẩng đầu lên, hai mắt mong chờ hỏi.

"Ngươi còn nhỏ." Triệu Huyền mỉm cười đáp.

"Người ta không còn nhỏ a..." Mộc Tố Nhu vểnh môi nói.

Đến giờ ngủ, Mộc Tố Nhu vừa muốn hỗ trợ hắn thổi tắt đèn, Triệu Huyền nhìn y phục của nàng còn chỉnh tề, hỏi,: "Ngươi đi đâu?"

Mộc Tố Nhu đáp: "Nô tỳ qua phòng bên cạnh ngủ a."

Triệu Huyền nâng chăn lên, "Từ giờ trở đi ngủ với ta, mau mau tới đây."

Vẻ mặt Mộc Tố Nhu khấp khởi mừng: "Công tử nói không thị tẩm ta a, chẳng lẽ..."

Triệu Huyền khoát tay nói: "Ngươi chớ nghĩ nhiều, chỉ là ngủ cùng mà thôi."

"A..."

Mộc Tố Nhu cũng không thất vọng, chậm rãi cởi ra áo ngoài, chỉ mặc yếm trắng nhỏ, đi vào trong chăn.

Triệu Huyến không chút câu nệ, ôm chặt nàng vào ngực. Ngửi ngửi mái tóc thơm.

"Nhu nhi, yêu ta sao?"

"Yêu..."

Ngày hôm nay tắm cùng tiểu nha đầu này, hắn phát hiện nàng thật đẹp.

Vốn dự định tu luyện, nhưng tạm thời hắn bỏ qua suy nghĩ ấy.

Triệu Huyền cúi đầu, hôn môi Mộc Tố Nhu, hai tay không yên phận, di chuyển vào tiểu nội khố nàng.

Trong phòng tràn đầy không khí hoan ái, âm thanh kiều mị vang lên ngắt quãng.

. . .

Buổi sáng, bình minh vừa đến, thái dương nâng lên phía chân trời.

Mộc Tố Nhu lười biếng cuộn mình trong lòng Triệu Huyền, ngẩng đầu ngắm nhìn gương mặt thanh tuấn, chợt như chuồn chuồn lướt nước, hôn lên môi hắn.

Triệu Huyền mắt còn chưa mở đâu, bất giác cử động doạ cho nàng giật mình, hai tay ôm lấy thân thể trắng tuyết gầy nhỏ, lật người lại.

Không khí trong phòng trở nên kiều diễm, ngoài cửa sổ, hoa tuyết rực rỡ.

Mộc Tố Nhu cẩn thận cắt một mảnh vải trắng trên đệm giường, bên trên có một đoá hoa máu. Tỉ mỉ cất giữ.

Nàng đốt lên lò than để Triệu Huyền sưởi ấm, nét hạnh phúc ngọt ngào trên mặt vẫn luôn hiện tiền trên mặt.

Mộc Tố Nhu đi đến bếp làm đồ ăn, Triệu Huyền ngồi trên giường, lấy ra môn pháp thuật Hoả Cầu Thuật.

Hiện tại cần phải nâng cao thực lực một chút, gia tăng thêm một chút lực tự vệ cho bản thân, rồi mới nghĩ đến chuyện kiếm linh thạch.

Công pháp mua tại Tầm Bảo Lâu và lấy trên thân Vương Bát làm hắn khá thất vọng, hi vọng Hoả Cầu Thuật này làm cho người ta kinh hỉ.

Triệu Huyền niệm pháp quyết, miệng niệm chú, thần thức chăm chú, bắt đầu câu thông hoả bản nguyên trong thiên địa.

Không lâu sau.

Không khí xung quanh hắn bắt đầu nóng lên, hội tụ đến lòng bàn tay.

Triệu Huyền nâng lên bàn tay, không khí xung quanh nổi lên từng trận gợn sóng, dần biến thành màu hoàng kim.

Phốc, một đoàn hoả cầu nhỏ như ngón tay cái nổi lên giữa lòng bàn tay.

Triệu Huyền vui thích nhìn đoàn hoả cầu này, lại đột nhiên nâng bàn tay kia lên, giữa bàn tay cũng nổi lên một đoàn hoả cầu.

Hai bàn tay hắn chợt hợp lại với nhau, "Phốc" một tiếng, hoá thành một làn khói trắng biến mất.

Triệu Huyền không cam tâm, lặp đi lặp lại mấy lần nữa.

Cuối cùng thành công để cho hai đoàn hoả cầu dung hợp, biến thành một hoả cầu kích thích lớn hơn.

Vốn đang vui vẻ, bất chợt Triệu Huyền nhíu mày, hắn xoay cổ tay, ném hoả cầu vào cái ghế đẩu bên cạnh.

"Phốc"

Hoả cầu biến mất, mà cái ghế đẩu chỉ bị cháy một góc cạnh, cháy đen toả khói nghi ngút.

Uy lực của hoả cầu này...

Thấp không tưởng tượng nổi a.

Triệu Huyền thử nghiệm lại vài lần nữa, phát hiện pháp thuật Hoả Cầu Thuật này chỉ có thể dùng để... đốt củi.

Còn muốn hạ sát địch nhân là không thể nào.

Quả nhiên, những thứ bày bán, người nào cũng có thể mua, tựa như gà chó đầy đường, khó có thể mà hi vọng.

Bạn đang đọc Ma Tiên sáng tác bởi hoachuyen
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoachuyen
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.