Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chướng Ngại Ngôn Ngữ

Phiên bản Dịch · 1612 chữ

Dịch: Mỹ.

Biên: Hải.

Nhóm: Vạn Yên.

Nguồn: Truyenyy.com

Khoảng thời gian một tháng dần dần trôi đi, trước khi Phương Thích đi, mọi người đều biết rằng lần này đi phải mất ba đến năm năm.

Ông nội đưa Phương Thích đến nơi để bắt xe, không kìm được liền bật khóc. Kể từ khi Phương Thích đến ở cùng ông, tính ra cũng đã mười năm, bản thân ông cũng ở đây từ khi còn trai trẻ cho đến khi tóc bạc trắng như bây giờ. Người càng về già càng dễ dàng xúc động.

Phương Thích tuy không nỡ rời đi nhưng với tâm trí là một thanh niên trai tráng hướng tới tương lại, trái tim của Phương Thích đã bay đến tận trường Liên Minh kia rồi, trong đầu cậu lúc này đang là hình ảnh của ngôi trường sắp theo học.

Ngồi xe mất sáu tiếng đồng hồ mới đến được ga tàu hỏa, sau khi lên tàu hỏa Phương Thích phát hiện có gì đó không ổn, trên người chỉ có mười ngàn Euro, trong người không có một đồng tiền Trung nào cả. Phương Thích đương nhiên không ngốc đến mức mang tiền Euro đi mua đồ. Hơn nữa trên tàu phức tạp, nhỡ bị kẻ cắp nhòm ngó thì càng gay go.

Trộm cắp côn đồ là những chuyện mà đám ma quỷ vườn đào thích bàn tán nhất, đám ma quỷ đều có một kiến thức thực tiễn về nhân sinh phong phú. Câu chuyện của bản thân mình cùng câu chuyện của bạn bè, sau khi được thêm mắm thêm muối trở nên vô cùng sinh động hấp dẫn người nghe.

Một người sau khi chết để trở thành ma quỷ trên dương gian tối thiểu bản thân phải bị giam cầm trong một thời gian dài. Điều này có nghĩa là họ gặp phải những việc tích cực khá ít, và phải đối mặt thường xuyên với tiêu cực. Giống như chuyện tình yêu của Tiểu Nhu. Sau khi cô chết ba tháng, người đàn ông từng thề non hẹn biển với cô đã ở bên cạnh người con gái khác. Vẫn may mắn rằng, Phương Thích hiểu rất rõ, những câu chuyện đó chỉ như lời cảnh cáo bản thân.

Để bụng đói một ngày một đêm trên tàu hỏa, Phương Thích cũng đến được thành phố lớn, từ ga tàu đến sân bay khá xa. Nếu đổi lại là một học sinh cấp ba vừa tốt nghiệp khác chắn chắn sẽ phát điên lên, nhưng Phương Thích là người được giáo dục bởi những con ma già, là người có suy nghĩ riêng của mình, nên cậu nhanh chóng quyết định sau khi xuống tàu sẽ đến đồn cảnh sát đường sắt.

Đây là lần đầu tiên Phương Thích đi nước ngoài, khách quan mà nói Phương Thích cũng có chút lo lắng, đến sân bay rồi cậu sẽ phải làm gì cậu không hề biết. Cũng may những cán bộ ở đồn cảnh sát đường sắt rất nhiệt tình, đưa cậu đến chỗ lấy vé máy bay, qua cửa kiểm soát, nhìn thấy Phương Thích lên máy bay rồi mới rời đi...

........

Máy bay chuyển tuyến một lượt, mười tám tiếng sau Phương Thích cũng đến được đất nước thuộc châu Đại Dương, đây là một quốc gia nhỏ, đất nước du lịch, dân số chưa đến bốn trăm nghìn.

Phương Thích theo dòng người xuống máy bay, xếp hàng qua hải quan, cậu cố gắng nghểnh cổ nhìn phía trước để xem mọi người phải xuất trình những giấy tờ gì và phải nói những gì. Rất nhanh đã đến lượt Phương Thích, nhân viên hải quan nhận hộ chiếu nhìn một lượt, lật sang trang rồi lại nhìn Phương Thích, không hỏi câu nào lập tức đóng dấu, làm cho Phương Thích vốn dĩ chuẩn bị một đống câu nói tiếng anh thấy vô tác dụng.

Sau khi hỏi những hành khách ngồi cùng máy bay, Phương Thích cũng có thêm một chút kinh nghiệm, ngoài việc phải đổi ít tiền Euro sang tiền đất nước này ra, thì việc làm tiếp theo đó là ngồi thuyền. Theo thời gian ghi trên vé thuyền, mười hai giờ đêm mai Phương Thích sẽ lên tàu mang mã hiệu X ở bến tàu số hai, vé chiếc tàu này dường như không cao cấp lắm, bởi bên trên không hề ghi điểm đến.

Dưới sự chỉ dẫn nhiệt tình của mọi người Phương Thích cũng tìm được bến tàu số hai nằm ở vùng ngoài ô thủ đô. Bến tàu này vắng vẻ và vô cùng đơn giản. Chỉ có một tấm ván gỗ dài hơn hai mươi mét nối từ đất liền.

Tìm được chỗ lên tàu, Phương Thích liền ở tại một quán ăn gần bến tàu số hai nhất, sau khi cầm chìa khóa phòng Phương Thích khoác balo lên, đi vào thang máy di chuyển lên tầng bốn, đi về phía phòng của mình. Bỗng một cánh cửa phòng nào đó mở ra, một thanh niên tóc vàng từ trong phòng đi ra tiến về phía Phương Thích.

Phương Thích thấy người thanh niên này có vẻ cùng tuổi với mình, mặc một bộ trang phục quý tộc thời trung cổ, còn là cổ đứng nữa. Ngoài ra còn có thể dùng một từ hình dung con người này chính là đẹp trai. Đẹp trai đến phát cuồng. Thông cảm cho Phương Thích tiếng anh không tốt nên chỉ có thể dùng từ như vậy để hình dung thôi.

Thanh niên đó cũng chú ý đến Phương Thích, bước chân cũng chậm lại, dò xét đối phương. Hai người cứ như vậy dò xét nhau. Phương Thích đi đến phòng của mình liền móc chìa khóa ra chuẩn bị mở cửa, thanh niên đang đứng đợi thang máy kia vẫn nghiêng đầu nhìn Phương Thích. Nhìn thấy Phương Thích cũng đang nhìn, anh ta liền đưa ngón cái và ngón trỏ tay phải lên trước mặt, có chút mong đợi nhìn Phương Thích. Phương Thích kinh ngạc, quay đầu lại nhìn lối đi, lối đi chỉ có một mình Phương Thích. Khi cậu quay đầu lại, thanh niên kia đã thu tay lại tiến vào thang máy.

Phương Thích tiến vào phòng, vừa bật đèn đột nhiên có cảm giác một luồng gió thổi đến, định thần lại nhìn, một thanh gỗ đang cách mũi mình chưa đến mười phân.

Vừa vào phòng đã gặp phải cướp bóc rồi. Phương Thích lập thức chỉnh đốn lại tinh thần, hai tay đưa lên.

Thanh gỗ lui lại, Phương Thích nhìn thấy một cô gái, tuổi ngang mình, mặc một bộ quần áo màu đen, đi giày cưỡi ngựa, mái tóc dài ngang vai đen nhánh hơi xoăn, mắt màu xanh. Nếu dùng hai từ tiếng anh để miêu tả thì đó chính là beautiful và cool.

Cô gái chớp mắt nhìn Phương Thích, Phương Thích cũng chớp mắt nhìn lại, nếu là người khác, Phương Thích sẽ chắc chắn gào lên kêu cứu. Cô gái nói:

-....

Phương Thích hỏi:

- Cô biết nói tiếng anh không?

Cô gái gật đầu:

-....

Phương Thích nuốt nước bọt, nghe không hiểu gì, liền hỏi:

- Cô biết nói tiếng trung không?

Cô gái nghĩ một lúc nói:

- Xin chào, cảm ơn

Phương Thích vui mừng nói:

- Tốt quá rồi, tôi tên Phương Thích, sao cô lại ở trong phòng tôi?

Đối với cô gái, những gì Phương Thích đang nói mới chính là vịt nghe sấm.

Cô gái hướng về phía cửa sổ, tay phải chỉ lên tầng, sau đó đưa tay ra vẽ hình parabol, miệng nói:

- Vứt...

Hhai tay tách ra, nhảy lên một cái, sau đó ngồi trên mặt đất gật đầu.

Phương Thích dùng tay trái kéo tóc, nhìn cô gái, đối diện với ánh mắt đầy mong chờ của cô gái, Phương Thích cũng phối hợp theo. "Đây..." biểu thị bản thân là ngồi máy bay đến đây, ngồi xuống ý bảo là đã xuống máy bay. Hai tay đan lại với nhau ý bảo mình đã đến đây, giơ chìa khóa lên nói cho đối phương biết rằng đây là phòng của mình. Đồng thời lật đi lật lại túi ý bảo bản thân mình không có tiền.

Nếu Phương Thích là thứ nhì, thì cô bé đó cũng không đứng thứ nhất.

Cô bé đưa tay lên, ngầng đầu nước mắt giàn giụa, thu thanh gỗ lại, nhét vào túi da đằng sau. Vừa đi được một bước liền quay đầu lại lau nước mắt, sau đó tiếp tục đi rồi lại quay đầu lau nước mắt. Sau đó tay cô bé như đôi cánh:

- Vút..., ngồi xuống, xoay mình nhảy hai lần, chỉ về phía cửa sổ nói:

- Vứt..

Hai người lại tiếp tục nhìn nhau, Phương Thích không biết nói gì, đột nhiên mắt sáng lên, lấy giấy bút ra, cô gái cũng chạy qua, Phương Thích viết câu tiếng anh:

- Đây là phòng tôi

Cô gái liên tục gật đầu, biểu thị tán đồng. Phương Thích nhìn cô gái, cô biết rằng đến lượt mình, liền cầm giấy bút cũng viết một câu tiếng anh, chữ viết của cô rất đẹp, lần đầu tiên Phương Thích cảm thấy xấu hồ vì chữ viết của mình. Sau đó Phương Thích đọc câu cô bé đó viết. Câu này gồm mười hai từ đơn tạo thành, Phương Thức chỉ nhận ra một phần chữ trong đó, đặc biệt là có từ "ghost". Từ ghost trong tiếng anh có nghĩa là ma.

Bạn đang đọc Ma Quỷ Truyền Kì của Hà tả
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 129

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.