Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Say Sóng

Phiên bản Dịch · 1799 chữ

Dịch: Mỹ.

Biên: Hải.

Nhóm: Vạn Yên.

Nguồn: Truyenyy.com

Lúc Phương Thích tỉnh lại đã là sáng ngày thứ hai rồi, cậu đang nằm trên giường. Tô Giai, Kha Kỳ và Tất Tư đều đang ở đây. Vừa nhìn thấy Phương Thích tỉnh lại, Tất Tư lập tức đi đến trước mặt Phương Thích, cầm lấy đồng hồ thôi miên, dùng tiếng Trung nói chuyện:

- Cậu bị ngã ở khách sạn, bị thương ở cánh tay, được cô ấy đưa về phòng

Nếu như Phương Thích phản kháng lại sự thôi miên, bọn họ sẽ không bất ngờ. Nếu như Phương Thích thuận theo sự thôi miên, bọn họ cũng sẽ không hề bất ngờ. Nhưng phản ứng hiện giờ của Phương Thích quả thực làm bọn họ vô cùng bất ngờ. Phương Thích không tiếp tục nhắm mắt ngủ tiếp, cũng không mở miệng nói chuyện, ánh mắt như nhìn một vật gì đó, giống như người đang muốn làm một việc gì đó, nhưng đột nhiên quên mất là phải làm gì, đang cố gắng nhớ lại vậy.

Tất Tư nói:

- Cậu ta không phản kháng, nhưng ý thức của cậu ta vô cùng mạnh.

Thôi kệ vậy, Tất Tư nhắm mắt lại, lấy tay mở đồng hồ có dây đeo, tiếp tục lẩm bẩm thuật ngữ thôi miên. Lần này Phương Thích cũng không phản kháng, cuối cùng nhắm mắt lại.

Lần thứ hai Phương Thích tỉnh lại liền cảm thấy những kí ức trong đầu đã xuất hiện sự thay đổi, trong kí ức của cậu, lúc ăn buffet có hai người đàn ông đánh nhau, bản thân cậu bị vạ lây ngã xuống, bị thương ở vai. Tô Giai tiến lên hỏi, sau đó cậu không nhớ gì nữa.

Phương Thích xuống khỏi giường nói với Tô Giai:

- Cảm ơn nhé.

Tô Giai nói:

- Không có gì, cậu khỏe rồi chứ?

Phương Thích cử động người, cảm thấy không vấn đề gì liền gật đầu:

- Đúng vậy.

Vì do ngôn ngữ bất đồng nên hai người chỉ có thể nói chuyện bằng những từ ngữ đơn giản với nhau, dẫn đến tình trạng nói chuyện rất đơn điệu, cộc lốc.

Tô Giai nói:

- Tạm biệt.

- Tạm biệt.

..........

Sau khi ăn bữa tối xong về phòng tắm rửa, nghỉ ngơi một chút rồi Phương Thích đến quầy lễ tân của khách sạn thanh toán, đi về phía bến tàu số hai. Lúc cậu đến được bến tàu số hai đã là mười một giờ bốn mươi lăm phút, Tất Tư, Tô Giai và Kha Kỳ ba người họ đã đang ở đây rồi, Phương Thích vô cùng kinh ngạc tiến lên phía trước hỏi:

- Các cậu cũng đến đại học Liên Minh sao?

Tất Tư đứng bên cạnh nhìn về phía biển xa xa, không hề trả lời.

Tô Giai gật đầu:

- Đúng vậy. Cậu cũng thế sao?

Phương Thích gật đầu:

- Ừ.

Tô Giai giới thiệu:

- Đây là bạn mình, tên là Kha Kỳ, cậu ấy là Phương Thích

- Kha Kỳ sao?

Phương Thích bắt tay Kha Kỳ.

Kha Kỳ liền hỏi:

- Sao thế?

- Cái tên này nghe rất quen.

Không để Phương Thích nghĩ lâu, một chiếc ô tô đã dừng lại bên đường, tài xế mở cửa xe, một người con gái mắt xanh tóc đen quần áo trắng bước ra. Cô gái đó xuất hiện giống như mặt trăng xuất hiện trong đêm tối vậy, trong chốc lát làm sáng cả bến tàu, ngay cả Tất Tư cũng bị cô gái đó hấp dẫn. Khuôn mặt thuần khiết xinh đẹp động lòng người. Tô Giai cũng xinh đẹp, nhưng xinh đẹp cũng chỉ là xinh đẹp thôi. Còn sự đẹp đẽ của cô gái này giống như nữ thần vậy, thánh khiết nhưng uy nghiêm, mỹ lệ nhưng cũng rất thân thiết.

Cô gái đó chậm rãi tiến về phía mọi người, đứng trước mặt họ rồi cong người hành đại lễ:

- Chào các bạn, tôi là Angela.

Angela? Họ An cũng là một trong những họ....

Dù sao đi nữa, cuỗi cùng cũng nghe được một cái tên quen thuộc, Phương Thích cùng mọi người cũng lần lượt giới thiệu tên. Trong đám người bọn họ có một người tính tình lạnh nhạt, cậu ta vẫn lãnh đạm giới thiệu:

- Tất Tư.

Sau đó tiếp tục xoay người ngắm biển, giống như những việc phàm tục và những người này đều không liên quan gì đến anh ta cả.

Tiếp sau đó mọi người nói chuyện nhưng Phương Thích căn bản không thể xen vào lấy một câu, Phương Thích vì giữ thể diện bản thân mà bắt đầu tỏ ra lạnh nhạt. Cũng chỉ có thể tỏ vẻ lạnh nhạt mà thôi, sau đó ngắm nhìn biển, giống kiểu bản thân không hề để ý những mỹ nhân bên cạnh. Thực ta cậu rất muốn nói chuyện nhưng đáng tiếc trình độ tiếng anh non kém. Thay vì để lộ khuyết điểm cá nhân chi bằng để cho người khác tưởng mình thật sự cá tính.

Phương Thích đoán những người này chắc chắn cũng là những sinh viên mới, là bạn học với mình. Tô Giai là người mà Phương Thích để ý hơn cả, người con gái này chắc chắn không hề tầm thường. Cô ta lấy thân phận của người bình thường để vào học, mục đích là gì?

Đứng từ góc độ người ngoài, tuy không nghe hiểu nhưng Phương Thích có thể biết được rằng Tất Tư- người thiếu niên quý tộc này có địch ý với Angela, giống như là có quen biết từ trước. Nhưng hai người họ lại làm như không quen biết, đây là lần đầu gặp mặt vậy.

Sự việc rối tinh rối mù lên, Phương Thích lại nhớ đến lời của đám ma quỷ trong vườn đào, cái gì mà không hiểu thì không cần nghĩ nữa, chỉ một chữ đó là cứ thế mà làm.

.......

Thuyền xuất hiện rất đúng giờ, đó là một con thuyền đánh cá gần bờ. Thuyền chỉ vào gần bờ, một cô gái mặc áo đen bó sát với quần bò chân đạp lên lan can tàu kiêu ngạo nhìn những người đang đứng trên bờ. Người này khoảng ba mươi tuổi, đôi môi gợi cảm, mái tóc dài buộc chỉnh tề, vô cùng xinh đẹp. Áo bó cổ chữ V để lộ bộ ngực sâu hun hút, càng làm cho cô ta có sức hấp dẫn.

Một tay còn lại của cô ta vòng ra phía sau lấy ra một tệp tài liệu, đọc:

- Angela.

Angela cúi người hành lễ:

- Là tôi.

Người con gái kia mất kiên nhẫn nói:

- Lên đi... Tất Tư.

Tất Tư nhấc tay, chân đạp một cái liền nhảy lên trên thuyền.

Người con gái kia tiếp tục đọc:

- Kha Kỳ.

Kha Kỳ phắt cái lên thuyền.

- Tô Giai.

Tô Giai cũng lập tức nhảy lên tàu.

Người con gái kia gập lại file tài liệu, ra hiệu về phía người lái tàu, tàu bắt đầu quay đầu.

Chuyện gì vậy chứ? Phương Thích ngây người, sau đó lấy vội tờ thông báo trúng tuyển ra:

- Này.

Người con gái kia nhìn Phương Thích, nhảy một cái xuống dưới đứng trước mặt cậu, vì đứng ở chỗ cao hơn nên vòng một của cô ta gần như chèn vào mặt Phương Thích, Phương Thích ngại ngùng lùi lại một bước. Người con gái kia cầm tờ thông báo trúng tuyển lên xem, đối chiếu với danh sách trong tay mình có, đánh giá Phương Thích sau đó dùng tiếng Trung nói chuyện:

- Cậu là người Trung Quốc sao?

- Đúng vậy.

- Danh sách học sinh tôi tiếp nhận không có tên cậu.

Phương Thích nghe thấy vậy còn có thể nói gì chứ, nhưng dù thế nào nghe được tiếng Trung lưu loát trong hoàn cảnh này làm cho cậu cảm thấy vô cùng gần gũi.

- Đợi một chút.

Người con gái lại nhảy lên thuyền, thuyền rung lắc, cô ta nhanh chóng tiến vào khoang thuyền, dùng điện thoại không dây để liên lạc.

Năm phút sau, cô ta tiến lên đầu tàu nói:

- Lên thuyền đi.

Phương Thích nhanh chóng tiến lên phía đầu cầu, nhưng từ đó đến tàu còn khoảng cách hơn ba mét, làm sao lên được đây? Thuyền tiến gần lại một chút mới có thể lên được, nhưng con tàu này dường như không hề có ý định tiến tới.

Cô gái kia lại nhảy lên phần cầu Phương Thích đang đứng, tay phải kẹp Phương Thích bên eo, nhảy lên thuyền. Trong đầu Phương Thích lúc này bỗng có một suy nghĩ, cậu trước đây nghĩ rằng Tô Giai là người khác biệt, nhưng có vẻ cậu đã sai rồi. Chính cậu mới là người bình thường bị lẫn vào những sinh viên không bình thường ở đây.

Thuyền khởi động, cô gái đó cũng không hề để ý đến mọi người, nằm lên chiếc ghế duy nhất, đeo kính râm, dường như bắt đầu ngủ. Phương Thích biết rằng người này có thể nói tiếng trung, cậu đang có cả đống vấn đề cần hỏi, nhưng nhìn thấy như vậy chỉ có thể cho qua. Nhìn lại đám người Tất Tư, họ hoàn toàn không hề có ý kiến gì cả, dường như biết rất rõ bản thân đang làm gì.

Mọi người cùng ngồi xuống, người không có kinh nghiệm đi thuyền như Phương Thích nhanh chóng bị say sóng, ruột gan đảo lộn, đầu óc tối sầm lại, mọi âm thanh gần như đều bị dừng lại.

Nôn thốc nôn tháo.... đến nửa đêm, gió biển nổi lên càng lớn, Phương Thích nôn hết mật đắng trong ruột ra. Cô gái kia lúc mới đầu còn tỏ vẻ lạnh lùng, nhưng khi nhìn bộ dạng của Phương Thích nôn mật xanh mật vàng thì cảm thấy có chút hoảng sợ. Cô ta tiến đến cabin để đun nước, nhưng lại không tìm thấy ấm đun. Cô ta đành ấn huyệt ấn đường của Phương Thích nhưng cách này không hề làm cho Phương Thích dễ chịu hơn.

Trong đầu Phương Thích lúc này chỉ có một suy nghĩ đó là muốn chết. Người chưa từng bị say xe sẽ không biết nỗi khổ khi bị say xe, và những người không bị say tàu sẽ không thể biết được cảm giác đó đáng sợ đến thế nào.

Tình hình của Phương Thích càng ngày càng nghiêm trọng, cô gái kia liền yêu cầu thuyền trường dừng tàu vào khu đảo hoang gần nhất. Lúc này Tất Tư xuất hiện, rút đồng hồ dây ra, lẩm bẩm vài câu, Phương Thích lập tức hôn mê bất tỉnh.

Bạn đang đọc Ma Quỷ Truyền Kì của Hà tả
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 116

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.