Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Là Ai Bức Ta Càm Lấy Đồ Đao? (4)

2026 chữ

- Sao... sao lại thế này?

Nhìn cảnh tượng này, ánh mắt Mục Lý Kỳ cuối cùng xuất hiện kinh ngạc, hắn không hề nghĩ tới nơi này lại có kẻ bắn chính xác như vậy.

Nhìn lại Tiêu Hoằng, vẫn từng bước một đi về phía Mục Lý Kỳ, thoáng cái chỉ cách Mục Lý Kỳ không đến 50 m, vân từng bước muốn đi tới chỗ Mục Lý Kỳ.

- Tấn công tầm xa, đồng loạt bắn Tiêu Hoằng cho ta, giết hắn!

Mục Lý Kỳ ra lệnh tiếp.

Bịch! Bịch! Bịch...

Mục Lý Kỳ mới ra lệnh, cả trăm tên lấy ra Khí văn đánh từ xa đã té xuống giữa đội ngũ, trên đầu đã bị nỏ tên bằng hợp kim Vi Mễ đâm thủng!

- Ai động, là chết...

Tiêu Hoằng ngẩng đầu, lại nhìn thẳng vào Mục Lý Kỳ, khẽ nói. Giọng nói rất nhỏ, nhưng truyền vào tai mỗi người lại như làn hơi lạnh băng từ lỗ tai xuyên tới nội tâm. - Các đơn vị không cần hoảng loạn, chỉ là kỹ xảo mà thôi, bảo vệ đoàn trưởng!

Cổ Tư Đằng ở trong đội ngũ bên kia bỗng nhiên lớn tiếng nói.

Xoạt xoạt!

Cổ Tư Đằng ra lệnh, giữa Tiêu Hoằng cùng Mục Lý Kỳ đã xuất hiện mấy trăm binh lính Hỏa Hồ, đồng loạt mở ra Chiến văn, nhưng lại không có một ai dám tiến lên, hơn nữa không ngừng nhìn xung quanh, vẫn không thể tìm được nỏ tên kia bắn ra từ đâu.

Khiển người ta có cảm giác như ở trong bóng tối có cánh tay của tử thần, đụng ai người đó chết.

Các binh lính Hỏa Hồ nhìn Tiêu Hoằng đứng phía trước, không biết vì sao, nhìn vào ánh mắt Tiêu Hoằng, lại trở nên khiếp sợ. Dù sao Tiêu Hoằng là Thiếu tướng quân ở Phục Thản Đê Quốc, là nhân vật cao tầng.

Quan trọng hơn là có tật giật mình, cùng với những người áo trắng đang bước ra khỏi cửa thành sau lưng Tiêu Hoằng, cùng những sát thủ ở trong góc nào đó không biết được!

Vài giây trôi qua, Tiêu Hoằng đã đứng trước mấy trăm binh lính, hơn nữa không ngừng bước, vẫn tiến thẳng tới trước!

Nơi đi qua, binh lính Hỏa Hồ cản đường Tiêu Hoằng đều bị nỏ tên Ma Vãn đâm trúng, ngã xuống như vật chết, không hề tránh né được, cực giống những quân bài domino.

Bị nỏ tên áp chế, không một ai chạm được tới thân thể Tiêu Hoằng, thậm chí còn không đụng tới áo giáp của Tiêu Hoằng là đã bị bắn chết tại trận, không hề có đường né tránh.

Sau lưng Tiêu Hoằng, Thích Khách Mình cùng 200 binh lính Bối La đồng loạt lấy ra vũ khí sở trường, những lưỡi dao ánh sáng vươn ra từ ống tay áo!

Phập!

Binh lính Hỏa Hồ cản đường cuối cùng bị đâm thủng tim, Tiêu Hoằng từ từ trỏ một ngón tay, chỉ vào người binh lính Hỏa Hồ đang nghiêng ngã, trực tiếp đẩy hắn ra, đứng mặt đối mặt với Mục Lý Kỳ, khoảng cách không tới 5 m!

Nhìn thuộc hạ bị đẩy ra như vật chết, khuôn mặt âm trầm dần hiện rõ của Tiêu Hoằng, khóe miệng Mục Lý Kỳ không khỏi co giật.

Chỉ là một thân một mình, có thể dùng cách nấy đi tới trước mặt mình, lần đầu tiên Mục Lý Kỳ mới gặp được. Còn trên người Tiêu Hoằng, khí thế phát ra không giống với Ngự sư cấp hai phải có.

Quan trọng hơn, là hắn nhìn thấy được sự lột xác/ở trong ánh mắt Tiêu Hoằng, không khỏi làm Mục Lý Kỳ bản. năng nuốt nước miếng.

- Chỉ... chỉ dựa vào thực lực của ngươi, đến trước mặt ta, vậy thì sao chứ? Còn không phải bị ta...

- Aaaaaa...

Không cho Mục Lý Kỳ nói câu kế tiếp, Tiêu Hoằng đột nhiên xiết chặt nắm đấm, văn năng lượng quấn quanh cánh tay, nháy mắt sáng ngời, tiếp đó Tiêu Hoằng há miệng phát ra tiếng rít gào!

Ngay sau đó, sóng âm tụ tập thành đầu rồng ở trước mặt Tiêu Hoằng, đánh thẳng về phía Mục Lý Kỳ.

Thấy thể, Mục Lý Kỳ tự nhiên có chuẩn bị sẵn, cánh tay duỗi ra, nháy mắt trước mặt hình thành lá chắn năng lượng màu đỏ đậm.

- Ngươi cho là chỉ dựa vào thực lực Ngự sư cấp hai của ngươi có thể đụng được tới ta...

Mục Lý Kỳ còn muốn khiêu khích coi thường, kết quả hắn nhìn cảnh tượng trước mặt, nửa câu sau kẹt lại ở cổ họng.

Chi không tới 1 giây ngắn ngủi, khiên năng lượng do hắn dùng thực lực Ngự sư cấp bốn ngưng tụ thành đã xuất hiện vô số vết nứt, tiếp đó tan vỡ tại trận như mảnh thủy tinh, cả người cũng không khỏi lui ra sau mấy bước. - Sao... sao có thể thế được? Cái này không phải là thực lực Ngự sư cấp hai, mà là...

Trong lòng Mục Lý Kỳ gào lên, liền dâng trào rung động khủng bố!

Nó giống như cội nguồn của sợ hãi, tiếp theo Mục Lý Kỳ kinh ngạc phát hiện Tiêu Hoằng đã biến mất trước mặt hắn, Mục Lý Kỳ không thể thấy rổ động tác như thế nào nữa.

Thậm chí Mục Lý Kỳ không thể cảm nhận được dao động do Tiêu Hoằng hành động gây ra, giống như một cái bóng mờ nhạt, tựa như bóng ma.

Các binh lính quân đoàn Hỏa Hồ, kể cả cổ Tư Đằng cùng Đan Gia Tín càng trợn to mắt không thể tin nổi.

Dựa theo kế hoạch đặt ra trước đó, Tiêu Hoằng chỉ có trình độ Ngự sư cấp hai, bắt sống Tiêu Hoằng chỉ là chuyện dễ như bỡn. Nhưng chuyện thật lại hoàn toàn không như họ tưởng tượng, có thể dễ dàng đâm thủng lá chán bảo vệ của Mục Lý Kỳ, đương nhiên không phải là thực lực Ngự sư cấp hai có được.

Quá rõ ràng, chỉ có một nguyên nhân để giải thích: Tiêu Hoằng không còn là Thiếu tướng chỉ huy xuất sắc, sức chiến đấu thông thường, lúc này chính là một sát thủ máu lanh!

Nhưng đây chỉ là bắt đầu của khủng bố, trong lúc Mục Lý Kỳ tìm kiếm bóng dáng Tiêu Hoằng khắp nơi, đột nhiên cảm giác sau lưng rét lạnh thấu xương!

Dựa vào thực lực Ngự sư cấp bốn, ngay khi cảm nhận được làn hơi lạnh này, Mục Lý Kỳ liền có phản ứng, đột ngột xoay người.

Nhưng hắn vừa mới xoay người, liền thấy Tiêu Hoằng nhắc gai băng đâm vào cổ họng hắn, cùng với đó là đôi mắt lạnh lẽo của Tiêu Hoằng!

Phập!

Không cho Mục Lý Kỳ có một chút đường chống cự, gai băng trong tay Tiêu Hoằng đã đâm xuyên qua cổ họng Mục Lý Kỳ!

Lúc này, Mục Lý Kỳ chỉ có thể cảm nhận được có gì đó lạnh lẽo chọc vào cổ họng, ý thức đầu óc nhanh chóng lẫn lộn, không khi nào Mục Lý Kỳ cảm nhận được mùi vị của cái chét giống như lúc này. Hắn còn có tiền đồ tươi đẹp, hắn không muốn chết, nhưng lúc này đã không còn xoay chuyển được nữa.

A.

- Ngươi...

Mục Lý Kỳ phát ra một lời mỏng manh, ánh mắt tràn ngập hoảng sợ cũng không thể tin được, chỉ vào Tiêu Hoằng, liền như vật chết quỳ xuống trước mặt Tiêu Hoằng, không nhúc nhích nữa. - Bắt đầu từ lúc này, Tiêu Hoằng ta không còn là Tướng quân để quốc, không còn là anh hùng đế quốc, chỉ là một kẻ báo thù.

Tiêu Hoằng nhìn hai mắt vô thần của Mục Lý Kỳ, khẽ thở dài, từ từ rút ra gai băng đẫm máu, sau đó quay đầu nhìn binh lính Hỏa Hồ có dấu hiệu Phục Thản Đế Quốc. - Giết.

Tiêu Hoằng không ngừng lại, phát ra tiếng quát trầm thấp vang dội, giống như ngọn lửa báo thù thiêu đốt nội tâm phun trào ra tiếng nổ.

Tiêu Hoằng truyền lệnh, các thành viên Thích Khách Mình ờ dưới tường thành, binh lính Bối La cùng với thành viên Thích Khách Mình ẩn nấp, cùng lúc khởi động Lưu văn, nhanh chóng bổ nhào vào quân đoàn Hỏa Hồ, có chừng 1000 người!

Quan tổng chỉ huy bị miễu sát, đối với quân đoàn Hỏa Hồ, đúng là đả kích vô tình?

Nhưng tham mưu trưởng Đan Gia Tín trước giờ vẫn im lặng ít nói, sắc mặt không biến đổi, khiến người ta thấy rất bình tĩnh, tiếp theo nói vào Ma Văn thông tin ra lệnh cho tất cả binh lính: - Vừa rồi chỉ là bất ngờ, bây giờ do ta tiếp nhận quyền chỉ huy, đối diện chỉ có 1000 người, còn chúng ta có 5000 người, để cho chúng ta sử dụng chiến thuật bầy sói mà Tiêu Hoằng kia am hiểu nhất, giết sạch bọn chúng!

Nghe Đan Gia Tín nói, các binh lính Hỏa Hồ đang kinh hoảng liền ổn định trận tuyến trong nháy mắt. Đúng rồi, tính riêng nhân số thì bọn họ gấp 5 lần những người áo trắng kia, nói trang bị, bọn họ cũng có vẻ tiên tiến hơn đám người nơi này, hình như không có gì phải sợ cả. Nhớ ngày đó, quân đoàn Bối La có thể dốc sức đánh với quân đoàn Thiên Dực số 5, như vậy vì sao bây giờ bọn họ phải sợ đám thổ dân nay?

Nghĩ như thế, trong mắt các binh lính Hỏa Hồ lại bùng phát hung tàn.

- Các huynh đệ, lên! Giết tên ác đồ Tiêu Hoằng kia! San bằng nơi này, vì chính nghĩa quận Nam Du!

Binh lính Hỏa Hồ thét lên, chỉ là cái gọi là chính nghĩa nói ra từ miệng của bọn họ, càng trở nên chói tai hơn.

Tiếp theo, 5000 binh lính Hỏa Hồ đồng loạt tràn về phía 1000 người áo trắng đang đánh tới!

Có mấy trăm người lại bao vây Tiêu Hoằng, phát động tấn công dữ dội!

Trong chớp nhoáng, quân đoàn Hỏa Hồ đánh giáp lá cà cũng thích Khách Mình và binh lính Bối La!

Phập! Phập! Phập...

Trong nháy mắt Thích Khách Mình chạm mặt với binh lính Hỏa Hồ, tiếng dao năng lượng cắm vào thân thể liên tiếp vang lên.

Không có tiếng la hét, không có tiếng vật thể gãy rời, chỉ chớp mắt binh lính Hỏa Hồ đã im lặng ngã xuống một mảng lớn.

Tất cả thành viên Thích Khách Mình, sắc mặt âm lãnh, trong ánh mắt bùng lên bi phẫn, nhưng động tác rất nhẹ nhàng. Đối mặt với những binh lính Hỏa Hồ cùng hung cực ác nhào tới, bọn họ chỉ khẽ lắc mình, chọc một phát nhẹ nhàng trên cổ họng các binh lính Hỏa Hồ, từng tên binh lính Hỏa Hồ câm lặng ngã xuống như thứ chết.

Tiếp theo xoay người một cái, chuyển sang binh lính Hỏa Hồ bên cạnh, lại chọc một phát, cánh tay như rắn độc tấn công, đâm ra, thu về, gần như không thể nhìn băng mắt thường. Tiếp theo đó, lại có một binh lính Hỏa Hô ngã xuống đất.

Toàn bộ động tác nhẹ nhàng bay bổng, thậm chí quần áo cũng không dính một giọt máu nào.

Trước kia nói quân đoàn Thiên Dực số 5 là cao thủ về mặt này, nhưng giờ nhìn lại kỹ thuật một đòn lấy mạng của những Thích Khách Mình, quân đoàn Thiên Dực số 5 căn bản không tính là gì hết. Mặc kệ là động tác chính xác hay tốc độ ám sát, thậm chí cấp bậc Ngự lực, Thích Khác Minh đều vững vàng đứng ở trên cao!

Bạn đang đọc Ma Ngân của Đình Vũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 126

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.