Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Là Ai Bức Ta Cầm Lấy Đồ Đao? (2)

1957 chữ

Phụt!

Màng năng lượng vừa biến mất, Đại trưởng giả trực tiếp phun ra một ngụm máu, tiếp theo lui lại mấy bước, thẳng đến khi cánh tay trở lại khô héo bắt được khung cửa mới đứng vững được.

Đôi mắt vốn trong suốt, vào lúc này cũng như người già bình thường, bắt đầu trở nên đục ngầu.

Nên biết, Ngự lực là một loại sản phẩm dựa trên thân thể, lúc trẻ tuổi khỏe mạnh, khôi phục Ngự lực nhanh nhất, khi lớn tuổi sẽ chậm đi. Đó là nguyên nhân trực tiếp vì cái gì mà thanh niên không tới 20 tuổi thức đêm mấy ngày, trạng thái tinh thần cũng không bị ảnh hưởng quá lớn.

Cùng lúc đó, đám người Mục Lý Kỳ nhìn hình ảnh trên màn hình, ngây ngốc tại chỗ.

Bọn họ tự nhiên không rõ kỹ năng mà Đại trưởng giả sử dụng, nhưng chỉ dựa vào tình hình vừa rồi, cùng màng năng lượng có thể bao phủ cả tòa thành, hoàn toàn có thể kết luận được: lão già kia không phải hạng tầm thường.

Binh lính Hỏa Hồ vẫn luôn xem náo nhiệt, cũng thấy được cảnh tượng kỳ dị vừa nãy qua màn hình nhỏ, có thể làm cho đạn Ma Văn ngừng lại giữa không trung, bọn họ chưa bao giờ thấy cảnh tượng quỷ dị như thế.

Chỉ cần nhìn cảnh vừa rồi đã có thể phán đoán, thực lực lão già kia ít nhất cũng phải là Ngự hồn, bởi vì chỉ có cấp Ngự hồn mới có thể dùng Ngự lực mạnh mẽ xoay chuyển thời không.

Mục Lý Kỳ cùng những binh lính Hỏa Hồ khác, sau lưng không khỏi lạnh băng. Nếu trước mắt là lão quái cấp Ngự hồn, 5000 binh lính, căn bản không đủ cho người ta nhét kẽ răng.

Chỉ là khi Mục Lý Kỳ cảm thấy tình thế không ổn, đột nhiên thấy Đại trưởng giả trên màn hình phun máu, bộ dạng rất suy yếu.

- Thì ra một chiêu vừa nãy của lão già kia đúng là ráng chống đỡ, bây giờ đã không chịu nổi nữa.

Thấy thế, sắc mặt hoảng sợ của Mục Lý Kỳ liền sáng lên, vẻ hung ác như lang sói lại xuất hiện.

- Các đơn vị không cần hoảng sợ, lão già kia đã không đỡ nổi nữa. Bây giờ các đơn vị điều chỉnh lại, liên tục bắn vào tòa thành kia!

Mục Lý Kỳ sắc mặt dữ tợn phát ra mệnh lệnh.

Ở bên kia, 500 thành viên Thích Khách Mình chưa chạy đi hang động Mặc Ngân tu luyện, theo Ngả Nhĩ Văn dẫn đầu chạy tới trước mặt Đại trưởng giả.

Nhìn thấy Đại trưởng giả như thế, Ngả Nhĩ Văn cùng các thành viên Thích Khách Mình đồng loạt biển sắc, bọn họ quá rõ bộ dạng của Đại trưởng giả hiện giờ có nghĩa gì. - Đại trưởng giả ngài...

Nhìn Đại trưởng giả cúi đầu, khóe miệng không ngừng nhỏ máu, Ngả Nhĩ Văn chau mày quan tâm hỏi.

- Không cần lo cho ta, Tân Địch ngươi đi hang động Mặc Ngân thông báo đoàn người Tiêu Hoằng, bảo bọn họ chuẩn bị. Nhớ kỹ, không được quấy rầy Tiêu Hoằng trong lúc huấn luyện. Ngả Nhĩ Văn, ngươi dẫn 200 thành viên Thích Khách Mình... khụ khụ... lẻn ra Mặc Hoằng thành, thừa cơ hành động... Những người khác, dẫn dắt con dân Lạc Đan Luân đi vào khu an toàn, tốt nhất là cách xa ta một chút.

Đại trưởng giả uể oải yếu ớt ra lệnh.

- Nhưng mà, Đại trưởng giả ngài bây giờ...

Nhìn bộ dạng Đại trưởng giả hiện giờ, Ngả Nhĩ Văn sắc mặt nặng nề đầy lo lắng, bọn họ thật sự không biết, nếu mất đi Đại trưởng giả, sau này sẽ phải đi về đâu.

Nhưng Ngả Nhĩ Văn vừa nói, phía chân trời, phi đạn, đạn Ma Văn rậm rạp lại bắn thẳng về phía Đại trưởng giả.

- Không cần lo cho ta, đi, làm theo lời ta đã nói!

Đại trưởng giả đột nhiên lớn tiếng nói, tiếp theo vươn cánh tay phải gầy khô, quấn quanh văn năng lượng, nháy mắt phát ra ánh sáng chói lọi.

Năm ngón tay Đại trưởng giả chỉ về phía chân trời, nháy mắt hình thành vòng xoáy u lam khổng lồ, như khi khống chế tạo ra lỗ đen, tất cả ánh sáng vặn vẹo ở trong vòng xoáy, cả tòa thành Mặc Hoằng bông trở nên tối tăm. Đạn, phi đạn Ma Văn ngập trời bị cuốn vào trong đó, còn bao gồm cả mười mấy chiến đấu cơ Ma Văn không né tránh kịp.

Thấy cảnh này, Ngả Nhĩ Văn cũng không thể chống lệnh, hắn biết rõ nguy cơ trước mắt, phải áp dụng hành động ngay!

Bởi vậy đánh mắt với Tân Địch, lại quyến luyến nhìn Đại trưởng giả, mới bắt đầu chia nhau hành động. Bởi vì được Tiêu Hoằng phát cho Lưu văn, bởi vậy tốc độ hành động nhanh hơn trước nhiều.

Vòng xoáy ở chân trời chỉ trong 5 giây đã ngưng kết thành quả cầu ánh sáng màu vàng kim thật thể, tiếp theo quả cầu ánh sáng bùng nổ.

Một tiếng nổ "Ầm!", quả cầu ánh sáng bắn ra vô số lưỡi dao ánh sáng, thẳng vào những chiến đấu cơ Ma Văn gần đó!

Chỉ là lúc này, tình trạng của Đại trưởng giả càng xấu hơn, khóe mắt, lỗ mũi thậm chí cả làn da đã toàn máu, tiếp đó nửa quỳ xuống đất, suy yếu hết sức. Hai lần tấn công liên tiếp, đã làm cho thân thể ngài ấy cạn kiệt, thân thể tàn tạ như máy móc cũ vỡ vụn, đang vận chuyển quá công suất.

Nhưng lúc này, chiến đấu cơ Ma Văn trên bầu trời, xe tăng Ma Văn ở xa xa, lại vô tình nhắm ngay Mặc Hoằng thành tiến hành bắn phá.

Đại trưởng giả nửa quỳ, nhướng mắt lên, nhìn chân trời u lam, ánh sáng chói lọi, trong ánh mắt có bi thương, lóng lánh kiên nghị.

- Cáp Thụy Sâm đại nhân Cáp Thụy Sâm đại nhân...

Đại trưởng giả không ngừng lặp lại lời này, tiếp theo vươn cánh tay suy yếu nắm chặt cây gậy rơi dưới đất, kéo thân thể suy yếu cố gắng đứng lên:

- Lạc Đan Luân để quốc... Sứ mệnh của Cáp Thụy Sâm... mãi không mất đi... Ta là một thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn, chúng ta luôn luôn chiến thắng!

Bỗng nhiên Đại trưởng giả thét lên, giọng điệu thê lương thảm thiết, tiếp đó trong mắt Đại trưởng giả phát ra ngọn lửa vô tận, chỉ về phía chân trời.

Bum! Bùm! Bùm!...

Nháy mắt, phía chân trời hình thành vô số màn ánh sáng xanh lục, đạn, phi đạn Ma Văn đụng lên đó, nổ tung thành những cục ánh sáng.

Tân Địch đã dùng Lưu văn lao ra khỏi Mặc Hoằng thành, quay đầu lại nhìn ngọn lửa bùng nổ ở trên không trung Mặc Hoằng thành, ánh mắt đã ẩm ướt, hắn biết rõ điều này có ý nghĩa gì?

Đại trưởng giả đang dốc hết sinh mệnh...

Nhưng lúc này Tân Địch cũng không thể ngăn cản được những chuyện này xảy ra nữa, chỉ có thể dùng Lưu văn liều mạng chạy thẳng đi hang động Mặc Ngân.

Tiêu Hoằng ở bên trong hang động Mặc Ngân, đã tu luyện 2 tiếng rưỡi, vẫn khép hờ mắt, dốc hết sức tiến hành tu luyện. Ngự lực dưới sự kích thích của máu Kim quan điêu vẫn như cơn lốc xoáy, số cổ Ngự lực đã đạt tới 10992, đã chạm tới Ngự sư cấp bốn.

Đối với Mặc Hoằng thành gặp phải kiếp nạn, tạm thời Tiêu Hoằng không biết, trên thực tế máu Kim quan điêu là thế, một khi sử dụng, trong vòng 3 tiếng sẽ không thể ngừng lại.

Lúc Ngự lực điên cuồng sinh trưởng, không thể khống chế Ma Văn nào, bằng không sẽ dễ tổn thương tới Ngự lực, một khi bị như thế, hậu quả khỏi phải nói.

Đối với chuyện này, Đại trưởng giả biết, Tân Địch tự nhiên cũng biết, bởi vậy khi Tân Địch chạy tới hang động Mặc Ngân, nhìn Tiêu Hoằng cùng 700 người khác đang ngồi trên Hắc tinh sa, tuy ràng trong lòng cực kỳ gấp gáp, nhưng cũng không đi lên quấy rầy, chỉ có thể hai mắt đỏ ửng đứng chờ một bên.

Ngự lực của Tiêu Hoằng đã đạt tới mức vô cùng sâu sắc, lúc này tự nhiên cảm nhận được có một người kích động chạy tới gần mọi người, liền đứng ở đó.

Là ai vậy?

Cuối cùng có chuyện gì?

Tiêu Hoằng khép hờ mắt, trong lòng không khỏi khó hiểu, dường như có dự cảm, nhưng lại không dám khẳng định, chỉ còn cách vứt hết tạp niệm khiển mình tập trung hơn.

10 phút sau, Ngự lực của Tiêu Hoằng cuối cùng đột phá 11000 cổ, lên tới 11002 cổ, khoảng cách kết thúc tu luyện con 10 phút.

Nhưng lúc này, Tiêu Hoằng vẫn cảm nhận rõ ràng người ở phía trước vẫn chưa đi, bởi vậy làm cho Tiêu Hoằng cảm thấy không đúng.

Đáng tiếc, tu luyện không thể dừng lại được.

Đồng thời, chiến đấu cơ Ma Văn trên bầu trời Mặc Hoằng thành, cùng với xe tăng Ma Văn ở bìa rừng vẫn đang không ngừng bắn phá, đạn pháo dữ tợn trút xuống Mặc Hoằng thành, như móng vuốt thú dữ muốn xé tan những gì tốt đẹp!

Đại trưởng giả hai tay ôm lấy cây trượng, đôi mắt khô tàn nhìn phi đạn Ma Văn ở chân trời, cùng những ánh mắt vui vẻ ngày xưa ở xa xa, lúc này trở nên kích động. Thân thể khẽ run lên, trong cơ thể lại tràn ra làn sương mù xanh, chống cự...

Mỗi một lần chống cự, sẽ có mấy chiếc chiến đấu cơ Ma Văn hóa thành mảnh vụn!

Hang động Mặc Ngân!

Thời gian 20 phút, khủng khiếp trôi qua như một năm.

Đợi dược tính máu Kim quan điêu kết thúc, Ngự lực của Tiêu Hoằng cũng lên tới 11044 cổ, trở thành Ngự sư cấp bốn!

Khi Tiêu Hoằng mở mắt ra, trong lòng bỗng "bộp" một cái, Tiêu Hoằng lập tức thấy được Tân Địch đứng ở trước mặt Tiêu Hoằng, yên lặng chảy nước mắt, hai mắt đã đỏ rực.

Cùng lúc đó, mọi người đồng thời dùng máu Kim quan điêu trước sau mở mắt, nhìn bộ dạng của Tân Địch như thế, lập tức biển sắc, trong lòng run lên.

Từ trước đến nay, bọn họ chưa từng thấy Tân Địch như thế.

- Tân Địch, đã xảy ra chuyện gì?

Sắc mặt Tiêu Hoằng liền nghiêm nghị, đứng lên vội hỏi.

Bùm!

Tiêu Hoằng vừa nói, Tân Địch chân nhũn ra, quỳ xuống:

- Tiêu đại nhân, Mặc Hoằng thành của chúng ta gặp thể lực không rõ tấn công, trên bầu trời có chiến cơ sắt thép, có đạn pháo Ma Văn bắn phá, Đại trưởng giả đang khổ sở chống đỡ, sợ là không được nữa.

Nói xong, trên mặt Tân Địch tuôn trào nước mắt, nửa giờ qua đối với Tân Địch đúng là dài như một năm.

- Tại sao ngươi không nói sớm?

Tiêu Hoằng nghe thế, trong đầu "oong" một cái, hắn biết, nên tới, cuối cùng phải tới.

Bạn đang đọc Ma Ngân của Đình Vũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 124

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.