Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bầy Sói! (8)

2010 chữ

Bởi vậy Trát Gia Lạc vừa tránh né băng đá công kích, đột nhiên chuyển sang bên trái, chuẩn bị lách qua tường băng. Nhưng lúc này hắn phát hiện Tiêu Hoằng áo giáp cũ nát chặn trước mặt, tay cầm Tập Tố chiến đao, tay kia cầm một cái Ma Văn kỳ quái!

Tiêu Hoằng chỉ có trình độ Ngự sư cấp hai, nếu là trước kia, Trát Gia Lạc chắc chắn rất vui vẻ, nhưng bây giờ lại khác. Rõ ràng nhất là hắn đã tiêu hao gần hết, còn Tiêu Hoằng thì đang ở trạng thái tốt nhất.

Quan trọng hơn là mặt sau còn có tên mập cùng Ngả Ôn đuổi tới.

- Bó tay chịu trói đi, Trát Gia Lạc.

Liếc Trát Gia Lạc, Tiêu Hoằng sắc mặt lạnh lẽo nói:

- Từ hôm nay trở đi, quân đoàn Thiên Dực số 5 sẽ trở thành lịch sử.

- Chỉ dựa vào các ngươi?

Trát Gia Lạc chồng chất vết thương nói, liếc tên mập đang nhanh chóng tới gần, búng ngón tay, khối năng lượng hình thoi rậm rạp sắc bén như dao đánh thẳng về phía Tiêu Hoằng.

Nếu là trước kia, có lẽ công kích này sẽ làm Tiêu Hoằng bị thương nhất định, nhưng bây giờ Trát Gia Lạc tiêu hao gần hết Ngự lực, tấn công như thế đã là nỏ mạnh hết đà.

Bởi vậy, đối mặt với công kích này, Tiêu Hoằng chỉ hơi đổi sắc một chút, tay trái mở ra vung lên trước ngực, băng lăng dài 2m bên cạnh như tấm khiên chặn trước mặt Tiêu Hoằng.

Khối năng lượng hình thoi dày đặc đánh lên đó, văng ra một loạt băng vụn, nhưng không xuyên thấu qua được Hàn băng vạn năm uy hiếp tới Tiêu Hoằng.

- Ngu ngốc.

Nhìn Tiêu Hoằng dùng khối băng che trước mặt, Trát Gia Lạc không khỏi mắng thầm, ngay khi phóng ra khối năng lượng hình thoi, Trát Gia Lạc lại khởi động Lưu văn, vèo một cái lướt qua bên cạnh Tiêu Hoằng như một cơn gió, dễ dàng đột phá ngăn cản. - Nếu không phải Ngự lực của ta có hạn, ngươi đã là người chết rồi.

Trát Gia Lạc vừa xuyên qua, đã nói nhỏ với Tiêu Hoằng.

- Dựa vào trạng thái của ngươi hiện giờ, ngươi cho là sẽ chạy được hay sao?

Thả khối băng xuống, Tiêu Hoằng nói.

Lúc này Ma Văn kỳ quái trong tay Tiêu Hoằng đã biến mất, thay vào đó đã bám lên vai Trát Gia Lạc, đó là một cái Ma Văn thúc đẩy.

Tiếp theo, hạt giống được khảm trên Ma Văn thúc đẩy bắt đầu nẩy mầm nhanh chóng, chỉ vài giây đã trở thành dây gai dài quấn trên tay Trát Gia Lạc.

Thấy thế, Trát Gia Lạc cả kinh, hắn không ngờ được trên đời này lại có dây gai sinh trưởng nhanh đến thế. Kinh ngạc chỉ thoáng hiện qua trên mật Trát Gia Lạc, tiếp theo cánh tay Trát Gia Lạc chấn động, chấn vỡ tan Ma Văn thúc đẩy cùng dây gai quấn trên vai! - Chuyện nhỏ, dựa vào thứ này mà muốn quấn lấy ta.

Trát Gia Lạc chỉ liếc qua Ma Văn thúc đẩy cùng dây mây bị chấn vỡ vụn, khinh thường nói, sau đó kích hoạt Lưu văn nhảy lên, kéo khoảng cách với Tiêu Hoằng.

Nhưng chính lúc này, Trát Gia Lạc đột nhiên phát hiện cánh tay bị quấn khi nãy chợt cứng ngắc, mất đi cảm giác, Lưu văn khởi động lên cũng nhanh chóng biến về như cũ tách khỏi thân thể, tiếp đó cả người lẫn Lưu văn cùng lăn ra đất. - Tại sao lại như thế?

Trát Gia Lạc té xuống đất không khỏi hô lên, ánh mắt nhìn vào Tiêu Hoằng, lại thấy Tiêu Hoằng đang mỉm cười nhàn nhạt.

Cố lật người dậy, lại phát hiện phạm vi tê dại đã lan ra nửa người, không có chút cảm giác.

Lúc này tên mập cùng Ngả Ôn, một to một nhỏ đã xẹt qua Tiêu Hoằng, nhảy lên hung hăng đè bẹp Trát Gia Lạc.

Nhất là cái thân hình béo ục ịch của tên mập, như tấm chăn bông lớn, cả người Trát Gia Lạc chỉ còn ló ra mỗi cái đầu.

- Cái tên khốn này, không ngờ chạy nhanh như thế, chạy nữa đi? Chạy nữa đi?

Tên mập vừa đè ép Trát Gia Lạc vừa nói, tự nhiên hắn biết đây là con cá lớn.

Về phần Ngả Ôn, đã lấy ra khóa Ma Văn khóa chặt hai chân Trát Gia Lạc.

- Tiểu Ôn, con cá lớn này tính cho ngươi, sao hả, ca ca ta rộng rãi chứ?

Tên mập nhếch miệng, hoàn toàn không coi ai ra gì.

Lúc này Trát Gia Lạc cũng không để ý đến tên mập, mà giật mình nhìn Tiêu Hoằng:

- Ngươi... rốt cuộc ngươi đã làm gì?

- Thủy độc đằng, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe qua? Gai độc có thể gây tê thần kinh tạm thời.

Tiêu Hoằng đáp lại, sắc mặt cũng thả lỏng.

- Ta không phải nói Thủy độc đằng, mà là Ma Văn vừa rồi.

Trát Gia Lạc hỏi tiếp.

- Cái này, không phải là chuyện ngươi nên biết.

Tiêu Hoằng nói xong, ra hiệu tên mập tránh ra, lục lọi bao Ma Văn của Trát Gia Lạc, lấy ra Ma Văn thông tin quân dụng, đặt ở trước mặt Trát Gia Lạc:

- Bây giờ ra lệnh toàn bộ thuộc hạ của ngươi đầu hàng.

- Ngươi nằm mơ!

Trát Gia Lạc nói, tuy rằng bị bắt, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén.

- Nếu thế, vậy thì đừng trách Tiêu Hoằng ta lòng dạ độc ác.

Tiêu Hoằng nói, liền đứng dậy.

Cùng lúc đó, phần lớn binh lính quân đoàn Thiên Dực số 5 đã quay trờ về hạm đội, tiến vào trong thành lũy thép hợp kim, có Ngự năng quang thuẫn che chắn, triển khai phản kích điên cuồng.

Binh lính Bối La chỉ đành lui ra, trốn khỏi tầm bắn.

Lúc này vì có rất nhiều binh lính Thiên Dực trở về, máy phát Ngự năng quang thuẫn có được năng lượng Ngự lực đầy đủ, hình thành bức tường phòng ngự hình bán cầu ở xung quanh hạm đội.

Binh lính Thiên Dực ở bên trong thành lũy có thể dùng súng ngắm Ma Văn thông qua những khe hở mở trên Ngự năng quang thuẫn, tiến hành bắn hạ cự ly siêu xa về phía binh lính Bối La!

Chỉ mới 5 phút, đã có 7-8 binh lính Bối La trúng đạn ngã xuống vũng máu, nhưng có được áo giáp Lược đoạt giả bảo vệ, coi như nhặt được cái mạng nhỏ.

- Không ngờ quân đoàn Thiên Dực số 5 cũng có lúc hèn mọn như thế.

Ở Bộ tổng chỉ huy, Ách Tề Nhĩ khẽ nói, nhưng sắc mặt nóng vội đã phai nhạt dần, làm cho đường đường quân đoàn Thiên Dực số 5 phải vào thế phòng ngự, đã đủ khiến người ta khó tin rồi.

Dựa theo trạng thái này, đừng nói quân đoàn Bối La thủ một tuần, cho dù là để quân đoàn Bối La thủ một năm ở đây cũng không phải chuyện gì khó.

Nhưng bây giờ phải lo là quân đoàn Bối La làm sao đánh vỡ cục diện bế tắc này, nhưng mà ở trong mắt Ách Tề Nhĩ hay Tá Phu, đây là chuyện không dễ dàng.

Bọn họ thấy rõ lực phòng ngự của Ngự năng quang thuẫn mạnh cỡ nào, dù là xe tăng Hôi Hùng bắn đồng loạt cũng không thể đánh thủng được.

Ở văn phòng Tá Phu, lúc này sắc mặt hắn cũng không dễ coi, hắn nghĩ sâu xa hơn tất cả quan chỉ huy chiến đấu.

Trước mắt, nhìn như quân đoàn Thiên Dực số 5 ở hoàn cảnh xấu, nhưng hoàn cảnh này hoàn toàn là bởi chiến thuật bầy sói đánh tiêu hao, tiêu hao sạch Ngự lực của binh lính Thiên Dực. Nhưng nếu cho quân đoàn Thiên Dực số 5 đủ thời gian nghỉ ngơi, đợi khôi phục xong đánh ra ngoài, tuyệt đối sẽ là một trận máu tanh.

Nên biết, chút ưu thế trước mắt là quân đoàn Bối La dùng tiền cùng tổn thất binh lính lấp vào, nhất là lúc này binh lính Thiên Dực có thể nghỉ ngơi, binh lính Bối La vẫn đang tấn công. - Nếu Tiêu Hoằng không thừa dịp trời sáng giải quyết chiến đấu, đến đêm tối, trận chiến này sẽ khó mà nói được.

Tá Phu vuốt cằm nói.

Vốn hắn muốn tự mình nhắc nhở Tiêu Hoằng, nhưng cuối cùng cũng bỏ qua, nguyên nhân là mỗi một quan chỉ huy đều có lối suy nghĩ của mình, dưới tình huống không rõ ràng, chỉ điểm thường là quấy rối.

Trái lại Tiêu Hoằng lúc này vẫn lạnh nhạt như cũ, hắn ở sâu trong rừng rậm, đang dùng Ma Văn thông tin điều động Ma Văn khung máy móc, xe tăng Ma Văn, bày trận lần nữa, cố gắng để tất cả binh lính Bối La che dấu ở mặt sau Ma Văn khung máy móc cùng xe tăng Ma Văn.

Cùng lúc đó, ở An Đồ Tinh, Bệ Đồ đã bế quan hai ngày, từ khi san bằng quân đoàn Vân Đoan, Bệ Đồ liền vào phòng tối bắt đầu hấp thu Kim dung vào cơ thể, Ngự lực đặc thù có thể chữa trị Ngự lực trong người hắn.

Hiệu quả cũng rất rõ ràng, dự tính chỉ cần bế quan 3 đến 5 lần là có thể hoàn toàn khôi phục Ngự lực, tiếp tục con đường tu luyện Ngự lực.

Chỗ này phải cảm ơn Kiều Cáp Đặc cùng quân đoàn Thiên Dực số 5 của hắn.

Đi ra khỏi phòng kín, Bệ Đồ nhìn chân trời, mây đen dầy đặc, nhưng cũng không ảnh hưởng tâm tình tốt của Bệ Đồ.

- Theo lý thì bây giờ quân đoàn Thiên Dực số 5 đã dọn sạch quân đoàn Bối La rồi.

Bệ Đồ lẩm bẩm, trong lòng tràn ngập tự tin.

Khôi phục Ngự lực gần ngay trước mắt, chiến tuyến Tây Cương giải trừ họa lớn trong lòng, đối với Bệ Đồ thì đúng là chuyện mừng có đôi.

Nhưng Bệ Đồ vừa rời nơi ở, đi ra quảng trường, lại thấy binh lính Duy Lâm trên quảng trường vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, nhìn lên màn hình.

Thấy thế, Bệ Đồ hơi kinh ngạc, theo lẽ thì bọn họ đã thấy được sức chiến đấu của quân đoàn Thiên Dực số 5, không đáng kinh ngạc như thế chứ.

Nhưng tiếp đó, Bệ Đồ nhìn vào màn hình trên quảng trường lớn, cả người chấn động sững sờ!

Ở trong hình ảnh, xe tăng Ma Văn cùng Ma Văn khung máy móc của quân đoàn Bối La đang vây quanh hạm đội Thiên Dực số 5 điên cuông oanh tạc, toàn bộ quân đoàn Thiên Dực số 5 co đầu rút cổ trong Ngự năng quang thuẫn bảo hộ, chỉ có thể miễn cưỡng phản kích!

Cái loại khí thế hung hãn trước kia của quân đoàn Thiên Dực số 5 đã không còn một chút nào ở trước mặt quân đoàn Bối La, bị đánh cho không chút chống đỡ.

- Cái gì...

Bệ Đồ không khỏi hô lên, khó mà tin được vào mắt mình. Nhưng ánh mắt hắn dời xuống góc phải, liền thấy tối sầm, hơn nữa có cảm giác trời đất đảo điên.

Chỉ thấy trên đó là quân đoàn Thiên Dực số 5 ngày xưa không ai bì nổi, nhân số thương vong: 855 người, phó đoàn trưởng bị bắt, Quân đoàn Bối La, nhân số thương vong: 2400 người.

Bạn đang đọc Ma Ngân của Đình Vũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 197

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.