Chương 10: Cảnh Cáo
Tại một dãy núi liên miên không dứt nằm tại phía đông bắc của Nam vực, nơi đây chỉ có cây cối và yêu thú. Rất ít người đặt chân tới đây, vì yêu thú ở đây không những nhiều mà còn hung dữ, càng vào sâu thì yêu thú càng mạnh
Nghe đồn sâu trong dãy núi này có tồn tại của Thần Thú thượng cổ
Nhưng không ai biết được là có thật hay không
Dãy núi này được người ta đặt tên là Vực Yêu Sơn
Lúc này dưới chân núi đang có hai người một già một trẻ đang ngồi dưới một bóng cây lớn, có vẻ như đang nghỉ ngơi
Người trẻ thì lấy từ trong túi vải sau lưng ra một túi nước nhỏ, bật nắp ngửa cổ uống một hớp
Còn người già thì tựa lưng vào gốc cây nghỉ ngơi
Không gian xung quanh chỉ có tiếng gió hòa âm cùng những cành cây tạo nên tiếng xào xoạc
Khung cảnh trông thật dễ chịu
Hai người này không ai khác chính là La Bá và Trần Thanh
Hai tháng trước La Bá và Trần Thanh đã lên đường, mục tiêu đầu tiên của lão là dãy núi Yêu Sơn này
Hai tháng đi đường, có lúc đi bộ du ngoạn, có lúc thì bắt xe ngựa để đi
Dọc đường tuy có đi qua những khu thành thị nhưng hai người cũng không dừng chân lại nhiều
Trong quãng thời gian này La Bá rất ít nói,những khi đi xe đa số đều ngồi thiền nhắm mắt
Câu nói mà Trần Thanh nghe được cuối cùng của lão là
- Tĩnh tâm
Trần Thanh cũng không làm phiền lão, mà ngược lại cũng học theo lão ngồi thiền nhắm mắt
Lúc đầu chỉ được mấy phút là hắn đã thấy mệt mỏi,khó chịu, ngứa ngáy nhưng dần dần thời gian càng tăng lên
Hiện giờ Trần Thanh có thể ngồi thiền tĩnh tâm cả nữa ngày
Tập luyện là một quá trình lâu dài, không nên gấp rút. Trần Thanh đương nhiên hiểu đạo lý đó
Nhìn ngắm khung cảnh xung quanh, nhìn những táng cây rung động theo gió, Trần Thanh cảm thấy lòng mình nhẹ đi
Trần Thanh nhìn thấy một cái lá khô từ trên cành cây rơi xuống, trong lúc rơi chiếc lá này tùy ý để những luồng gió đưa đẩy uống lượng đủ vòng cho tới khi rơi xuống mặt đất
Hắn lại nhìn lên bầu trời, nhìn ngắm những đám mây đang trôi nổi
- Chúng ta đã đến nơi rồi, nơi này là nơi mà ta sẽ rèn luyện cho con sắp tới
- Khi nào con đạt đủ yêu cầu của ta, chúng ta sẽ xuống núi
La Bá mở miệng nói ra khiến Trần Thanh quay đầu nhìn lại
- Sư phụ, chúng ta sẽ học gì trong này
La Bá không trả lời mà đứng lên, nhìn về hướng ngọn núi cao mơ hồ phía xa một hồi rồi thu lại ánh mắt. Chầm chậm bước vào trong rừng
Trần Thanh liền lấy cái túi vải rồi chạy theo sau
Không biết qua bao lâu, hai người cứ men theo một con đường nhỏ mà đi, xung quanh là những bụi cây cao rậm rạp
Đi cho tới khi cả hai đều nghe thấy tiếng nước chảy, La Bá liền tiếp tục đi về hướng bên trái
Trần Thanh hiểu ý đi theo sau. Sư phụ là đang đi tới chỗ có nước đây mà
Không qua bao lâu trước mặt hai người là một con suối nhỏ, nước rất trong, có thể nhìn thấy những con cá đang tung tăng bơi lội phía dưới, cái suối này không sâu mà chỉ cao ngang bụng là nhiều.
La Bá đi tới một bãi đất trống ngồi xuống, lại tiếp tục nhắm mắt ngồi thiền, trước khi nhắm mắt còn nói một câu
- Ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu, đêm nay trước hết cứ nghỉ ở đây, con đi bắt vài con cá đi
Trần Thanh dạ vâng một tiếng, đặt chiếc túi đồ xuống, hít một thơi thật sâu, cảm nhận không khí của thiên nhiên trong lành, mát mẻ, tràn đầy sức sống
Trần Thanh bắt đầu làm việc, đầu tiên là gom lại một đống cành cây nhỏ, rồi một cái cây tre dài
Đống cây làm củi để đốt, còn cành tre thì hắn dùng làm vũ khí đánh bắt cá
Rồi sau đó mài nhọn mũi tre, làm cho nó chắc chắn hơn, Trần Thanh bắt đầu cởi đồ
Vừa bắt cá tiện thể tắm luôn cho mát
Vừa đặt chân xuống nước, Trần Thanh cảm nhận được sự mát lạnh của nó, truyền khắp người làm tâm thần hắn thả lỏng, dễ chịu
Không chờ đợi lâu, Trần Thanh tung mình xuống nước một cái, một cảm giác thoải mái, sung sướng bao phủ toàn thân, đã lâu rồi hắn không được tắm rồi
Trần Thanh cứ thế vừa tắm vừa săn bắt cá, thời gian trôi qua cũng hơn một tiếng đồng hồ
Chớp mắt trời đã chuyển mình, lúc này đã hơi tối, Trần Thanh bắt đầu đốt lữa, chuẩn bị nướng mấy con cá làm nữa tối cho mình và sư phụ
La Bá cũng không nhắm mắt nữa mà ngồi một góc nhìn Trần Thanh làm việc
Đợi Trần Thanh cắm hết những con cá lên cọc nướng. La Bá mới mở miệng
- Thanh nhi, con có biết trên đời này nguy hiểm nhất là gì không
Vừa hỏi, La Bá đi lại gần đống lữa ngồi xuống, trong tay xuất hiện một cái hủ nhỏ, lão rắc rắc cái hủ rơi ra những hạt li ti phủ lên những con cá đang nướng
Trần Thanh nghe La Bá hỏi xong không suy nghĩ một liền nói
- Sư phụ, trên đời này nguy hiểm nhất chính là kẻ mạnh hơn mình
La Bá nghe câu trả lời đó thì hai mắt không nhịn được mở to, hơi gật đầu nhưng sau đó lại lắc đầu cười
- Không phải. Nguy hiểm nhất trên đời này, chính là lòng người
La Bá nghiêm túc nói ra câu đó, hai mắt nhìn Trần Thanh làm hắn sững lại
- Lòng người là thứ mà con không thể nào hiểu rõ, đôi lúc con tưởng chừng như đã hiểu, nhưng con lại không hiểu một chút nào. Thứ nên đề phòng nhất, đó cũng chính là lòng người. Vì một món đồ quý giá, người ta không ngại hy sinh chính anh em của mình để đạt được mục đích. Người mà con tin tưởng nhất cũng có thể đem con vào chỗ chết
La Bá chậm rãi nói ra, mỗi câu Trần Thanh đều chăm chú lắng nghe, Trần Thanh không nghi ngờ câu nói của lão, mà ghi nhớ tận đáy lòng. Hắn biết đây là bài học đầu tiên mà lão dạy hắn
- Bước lên con đường tu tiên, chỉ có một thứ con có thể tin tưởng. Đó, chính là thực lực bản thân con
-Muốn để người khác coi trọng, để ý. cũng chỉ có thực lực bản thân con mới có thể làm được
- Ta hỏi con câu thứ hai, người đáng để con tin tưởng là loại người nào
La Bá nhìn Trần Thanh, lão muốn xem hắn trả lời câu hỏi này thế nào
Vừa rồi lão nói không ai có thể tin tưởng được khi bước vào con đường tu tiên, lời này là thật, mà cũng có thể là giả
Trần Thanh im lặng nhìn La Bá, Một hồi lâu sau nói
-Sư phụ, có hai loại người ta có thể tin tưởng
La Bá cảm thấy hứng thú, gật đầu cười chờ đợi câu trả lời
- Thứ nhất chính là cha mẹ ta, mà thứ hai chính là người. Sư phụ
Trần Thanh cực kì chân thành nói ra
La Bá nghe xong tuy không biểu hiện gì nhưng trong lòng cảm thấy hơi ấm áp, ho một cái La Bá liền nói
- Vẫn còn thiếu hai loại người nữa. Thứ ba chính là người đã cùng ngươi vào sinh ra tử, cùng ngươi trải qua khó khăn nguy hiểm, dám đặt cược tính mạng vào tay ngươi.Loại người thứ ba này, không biết sau này ngươi có thể gặp được không thì phải xem ý trời thôi
- Ma loại người thứ tư ngươi có thể tin tưởng rất đơn giản
Nói tới đây giọng La Bá hơi trầm xuống, hơi gằng giọng nói ra
- Là...người chết
Trần Thanh nghe vậy, gương mặt hơi trắng đi
- Chỉ có người chết mới không làm hại ngươi, không nói ra những bí mật của ngươi được. Đã hiểu chưa
La Bá nói tới đây, lấy tay cầm lấy một con cá nướng đã chín, mùi hương tõa ra thơm lừng, bắt đầu ăn
Trần Thanh nhìn La Bá như vậy, một hồi sau mới hoàn hồn lại, suy nghĩ lại lời nói thấy rất hợp lý. Dù sao thế giới này cũng là cá lớn nuốt cá bé, không thể mềm lòng được
- Sư phụ, con đã hiểu rồi. Nói ra câu này xong Trần Thanh cũng rút ra một con cá, bắt đầu bữa ăn tối
Sau bữa ăn, Trần Thanh vì mệt mỏi nên đã ngủ thiếp đi, ở đây chỉ còn có La Bá còn thức, đốm lữa nhỏ vì có gió nên cháy lúc mạnh lúc yếu, làm ánh sáng có hơi không ổn định
Tiếng lá cây va chạm xào xào cùng tiếng yêu thú thỉnh thoảng hú lên không biết từ phương nào
Tiếng nước chảy róc rách, tiếng tủm tủm vì những con cá nhảy lên rồi lại rơi xuống hòa âm vào tạo nên một bản hòa tấu của thiên nhiên
Đêm nay trăng tròn nên ánh sáng dịu nhẹ rọi lên mặt nước làm mặt nước trở nên lấp lánh, khung cảnh thật yên bình, thật đẹp
La Bá ngồi trên một tảng đá nhỏ kế bờ suối, nhìn ngắm trời đêm, lâu lâu lại thở dài
- Không ngờ ta vậy mà lại tới đây
Trên tay La Bá xuất hiện một vật, vật này chính là cây trâm phượng hoàng lần trước lão đã lấy ra trong đình viện
Cẩn thận vuốt ve chiếc trâm, gương mặt lão cực kì dịu dàng
Bỗng nhiên La Bá ngẩn mạnh đầu, cây trâm lóe một cái biến mất khỏi tay lão. Lão đứng lên một cái biến mất, lúc xuất hiện thì đã ở trên bầu trời, lăng không đứng đó. Hai mắt khóa chặt nhìn về một hướng
Sau một nén nhang, một giọng nói vang vọng bốn phương tám hướng không thể định vị được ầm ầm truyền ra
- Vượt qua phạm vi Trung vực, chết
Âm thanh này rất lớn, vang vọng cả dãy Yêu Sơn, làm những yêu thú tại đây run rẩy, sợ hãi tới cực điểm, phải lui vào sâu trong hang của mình không dám ra ngoài.
Truyền tới tai La Bá nhưng lại không làm Lão rung động chút nào, hai mắt lão phức tạp từ từ hạ xuống dưới đất
Nhìn Trần Thanh đang ngủ không có chuyện gì, La Bá ngồi xuống một bên nhắm mắt lại, xem như chưa có chuyện gì xảy ra
Sáng hôm sau
Trần Thanh nhăn mặt từ từ mở mắt ra, vì ánh sáng xuyên qua khe lá chiếu lên mặt hắn làm hắn không thể ngủ được nữa
Ngồi dậy, vương mình ngáp dài một cái, Trần Thanh cảm thấy cơ thể tràn đầy năng lượng, sảng khoái, bao nhiêu mệt nhọc lúc đi đường đã theo giấc ngủ tan biến đi hết
Trần Thanh nhìn qua nhìn lại thấy La Bá đang ngồi bên bờ suối cầm một cái cây dài, đầu cây có buộc một sợi dây, cuối sợi dây có buộc một con trùng nhỏ
Hiển nhiên là đang câu cá. Trần Thanh đi lại gần ôm quyền vái một cái
- Sư phụ
-Ừm...dậy rồi sao, chuẩn bị một lát rồi luyện tập
La Bá không quay đầu lại nhìn mà chỉ nói ra
Trần Thanh nghe vậy liền háo hức vâng một cái
Làm một bữa ăn sáng đơn giản xong. La Bá kêu Trần Thanh đi chặt năm cái cây to, thật nhiều đá nhỏ, lấy năm cái cây đó ra giữa dòng suối đặt chéo nhau một hàng ba một hàng hai như hình W. Rồi bảo Trần Thanh đứng lên một trong năm cái cây đó.
-Rất đơn giản, từ nhỏ con đã tập luyện võ công, tố chất cơ thể coi như không tệ, phản ứng cũng tốt. Hãy dùng kinh nghiệm của con để di chuyển trên năm cái cọc đó, tránh né những cục đá mà ta ném ra là được
La Bá ngồi trên tảng đá nói ra, kế bên lão là một đống núi những cục đá nhỏ
Trần Thanh nghe vậy liền hưng phấn, hắn từ nhỏ đã tập võ, luyện thể, di chuyển trên năm cái cọc này không phải việc khó
"Việc cần làm là tập trung xem Sư phụ ném chỗ nào rồi né thôi" Trần Thanh suy nghĩ trong lòng
- Sư phụ, bắt đầu đi
Trần Thanh nói một tiếng, trên mặt rất là tự tin
La Bá thấy vậy thì gật đầu cười một cái, hất tay một cái đã xuất hiện mấy chục viên trước mặt lão
Cầm lấy một viên, La Bá tùy ý ném về chỗ Trần Thanh
Trần Thanh để ý động tác tay của sư phụ, vẫn chưa di chuyển qua cột khác mà nghiên người né qua một cục đá
Vừa né xong cục này thì lại một viên đá lại bay tới. Trần Thanh theo lực nghiên nhảy qua cái cọc ở giữa ba cọc
Nhưng vừa nhảy qua thì bốp một cái, Đầu hắn choáng váng ngã một cái tủm xuống mặt nước
Vừa rồi khi Trần Thanh vừa nhảy qua cây cọc kia, thì trước đó La Bá đã ném ra một cục đá ngay vị trí đó. Khi Trần Thanh nhảy qua thì cục đá đó đã tới trúng đầu hắn.
Nổi lên mặt nước, Trần Thanh sờ sờ cái đầu mình đã bị u một cục, nhìn La Bá nói
- Sư phụ, cái này
Nhưng chụp kịp nói xong La Bá đã quát lớn
- Quá tệ, ngươi tập võ bao nhiêu năm chỉ được bấy nhiêu thôi sao, lại cho ta
Bất ngờ khi đây là lần đầu tiên La Bá quát mình, Nhưng Trần Thanh cũng không vì vậy mà buồn. Bắt đầu nghiêm túc lên, nhảy lên cái cọc vừa nãy rơi xuống
Hắn biết mình phải tập trung hơn nữa , bài tập của sư phụ há lại dễ ư
- Sư phụ, bắt đầu đi
Vừa nói xong thì đã có ba cục đá phóng tới, Trần Thanh rất nhanh nhảy lên tránh khỏi một cục, xoay người đá văng một cục, khí chân hắn đụng vào cục đá nhỏ giống như đá vào một tảng đá lớn vậy, nhưng vẫn thuận theo thế ngồi xuống tránh nốt cục còn lại
- Tiếp
La Bá vừa nói đã ném ra tiếp
Trần Thanh sau cú đá vừa rồi biết mình chỉ có thể né mà thôi, cục đá sắp tới muốn tránh được chỉ có thể di chuyển qua cọc gỗ khác, nhanh chân nhảy qua cọc bên trái, nhưng vừa nhảy qua thì Trần Thanh rất nhanh nhảy lên cái cọc bên phải trước mặt
Vì nơi hắn vừa nhảy qua cũng có cục đá phóng tới
Cọc gỗ Trần Thanh đứng hiện giờ là cọc gỗ thứ nhất trong hàng hai cọc
Vừa đáp xuống thì đợt đá tiếp theo lại tới
Một viên nhắm vào hắn, còn hai viên nhắm một phải một trái. Trần Thanh quyết đoán nhảy qua phải vì bên trái không có cọc sống, mà bên phải thì lại có một trong hai cọc là cọc sống
Trần Thanh không lựa chọn cọc gần là cọc ở giữa hàng ba cọc phía sau, mà nhảy qua cọc kế bên trong hàng hai cọc
Nhưng. Trần Thanh nghiên mạnh người khi vừa đáp xuống cây cọc kế bên, thì một vệt trắng đã xẹt qua, là một viên đá khác
Vì Trần Thanh nghiên quá nhanh không thể kiểm soát cơ thể, đã mất thăng bằng ngã khỏi cây cọc, rơi xuống mặt nước
Ọc ọc vài cái, Trần Thanh ngoi lên ho vài cái, không đợi sư phụ nhắc đã nhảy lên cái cọc
Quần áo hắn giờ đã ướt nhẹp, đầu xưng một cục, một chân do đá cục đá nhỏ mà đau nhức
Mới hai lần mà thôi. Nhưng đây chỉ là mới bắt đầu, ngày tháng chịu khổ của Trần Thanh chính thức bắt đầu
Tập luyện như vậy từ sáng sớm cho tới tận hoàng hôn không ngừng nghỉ
Trần Thanh bây giờ đã mệt rả rời, khắp nơi trên cơ thể đầy những vết bầm tím, sáng giờ không biết hắn đã bị rớt xuống nước bao nhiêu lần, nhưng nhìn số lượng vết bầm tím trên cơ thể cũng có thể mơ hồ đoán ra, hơn một trăm lần
- Hôm nay tới đây thôi, ngày mai sẽ tập tiếp giống hôm nay, ta đi bắt vài con gì đo về ăn, con nghỉ ngơi đi
La Bá ngáp một cái rồi nói, đứng dậy quay lưng đi vào trong, vừa đi được vài bước thì lão dừng lại không quay người lại mà nói
- Hôm nay ta rất không hài lòng
Để lại lời nói này, La Bá rời đi
Chỉ còn lại Trần Thanh và năm cây cọc, hắn vẫn đứng ở trên cây cọc giữa hàng ba cây
Khoanh chân ngồi xuống, Trần Thanh không để ý đến những vết thương trên cơ thể. Hắn chỉ ngồi im ở đó nhắm mắt lại
Hắn đang nhớ lại quá trình luyện tập của bản thân từ sáng tới giờ. Khi thì mở mắt nhìn đi nhìn lại năm cây cọc, khi thì lại nhắm mắt
Hắn cứ như vậy tới khi trời tối hẳn. Trần Thanh muốn tìm ra những sơ hở của bản thân, cách ném đá của sư phụ, khuyết điểm của mình là gì
Tuy hắn đã tập trung những vẫn không thể thấy sư phụ ra tay như thế nào, những viên đá khi bay ra giống như mờ ảo vậy, rất khó nắm bắt
Tới tận tối khuya, Trần Thanh mở mắt ra, nhìn vào bên bờ thấy sư phụ đã đi ngủ. Bên cạnh bếp lữa còn lại nữa con gà
Trần Thanh đi vào bờ, cầm lấy con gà nướng, đi ra chỗ tảng đá mà sư phụ ngồi ném mình, vừa ăn vừa nhìn năm cây cọc ngoài kia
La Bá nằm bên trong tuy đã nhắm mắt ngủ, nhưng mọi thứ lão đều thấy hết, khẽ mỉm cười, La Bá tiếp tục ngủ
Đăng bởi | MacPrody |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 3 |