Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hãm hại mình là phương pháp ma luyện tốt nhất

1897 chữ

Nhớ tới chuyện bất hạnh sau khi rời khỏi thành Ngư Dược, Lục Cửu Thiếu chỉ còn biết chua xót cay đắng khóc thầm.

Khi có chuyện gì nàng đều bị hai người đầy tớ này gọi tới??

Mỗi khi Đại Ma Vương bắt đầu làm ra bộ dạng yếu ớt, giở trò hèn hạ giảo hoạt này ra, thì Thường Thẩm đều sẽ cho nàng đi theo làm tùy tùng cho Đại Ma Yêu có bộ dạng đáng thương này…

Thường thẩm !

Ngài thật sự không biết. Cái vị công tử nho nhã lễ độ đang ở trước mặt ngài đây chính là một người giết người như ngóe, tội ác đầy đầu, là một người cặn bã!

Về phần Bạch Kình. Hắn thì ngày nào cũng chỉ biết đến ăn uống và ăn uống…. Thật chỉ muốn rót hết nước sông Trường Giang vào cái bụng của hắn cho rồi!

Bạch Kình im lặng nhìn Lục Cửu Thiếu một lúc lâu. Đột nhiên hắn liền nở ra một nụ cười, rồi thành khẩn nói,

” Đồ nhi tốt của ta ơi. Trong cuộc sống này nhất định không bao giờ được buông bỏ hi vọng nghe chưa.”

“Két?”

Lão đầu này bị làm sao vậy? Dở chứng à?

Nói xong, đột nhiên Bạch Kình tung ra một chưởng cách không. Một tiếng ” Bốp” liền vang lên. Nhất thời trên tay nàng liền có một bàn tay 5 ngón in hằn lên.

Lục Cửu Thiếu đau đến nhe răng nhếch miệng. Nàng đứng phắt dậy nói:

” Xú lão đầu, người làm cái gì vậy?”

Bạch Kình cười tủm tỉm nói:

” Ai da, xin lỗi, xin lỗi. Ta đánh con muỗi.”

Con muỗi?

Lục Cửu Thiếu cúi đầu nhìn lại. Quả nhiên trên tay nàng có một con muỗi nằm chết bẹp dí ở đó. Thậm chí bên cạnh nó còn có một vũng máu nữa. Thấy vậy, Lục Cửu Thiếu nhịn không được liền mắng:

” Hức, Muỗi này là muỗi gì vậy? Sao đầu nó to như vậy?? Nó đút của ta mất bao nhiêu máu rồi!”

Thường Thẩm vừa nhìn thấy liền hoảng sợ:

” Trời đất ơi! Con muỗi này sao mà đáng sợ tới như vậy sao? Tiểu thư ngài có sao không? Hay để ta đi lấy một ít thuốc về đây, lỡ may nó có độc thì sao bây giờ?”

Đế thập phương khẽ mỉm cười, một nụ cười rạng rỡ, tươi tắn như hoa, ôn nhu nói:

” Thường Thẩm, ngài yên tâm đi, không bị trúng độc đâu mà lo.” Nó chỉ muốn lấy mạng của nàng mà thôi.

Câu phía sau, Đế Thập Phương dùng truyền âm cho Lục Cửu Thiếu nghe. Lục Cửu Thiếu nghe thấy vậy khuôn mặt liền cứng đờ.

Lục Cửu Thiếu trợn mắt lên nhìn hắn. Ý muốn bảo: Ngươi sao mà ác độc tới như vậy, tự nhiên lại đi nguyền rủa ta là sao?

Đế Thập Phương cười yếu ớt truyền âm lại:

” Ta không có lừa người. Máu trên con muỗi này có chứa thần thông Truy Hồn Biện Mệnh. Mà chủ nhân của cái thần thông này sẽ coi nàng là một con mồi, không chết không thôi.”

Lục Cửu Thiếu nghe thấy vậy liền cảm thấy như có tiếng sấm nổ bên tai, khiến cho lỗ tai của nàng ông ông hết cả lên.

Đế Thập Phương lại im lặng, ung dung nhìn về phương xa.

Lục Cửu Thiếu liền vội vàng nhìn theo ánh mắt của Đế Thập Phương. Chỉ thấy ở phía đó có 4 nhân ảnh mơ hồ.

Nhanh như chớp, Lục Cửu Thiếu liền đưa ra quyết định.

Chủ nhân của thần thông Truy Hồn Biện Mệnh này tuyệt đối là người không đơn giản. Nếu không thì Đại Ma Vương cũng không có nói như vậy!

Nàng cũng không thể nào liên lụy tới Thường Thẩm được. Cho nên nàng chỉ có thể rời đi!

Về phần mấy người kia, hại nàng còn tưởng rằng nàng sẽ bỏ qua cho bọn họ sao?

Nằm mơ giữa ban ngày đi!

Nàng quay đầu lại trách mắng Bạch Kình một cái, sau đó hung dữ hỏi:

” Còn bao lâu nữa?”

Bạnh Kình sửng sốt. Trong ánh mắt liền hiện lên sự tán thưởng. Hắn cười phá lên nói:

” Không hổ là đồ nhi của ta. Chỉ còn lại một tuần hương.”

Nói xong, Bạch Kình ném ra một cái lệnh bài về phía nàng nói:

” Đây là lệnh bài Vô Đạo Phong của ta. Nó có thể giúp con tạo ra một cái kết giới đại trận Đấu Hồn Tông. Vi sư ở tông môn chờ con, hmm.”

Nói xong những lời cuối cùng, Bạch Kình thậm chí còn nịnh hót Lục Cửu Thiếu một chút nữa.

Hắn tự xưng mình là ” Vi sư”. Là muốn Lục Cửu Thiếu hiểu rằng đây cũng không phải là một trò đùa dai, mà là sư phụ tạo cho đồ đệ một cơ hội tu luyện. Bạn đang đọc truyện tại truyenhoangdung.xyz. Cảm ơn bạn đã ghé thăm. Truyện được update và dịch tại đây.

Lục Cửu Thiếu tất nhiên là hiểu được ý của Bạch Kình. Mặc dù nàng nhìn Bạch Kình với một ánh mắt hung dữ, nhưng cũng không có tức giận gì.

Bởi vì, không một ai có thể hiểu được sự yếu đuối nó đáng sợ như thế nào hơn Lục Cửu Thiếu được. Và cũng không một ai muốn trưởng thành nhanh chóng hơn nàng được….

Khụ khụ, mặc dù phương pháp này có một chút hãm hại mình.

Thời gian cũng không còn nhiều, Lục Cửu Thiếu cũng không rảnh nói chuyện với Thường Thẩm thêm một lúc nữa. Cho nên nàng đành phải trịnh trọng nói:

” Ta chỉ có một câu thôi, đó là chiếu cố cho Thường Thẩm thật tốt!”

Nói xong, Lục Cửu Thiếu cũng không có quay đầu lại mà chạy thẳng ra ngoài. Phương hướng nàng chạy chính là phương hướng mà bốn người kia vừa bỏ đi.

Thường Thẩm vội vàng đứng dậy, gọi to:

” Tiểu thư, ngài muốn đi đâu?”

Nhưng trả lời Thường Thẩm chỉ là bóng dáng xa dần của Lục Cửu Thiếu mà thôi…..

Đế Thập Phương nhẹ nhàng cười lên một tiếng. Rồi rót một chén trà cho Thường Thẩm nói:

” Người không cần phải lo. Nàng chỉ là về tông môn trình diện gấp mà thôi. Ta bị thương nên đi không được nhanh cho lắm. Mà cảnh vật bốn phía cũng không tệ. Nếu như Thường Thẩm không chê thì… có thể cùng ta vừa đi vừa ngắm cảnh được không?”

Thường Thẩm nhìn thấy nụ cười tái nhợt của Đế Thập Phương, nhất thời cảm thấy đau lòng, liền quên luôn chuyện có liên quan tới Lục Cửu Thiếu, nói lời an ủi:

” Được được, Thường Thẩm ta sẽ phụng bồi công tử. Chúng ta từ từ đi.”

Bạch Kình nghi hoặc nhăn mày lại. Chẳng lẽ tiểu tử này cũng nhìn ra được điều gì sao?

Đế Thập Phương liền ngước mặt lên, nhìn về phía Bạch Kình cười mỉm một cái. Quả thật là tương đầu ý hợp. Rất hợp ý ta. Bạch Kình nhìn thấy vậy cũng giả bộ sụt sịt mếu máo.

Rõ ràng ” Lăng Hàn” bị trọng thương, suy yếu. Chẳng lẽ cảm giác vừa rồi là trùng hợp sao?

. . . . . .

Lúc này, Nhóm 4 người có thiếu nữ mặc áo tím kia đang chạy như điên trên đường. Vẻ mặt của ba vị thiếu niên kia thì vô cùng tức giận và ảo não.

Hàn Sơn là người đầu tiên không nhịn được nữa, phẫn nộ quát:

” Chết tiệt, vốn là kế hoạch rất là tốt rồi. Chúng ta tìm được 4 người chết thay. Không ngờ ” Linh Phong” lại bị người ta đánh cái bộp chết tươi.”

” Nhưng mà không sao, tiểu khất cái kia cũng có thể ngăn chặn hộ chúng ta trong một thời gian ngắn được….”

” Nói đúng lắm. Sau khi chúng ta trở về được tông môn thì mọi thứ sẽ an toàn thôi!”

” Sau khi trở về, chúng ta sẽ nói với tiểu sư tỷ mời trưởng lão trong tông môn, hoặc thậm chí là Phong chủ ra tay!”

” Mặc dù Âm Quỷ hết sức đáng sợ. Nhưng một khi vào Đấu Hồn Tông thì mỗi người nhổ một bãi nước bọt cũng có thể đem nó giết chết rồi!”

” Ha ha ha, nói hay lắm!”

Ba thiếu niên kia mỗi người nói một câu, phảng phất như đang an ủi bản thân mình vậy.

Mà thiếu nữ áo tím kia thì một câu cũng không nói. Nàng lặng lẽ phát động Tinh Hồn Thuật.

Thiếu nữ áo tím kia thân mang dòng máu của tiểu thư thế gia. Địa vị rất cao. Những người hầu này sao có thể so sánh được với nàng cơ chứ?

Trên người của nàng có ” Ma thú phi hành”, bên trong túi không gian còn có Chí bảo Tuyệt Sát. Nhưng nàng cũng không dám gọi nó ra và sử dụng, nguyên nhân rất đơn giản…. Bởi vì 4 người bọn họ chỉ nhuộm máu được mỗi lên người Lục Cửu Thiếu mà thôi….

Cho nên, đối với Âm Quỷ mà nói thì vẫn còn thiếu 3 người nữa.

Trở lại tông môn xin Phong chủ ra tay giúp đỡ?

Nói đùa gì vậy!

Tông môn đã có mệnh lệnh rõ ràng. Đó là cấm đệ tử đi trêu trọc Âm quỷ. Người nào vi phạm thì sẽ bị trừng phạt. Nhẹ thì sẽ bị khấu trừ tài nguyên tu luyện 10 năm. Nặng thì sẽ bị trục xuất khỏi tông môn!

Nhưng nàng là một thiên chi kiều nữ. Nàng chính là tương lai của gia tộc. Trên người nàng không thể có một vết dơ nào được. Cho nên nàng sao có thể dẫn Âm Quỷ về tông môn được cơ chứ?

Cộng thêm tiểu khất cái kia nữa, tế phẩm không phải vừa vặn đủ 4 người hay sao?

Một nụ cười lạnh lùng, tàn nhẫn hiện ra trên khuôn mặt thiếu nữ áo tím. Nàng liền chỉ về một hướng rồi nói:

” Phía bên kia, có một con đường khá là bí mật. Chúng ta chạy sang bên kia đi.”

” Vâng!”

Ba thiếu niên kia đối với thiếu nữ này không có một chút nào nghi ngờ. Bọn họ cũng không có nghĩ ngợi gì nhiều, liền chạy về phía đó.

Mà mới chạy chưa được hai bước, đột nhiên thiếu nữ kia xoay người lại. Trong tay nàng là một tia sáng màu nâu vừa dày vừa nặng. Nàng nắm hai tay thành quyền rồi hung hăng đập nó lên mặt đất, quát to lên:

” Đại Kiên Lao! Lên!”

Ba thiếu niên kia thấy vậy liền kinh hãi. Nhưng thiếu nữ kia đã âm mưu từ lâu cho nên bọn họ không thể nào chạy trốn được nữa!

Một mảnh đất màu nâu dài hẹp đột nhiên từ dưới mặt đất mọc lên. Nó nhanh như chớp khóa chặt chân 3 người kia lại. Một cỗ lực lượng kinh người không ngừng lôi bọn họ xuống mặt đất….

Bạn đang đọc Ma Đế Quấn Thân: Thần Y Cửu Tiểu Thư của Ngân Bình
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ayakawa
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.